Thế cho nên, lúc anh ta đến trước cổng khu chung cư, anh ta mới nhớ ra mình không vào được!
Những người có tiền đều rất chú ý đến sự an toàn. Người vào đến đường chính trong khu chung cư, tự nhiên sẽ bị ngăn lại bằng cửa bảo an, nếu muốn đi tiếp thì phải quẹt thẻ hoặc xác nhận dấu vân tay, giống y như lúc đi tàu điện ngầm.
Triệu Vũ xấu hổ nhìn bảo vệ.
Bởi vì nơi này vào thì khó mà ra thì dễ, lần trước lúc ra ngoài anh ta chỉ cần ấn nút là cửa đã tự động mở ra, cho nên anh ta thật sự không nhớ là ở đây còn có cái thứ của nợ này! Bảo vệ nghiêm túc theo dõi Triệu Vũ, một vẻ sống chết cũng phải bảo vệ tính mạng và tài sản cho chủ nhà, chỉ sợ cái tên thanh niên nghèo nàn khốn khó trước mắt sẽ làm ra chuyện gì trả thù xã hội.
Triệu Vũ buồn bực vò đầu, thương lượng với bọn họ “Tôi chỉ vào thăm bạn của tôi thôi, có được không?”
“Nếu cậu muốn vào thăm chủ nhà.” Bảo vệ thận trọng đáp “Thì chỉ cần chủ nhà nói cho cậu mật mã, hoặc là đưa thẻ cho cậu, là cậu có thể vào.”
Triệu Vũ “Nhưng bạn tôi đang ốm, cậu ta nói mật mã cho tôi kiểu gì được?”
Bảo vệ tỏ vẻ hết sức xin lỗi nói “Đây là quy định của chúng tôi, không thể làm khác.”
Triệu Vũ cũng không muốn làm khó đối phương. Anh ta thở dài, móc điện thoại di động ra. Vốn dĩ, anh ta định không nói không rằng đến thăm Lý An Sinh, làm bộ như mình có việc riêng nên tiện đường ghé qua. Anh ta chỉ muốn lấy thân phận bạn bè bình thường, cùng lắm thì mang theo tí ti tâm trạng lo lắng, đến nhìn xem rốt cuộc Lý An Sinh sống như thế nào. Giờ thì hay rồi, xấu hổ thế này, bảo anh ta làm sao mở miệng đây?
“Lý An Sinh, tôi đang ở dưới cổng khu chung cư nhà cậu?”
Cuối cùng, Triệu Vũ đã nói như thế.
Ở đầu kia điện thoại, Lý An Sinh hơi im lặng một lúc, rồi giống như có tiếng té ngã vang lên. Đối phương giọng khàn khàn, hiếm khi lộ ra sự cuống quýt, vừa nói vừa có đủ loại tiếng động lạch cạch pha tạp “Anh chờ em một chút, em xuống ngay.”
Triệu Vũ vội cản “Thôi khỏi, cậu chỉ cần nói mật mã cho tôi biết thôi.”
Người kia rất nhanh liền đọc ra một dãy số, Triệu Vũ đối chiếu xong, nhìn bảo vệ cười cười, rồi nghiêng đầu kẹp điện thoại tiến vào sâu trong khu chung cư “Tôi vào được rồi, nhà cậu ở tòa số mấy?”
Lý An Sinh lại nói số tòa nhà. Sau khi im lặng mấy giây, cậu ta mới ngập ngừng lên tiếng “Bên ngoài có lạnh không? Anh có mặc áo khoác không?”
Triệu Vũ vốn còn có chút xấu hổ, nghe vậy mới nghĩ thầm sao Lý An Sinh này cứ như cha mình vậy, liền hơi hơi bật ra ý cười “Cậu nói lắm thế.”
Đầu kia im lặng, mơ hồ nghe thấy tiếng Lý An Sinh hít thở. Bình thường, Triệu Vũ keo kiệt đến mức ngay cả tiền điện thoại cũng hận không thể cắt giảm. Vậy mà, lúc này, anh ta lại tiếc không nỡ cúp máy. Anh ta cắm đầu cắm cổ chạy, tiếng hô hấp nặng nề của Lý An Sinh cũng vì thế mà rung động theo. Bất tri bất giác, Triệu Vũ đã chạy đến chỗ cột đèn tinh xảo ở lối đi bộ. Lúc này, sự im lặng mới bị chặt đứt.
Triệu Vũ vô thức hạ điện thoại xuống, còn chưa kịp nhét vào túi áo đã thấy một bóng người cao gầy đứng ở phía xa xa.
Không phải Lý An Sinh thì còn có thể là ai?
