Tính tình Triệu Vũ nóng nảy động tí là nổi khùng, Lý An Sinh thì thâm trầm cổ quái, hai người bình thường bất đồng không ít. Thế nhưng, nếu là trước đây, hầu như đều là tối nay cãi nhau, sáng mai đã lại tay trong tay cùng nhau bước đi. Không có gì mà một nụ hôn không thể giải quyết, hoặc nếu có, thì hai cái. Lần này, Triệu Vũ nhịn một tuần cũng không đến tìm Lý An Sinh, một là muốn trị cái tật không nói không rằng giận hờn vô cớ của đối phương, hai là, sau chuyện này, Triệu Vũ thấy lòng mình thật sự trống rỗng. Anh ta đã từng đứng trước mặt Lý An Sinh giờ tay lên trời thề không bao giờ gây chuyện nữa, vậy mà, vừa ngoảnh đi, anh ta đã đánh người. Đúng, chuyện này là anh ta sai trước. Đã vậy, lần đánh này, ra tay nặng nhẹ thế nào không cần nói, chỉ nói phí bồi thường cũng đã lên đến hơn mười ngàn. Cha anh ta càng ngày càng trầm tĩnh ít nói, không biết có phải vì chuyện này hay không.
Thế nhưng, nói đi cũng phải nói lại, một tuần không gặp Lý An Sinh, Triệu Vũ quả thực là rất nhớ người kia.
Vậy mà Lý An Sinh này, lại cao ngạo y như một đóa hoa mọc trên đỉnh núi. Trong mối quan hệ hai người, vĩnh viễn chỉ có anh ta nâng niu chiều chuộng đối phương, còn cậu ta, ngay cả đến nhìn anh ta một cái cũng không nguyện ý. Triệu Vũ tức đến nghẹn thở, trong lòng vừa chua lại vừa xót, khổ sở đến mức cả ngày trưng ra cái mặt rầu rĩ không vui. Kì thi tháng lần đó còn suýt nữa thì quay về điểm xuất phát, điểm thấp đến nhức cả mắt.
Tan học, Triệu Vũ lề mề thu dọn sách vở, trên bàn dưới hộc, nửa ngày cũng chưa xong. Dù sao cũng chẳng cần đi tìm Lý An Sinh, anh ta cần gì vội vã cơ chứ? Nghĩ thế, Triệu Vũ đến cả tâm trạng thu dọn sách vở cũng không còn. Mãi đến tận khi được mệnh danh rùa bò Lâm Thành chỉnh đốn xong xuôi mọi thứ chuẩn bị ra về rồi, anh ta cũng vẫn chưa xong thì đủ biết anh ta rề rà thế nào rồi đấy.
Lâm Thành nhìn Triệu Vũ buồn bực không vui mà chòng cặp sách lên vai, hỏi “Anh, cùng đi không?”
Triệu Vũ thuận miệng ờm một tiếng, cả hai sóng vai rời đi. Lâm Thành nhìn biểu tình ông đây tình duyên không thuận, tình trường thất thế, tâm trạng không vui của Triệu Vũ mà nghẹn cười. Bình thường nhìn đối phương vừa nam tính vừa hống hách, vậy mà lúc nào lại giống như một chú cún to xác, nghĩ thế nào cũng thấy buồn cười. Lâm Thành cẩn thận lên tiếng “Anh, anh với cái người ở Nhất Trung kia… Cãi nhau à?”
Triệu Vũ bất mãn “Cái gì mà người kia? Đó là chị dâu cậu!”
“Vâng vâng, thì chị dâu, chị dâu.” Lâm Thành nhanh chóng đối giọng “Em thấy mấy nay anh không qua Nhất Trung tìm chị dâu nữa à? Lần trước, chị dâu đến trước cổng đợi anh đấy.”
Triệu Vũ sửng sốt “Cậu nói gì cơ?”
Lâm Thành mờ mịt “Cậu ấy không nói với anh sao? Chính là cái hôm anh không đi học đấy, cậu ấy đứng đợi anh lâu lắm, em còn thấy cậu ấy mà.”
Triệu Vũ tròn xoe hai mắt, ồ lên một tiếng, trái tim trong ngực thình thịch thình thích nhảy loạn như nở hoa. Bước chân anh ta càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức Lâm Thành phải bắt đầu chạy bước nhỏ mới miễn cưỡng theo kịp. Thế nhưng lúc này, tâm tình Triệu Vũ đã rối như tơ vò, làm sao còn rảnh đi quan tâm đến cảm nhận của người khác? Phải đến tận khi Lâm Thành kêu lên, anh ta mới giật mình thả chậm tốc độ. Cổng trường đã ở trước mặt, Triệu Vũ thầm nghĩ, chẳng thà anh ta lại hạ mình một lần, tối nay đến nhà Lý An Sinh xem sao? Một tuần không gặp, anh ta cũng đã sớm không nhịn nổi nữa…
“Anh!” Lâm Thành kéo tay áo Triệu Vũ, nhỏ giọng nói “Anh, mau nhìn kìa, kia không phải chị dâu sao?”
Triệu Vũ giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Lý An Sinh đang đứng ở phía xa xa ngoài cổng trường. Cậu ta chỉ mặc mỗi bộ đồng phục mỏng manh, đến cả khăn quàng cổ cũng không quàng, gầy gầy mà cô độc. Cậu ta từ xa nhìn lại đây, xong lập tức xoay người bỏ đi.
Mẹ, cậu đi cái gì mà đi?
Triệu Vũ bỏ lại Lâm Thành, khom người chui qua thanh chắn của bảo vệ kiểm tra thẻ học sinh, chạy nước rút về phía Lý An Sinh. Lý An Sinh nhìn anh ta, cái nhìn lạnh như băng khiến anh ta run rẩy, sau đó, trợn mắt nhìn cậu ta… Chạy! Trên đường lớn, một thiếu niên mặc đồng phục trắng chạy trước, một người khác đuổi theo phía sau, khiến mọi người xung quanh không khỏi ngoái nhìn. Lý An Sinh bình thường vẫn hay tập chạy bộ, cho nên khả năng duy trì được nâng cao không ít, lúc này cả hai phải người chạy người đuổi đến tận mười mấy phút đồng hồ mới vất vả dừng lại. Triệu Vũ bước một bước dài ngăn người vào trong góc, đồng thời cả người dán lên người đối phương để chặn đường lui. Anh ta phì phò phì phò thở “Cậu, cậu… Chạy làm gì!”
Lý An Sinh cũng thở dốc, lạnh lùng nói “Vậy anh đuổi theo làm gì?”
Triệu Vũ đã sớm bị việc Lý An Sinh chủ động đến tìm làm cho sướng đến ngây người, nhân lúc bốn bề vắng lặng, ôm cổ cậu ta mặt dày hôn hôn “Thích cậu cho nên phải theo đuổi cậu, không phải sao?”
Vành tai Lý An Sinh đỏ ửng. Cậu ta lật người đè mạnh Triệu Vũ lên tường, hung hăng hôn hôn liếm liếm hơn nửa phút mới buông ra. Nhưng chưa buông được mấy giây, cậu ta đã lại nghiêng đầu cắn lên vành môi dưới của Triệu Vũ, mơ hồ hỏi “Người kia là ai?”
“Bạn cùng bàn…” Triệu Vũ bị hôn đến choáng váng, vô thức trả lời “Sao thế?”
Lý An Sinh nặng nề liếc nhìn anh ta một cái, rồi nắm tay kéo người rời đi.
Hai người cứ vậy mà làm lành. Triệu Vũ mơ mơ hồ hồ đến tận lúc ăn cơm mới chợt ngộ ra, Lý An Sinh, cái tên lòng dạ hẹp hòi kia lại đang ghen! Thế nhưng nhìn Lý An Sinh sắc mặt như thường, nửa câu không buồn nhắc tới Lâm Thành, anh ta cũng không dám mở miệng. Ăn xong, Triệu Vũ bị Lý An Sinh giục đi học bài, học xong thì đưa vở cho Lý An Sinh kiểm tra, kiểm tra xong lại học thuộc Anh Văn, học thuộc Anh Văn xong thì đến học thuộc lịch sử, đã thế lại còn cứ một câu sai là học lại cả bài. Triệu Vũ thấy vất vả lắm hai người mới làm lành, liền nhăn mày nhăn mặt học hành tử tế tròn một buổi tối, đến gần mười giờ mới ra về. Để thỏa mãn dục vọng một tuần không gặp nhau, trước khi đi, anh ta lại cùng Lý An Sinh hôn môi một lúc lâu.
Mặc kệ thế nào, cứ làm lành được là tốt rồi!
Triệu Vũ trong lòng vui vẻ, đến taxi cũng không gọi, một mình nhảy chân sáo về nhà.
Nhưng lúc đẩy của bước vào, anh ta lại phát hiện bốn bề im ắng. Phòng khách không bật đèn, người giúp việc cũng không thấy.