Lý An Sinh chạy về phía Triệu Vũ, chân dài nên bước rất nhanh. Trên người cậu ta vẫn là bộ vest mặc đi làm lúc sáng, nhìn thì rất phẳng phiu đẹp đẽ, thế nhưng lại mỏng manh chẳng chống được gió lùa. Tối tháng tư ở Ngô Thành vẫn còn khí lạnh, Lý An Sinh lại giống như không hề để ý, bước thẳng đến trước mặt Triệu Vũ. Đợi cậu ta đến nơi rồi, Triệu Vũ mới phát giác ra mặt đối phương trắng có chút quá đáng, không chỉ vậy, lúc này, nó còn mang theo một vẻ mệt mỏi nhàn nhạt. Đôi mắt đen nhánh càng lộ ra sự sâu sắc dưới màn đêm, tựa như đang giấu diếm vô số tâm tình bí ẩn mà kẻ khác tìm kiếm. Lúc bị nó nhìn thẳng, trái tim Triệu Vũ không khống chế được nhảy lên.
Rõ ràng mới không gặp nhau có một ngày, vậy mà Triệu Vũ lại thấy có chút nhớ. Ánh mắt hừng hực cháy bỏng của người trước mặt cộng với tâm tư nhung nhớ xoắn xuýt khiến anh Vũ không khỏi ho khan một tiếng, nói “Đã bảo cậu không cần xuống rồi.”
Lý An Sinh khẽ kêu một tiếng anh, giơ tay tính cầm túi hộ Triệu Vũ, nhưng Triệu Vũ lại giống như đã đoán được từ trước, gạt phắt đi. Hai người không nói không rằng đi vào tòa nhà, ấn thang máy, rồi lên căn hộ xa hoa mà trống trải của Lý An Sinh.
Triệu Vũ nhíu mày với phòng khách to lớn nhưng lạnh lẽo, ngồi xuống ghế sofa, anh ta mở túi thuốc mình mang đến ra, đầu cũng không ngẩng lên, hỏi Lý An Sinh “Khó chịu chỗ nào?”
Lý An Sinh không trả lời mà ân cần bật hết đèn trong nhà lên. Ánh sáng rực rỡ chiếu xuống. Phải nói là, ánh sáng phát ra từ những thiết bị cao cấp đắt đỏ được lắp đặt tinh tế tỉ mỉ, thì cho dù nó có lạnh lẽo, nó cũng là cái lạnh xa xỉ! Lúc ra khỏi bếp, cậu ta bê theo hai cốc Coca Cola. Trong cái cốc thủy tinh đẹp đẽ còn thả mấy viên đá trôi nổi, trên thành cốc cũng cài thêm một lát chanh trang trí. Triệu Vũ không nhận được câu trả lời, ngẩng lên liền thấy đập ngay vào mắt là cốc Coca Cola khoa trương đến mức có thể đưa vào nhà hàng Tây, nhất thời dở khóc dở cười “Cái gì đây? Sao cậu lại thích uống cái này?”
Lý An Sinh hơi ngẩn ra, cánh tay vừa hạ xuống lại nhấc lên “Thế để em đổi cái khác. Anh thích cà phê hay nước trái cây?”
“Tôi không uống gì cả.” Triệu Vũ nhanh tay nhanh mắt đè cái khay xuống, thuận tiện sờ sờ trán Lý An Sinh, hơi nóng. Anh ta thu tay lại, bới lấy một vỉ hạ sốt từ trong túi ném lên bàn rồi đứng dậy đi tìm nước ấm. Tất nhiên, bình nước là thứ rất không thích hợp với kiểu nhà như thế này. Triệu Vũ đành phải lần nữa đi đun nước. Đang đun, không hiểu sao, anh ta thấy sau lưng bỏng rát, quay lại thì thấy Lý An Sinh đang đứng ngay đó.
Triệu Vũ “Cậu đi nằm đi.”
Lý An Sinh tiếp tục không lên tiếng nhìn Triệu Vũ. Một lát sau, cậu ta mới ừm một tiếng, nhưng vẫn như cũ không động đậy gì.
Triệu Vũ đổ nước nóng ra pha với nước lạnh để giảm độ nóng, rồi bóc hai viên hạ sốt đưa cho Lý An Sinh “Uống đi.” Không hiểu sao, anh ta tự nhiên lại thấy luống cuống “Cậu uống xong tôi sẽ về.”
Lý An Sinh bê cốc, nặng trĩu liếc nhìn đối phương. Sau đó, cậu ta mới cầm thuốc, ngửa đầu nuốt ực một cái. Khi làm thế, cậu ta để lộ ra cần cổ thon dài, hầu kết vì động tác nuốt thuốc mà giật giật.