Trong lòng đầy ngập khó hiểu, Triệu Vũ ném cặp sách sang một bên, đi tới gõ cửa phòng cha mẹ.
Trong phòng truyền đến tiếng khóc nức nở của mẹ Triệu “Tiểu Vũ sao? Vào đi con.”
Mẹ Triệu không tự dưng mà khóc. Tim Triệu Vũ nhói lên, dự báo điều chẳng lành.
Anh ta nhíu nhíu mày, đẩy cửa phòng. Trong phòng chỉ có mỗi mình mẹ Triệu.
Cả mặt bà toàn là nước mắt, nhìn thấy con trai, việc đầu tiên là ôm lấy khóc to một trận, vừa khóc vừa hỏi bây giờ mẹ phải làm gì đây. Triệu Vũ cái gì cũng không biết, làm sao biết bây giờ phải làm gì? Anh ta dỗ dành hơn nửa ngày, mẹ Triệu mới nguôi ngoai đổ sụp trên bờ vai con mình, nức nở “Làm sao đây, Tiểu Vũ… Cha con xảy ra chuyện rồi…” Vừa nói vừa nghẹn ngào, nước mắt thấm ướt cả vai áo Triệu Vũ “Có thể… Có thể cha con sẽ phải ngồi tù… Không ra được nữa… Mẹ phải làm gì đây Tiểu Vũ? Tiểu Vũ, chúng ta nên làm gì đây?”
Nếu đổi lại là Triệu Vũ của sáu năm sau, anh ta nhất định sẽ lộ ra vẻ mặt buồn cười không nhịn được hỏi ngược lại mẹ “Cái gì mà không ra được nữa? Mẹ có hiểu luật không? Thôi đừng khóc nữa, nói chuyện cẩn thận xem nào.”
Nhưng Triệu Vũ của sáu năm trước lại như bị sét đánh, cả người mù mịt.
Mẹ Triệu hai mắt rưng rưng “Lần trước cha con nói với mẹ là công an đang lập chuyên án, nhưng lúc đó, cha con cũng nói mẹ yên tâm, ông ấy vẫn lo được… Dù thế, dạo gần đây, nhìn cha con không vui, mẹ cũng đoán có chuyện xảy ra. Ai ngờ, hôm nay, ông ấy không đi làm, ở nhà với mẹ. Ông ấy nói, mẹ cùng con hãy sống cho thật tốt… Mẹ không hiểu cha con nói gì nữa Triệu Vũ à! Sau đó, không lâu lắm, liền có người tới, đưa ông ấy đi… Tiểu Vũ, chúng ta phải làm sao đây con?” Bà nhịn rồi lại nhịn, nhưng nước mắt vẫn tách tách không ngừng rơi xuống “Mẹ muốn đi theo, nhưng bọn họ không cho. Cha con chỉ nói, những khoản tiền có thể trả, cha con đều đã trả hết, luật sư cũng sắp xếp xong xuôi, bảo mẹ gom tiền, chuẩn bị cho kết quả xấu nhất… Cái gì gọi là kết quả xấu nhất cơ chứ?”
Đầu tháng mười một năm 200X, viện kiểm sát Ngô Thành lập chuyên án điều tra. Lần này công tác tiến hành khí thế hừng hực, tiếng tăm vang dội, nửa điểm che giấu cũng không có. Tổ điều tra được trên cục phái xuống đã sớm nắm trong tay đầy đủ bằng chứng kết án, nói điều tra, chẳng qua chỉ là một hồi ngụy trang cho có. Cứ thế, dạo quanh một vòng, cá lớn tôm nhỏ, tất cả đều sa lưới, chỉ còn cần chờ ngày tòa mở án tuyên thẩm nữa là kết thúc. Năm đó, chốn quan trường ở Ngô Thành gần như là được một phen nghiêng trời lật đất. Án tham quan đến vài năm sau vẫn được người đời nhắc đến say sưa. Sau khi kết án, có người huy hoàng thăng quan, cũng có kẻ ê chề ngã ngựa. Hưởng một đời vinh hoa phú quý, theo lẽ thường thì nên trả giá chốn ngục tù.
Triệu Vũ hoảng hốt.
Anh ta thậm chí còn không biết cái gì gọi là lập chuyên án điều tra. Dựa vào cái gì mà bọn họ được quyền tạm giữ hình sự cha anh ta? Lúc nào thì cha anh ta bị đưa ra xét xử? Cha anh ta đã phạm phải tội gì? Còn anh ta, anh ta phải làm gì?
Anh ta chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi, mới vừa nãy thôi, anh ta hãy còn đang triền miên hôn môi với người yêu, trong lòng ngập tràn hạnh phúc, vậy mà nháy mắt đã bị dội cho một thân đầy nước lạnh.
Đối với Triệu Vũ, cha anh ta là một người không gì mà không làm được. Ông ở ngoài thì như cá gặp nước, hô mưa gọi gió, ở nhà thì yêu vợ thương con. Triệu Vũ từ khi biết nói, muốn gì, ông đều cho nấy. Anh ta biết thừa chuyện cha mình nhận hối lộ, nếu không, chỉ với cái chức cục trưởng nho nhỏ của cha anh ta, nhà anh ta làm sao có thể sung túc đến như vậy. Những đồng tiền không sạch sẽ, lai lịch bất minh trong nhà anh ta đâu đâu cũng có, từ đô la nhét trong hộp thuốc lá, đến giấc bạc cuộn trong hộp trà, thậm chí cả thẻ mua sắm với giá trị to lớn bị khách “không may kẹp nhầm” trong sách đều mang theo một thái độ a dua nịnh hót cực độ. Thế nhưng, thế nhưng, những việc này không phải là rất quen thuộc trong chốn quan trường hay sao? Tại sao tự nhiên lại bị vạch ra, chém một đao?
Hai mẹ con Triệu Vũ lấy ra sổ ghi chép các số điện thoại, từng cái từng cái gọi đi.
Nhưng sau khi gọi đi, chỉ có số ít người nhấc máy nhưng rất nhanh đã kiếm cớ cắt đứt, còn phần lớn chỉ là chuông báo bận.
Người duy nhất gọi cho bọn họ là cậu Triệu Vũ. Ông ta lo lắng hỏi “Tiểu Vũ, cha cháu sẽ không liên lụy đến anh họ cháu phải không? Nó chưa từng nhận tiền… Ít nhất thì cũng không nhận bao nhiêu!”
Tâm tình Triệu Vũ chậm rãi lạnh lẽo, nhưng mặt lại nóng bừng. Anh ta không rõ cảm giác lúc này của mình là gì, chỉ là sợ, là thẹn, là không dám tin. Nếu không phải do mẹ Triệu trước nay nhu nhược, anh ta phải đứng lên gánh vác gia đình, anh thật sự mong mình chỉ như một đứa nhóc, vừa khóc òa lên là có người tới giải quyết thay. Chưa bao giờ, Triệu Vũ thấy mình muốn gặp Lý An Sinh đến thế, dù cho gặp xong cũng chả giải quyết được việc gì.
Mẹ Triệu vẫn ôm hy vọng nói “Có lẽ giờ muộn rồi, nên mọi người đều đã đi ngủ…”
Nhưng không lâu sau, mẹ con hai người càng hiểu rõ hơn cái gọi là tình người như trang giấy mỏng, việc đời như ván cờ thua. Thời thế thay đổi, nhà Triệu Vũ đã không còn là nơi đất chật khách đông như trước, chỉ có hai mẹ con côi cút vắng vẻ, không ai thèm ngó ngàng hay giúp đỡ. Triệu Vũ tiêu xài tiền bạc không thuộc về mình, dùng tiền bạc để giải quyết bạo lực, cùng với cái danh đại ca sống sung sướng mười bảy năm, cuối cùng cũng đã đến ngày nên trả lại. Ông trời làm sao có thể lưu tình cho anh ta đây? Dựa vào cái gì mà lưu tình chứ?
Nhà họ Triệu quang vinh một đời, còn lại chỉ là một người cha tham quan ô lại, một người mẹ vô năng yếu đuối, cùng một thằng con tán gia bại sản.
Quả là “ầm ầm như sắp đổ đình, chập chờn như ngọn đèn xanh cạn dầu!” (*)
(*) Nguyên văn: 忽喇喇似大厦倾!- ầm ầm như sắp đổ đình! -> một câu thơ trong thông minh lụy 聰明累 của Tào Tuyết Cần (tác phẩm Hồng Lâu Mộng), nói về nhân vật Vương Hy Phượng – Phượng ớt, bày mưu tính kế một đời giữ nhà giữ cửa, cuối cùng vẫn là tán gia bại sản, còn mang danh xấu. M nghĩ câu này chắc tg muốn nói đến cha Triệu cũng giống như Vương Hy Phượng, tham lam tiền tài để lo cho vợ con gia đình, cuối cùng bị trừng phạt, nhà tan cửa nát, bản thân cũng bị ngồi tù và mang danh xấu cả đời.