Triệu Vũ thầm mắng mình sắc tâm không chết, có chút mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác. Anh ta mơ hồ cảm thấy Lý An Sinh có chỗ nào không đúng, thế nhưng trời sinh anh ta tính cách thô kệch, rốt cuộc cũng không phân biệt được chính xác là chỗ nào không đúng, thế là liền quy kết thành ốm đau khiến giám đốc Lý trở nên ưu tư. Suy nghĩ này nhanh chóng biến vẻ ngụy trang cứng rắn của anh Vũ trở nên mềm nhũn, biểu cảm thờ ơ nào cũng không bày ra được. Anh ta hắng giọng hỏi “Ăn tối chưa? Nói thật.”
Lý An Sinh chần chừ lắc đầu.
“Thế còn trưa?”
Lý An Sinh không đáp.
Triệu Vũ thoạt nhìn hết sức bình tĩnh nói “Vậy cậu đi nằm trước đi.”
Anh Vũ đã từng tuyên bố “cậu uống thuốc xong tôi sẽ về”, sau khi đẩy bệnh nhân (có vẻ) ốm yếu về giường, rất cẩn thận mà đem cửa đóng lại, vô cùng tự nhiên đi đến phòng bếp. Anh ta hít sâu vài hơi, tiếp đến chân trái mở tủ tay phải nhấc nồi, xoay người khom lưng tìm gạo nấu cháo, không ngờ đến cả bao gạo cũng chỉ là đồ trang trí, ngay cả miệng bao hãy còn chưa bóc. Triệu Vũ đong một ít gạo, quay đi quay lại, nồi cháo đã sôi ùng ục, nước cất trào xuống bếp kêu xèo xèo. Anh ta lại tiếp tục đi mở tủ lạnh, thế nhưng sau khi mở hết hai cánh tủ cao to, bên trong phả ra chỉ toàn khói lạnh nghi ngút. Ngoại trừ mấy chai nước lọc và mấy lon coca được đặt trên ngăn trên cùng, trong tủ không còn gì khác ngoài thực phẩm đóng gói. Triệu Vũ vất vả lắm mới tìm được mấy quả trứng gà. Anh ta đập bộp một cái. Đợi lòng đỏ trứng chảy vào trong bát xong, mọi thứ lại lặng ngắt như tờ. Triệu Vũ cảm thấy căn nhà này đúng là yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả nửa tí tiếng vang cũng không có.
Lý An Sinh vẫn sống như thế này sao? Triệu Vũ thầm nghĩ, đã vậy, cậu ta còn phải phí công kiếm nhiều tiền như thế để làm cái gì cơ chứ?
Anh ta mặc dù đã từng có khoảng thời gian nghèo nàn tuyệt vọng, thế nhưng chí ít anh ta còn có người nhà ở bên. Mẹ Triệu tuy yếu đuối không biết gì, nhưng ở nhà vẫn coi như còn có người để nương tựa. Ra đường có khó có khổ hơn nữa, về nhà có bát mì nóng để ăn, cũng còn thấy có động lực để cắn răng chịu đựng (tạm thời không bàn đến việc mì ăn có ngon hay không). Còn Lý An Sinh thì sao? Trước mặt người khác thì rạng rỡ vinh quang, ai biết ở nhà cậu ta lại cô độc thế này?
Nhất thời, Triệu Vũ không phân biệt được rốt cuộc tâm tình của mình là gì. Xa người này vài năm, anh ta chưa từng nghĩ đến việc Lý An Sinh có chăm sóc tốt cho chính mình hay không. Bởi vì Lý An Sinh kia cẩn thận, tỉ mỉ, năng lực gánh vác cũng cao hơn anh ta đến cả một trăm tám mươi lần! Do đó, sau khi gặp lại, thấy Lý An Sinh một bộ anh tài, Triệu Vũ rất vui dù biết thừa chuyện này sớm muộn cũng xảy ra. Lý An Sinh vừa thông minh giỏi giang, vừa có thể chịu khổ, xét trên phương diện nào cũng là người ưu tú, nếu cậu ta còn không thành công thì ai mới có thể thành công đây? Thế nhưng, Triệu Vũ lại chẳng ngờ, vào lúc này, khi vén lên bức màn về vị giám đốc bá đạo kia, nhìn thấy sự lạnh lẽo cô độc của cậu ta, sự vui mừng nhỏ bé của anh ta liền nhanh chóng biến thành sự chua xót, đau lòng.
Lý An Sinh khi đó không nhà không người thân, có thể bò lên được đến vị trí như hôm nay, tất nhiên không có chuyện dễ dàng. Chỉ là ba chữ không dễ dàng này khiến anh Vũ mỗi lần nghĩ đến, trong lòng lại ẩn ẩn khó chịu. Giống như bảo bối lưu truyền nhiều đời nhà anh ta, ở nhà được người nâng niu, lau chùi cẩn thận, vừa ra ngoài một chuyến quay về, mặc dù nhìn thì vẫn không có gì khác biệt, thế nhưng bên trong đã sớm bị chuột bọ cắn rỗng! Tuy đau lòng và hối hận, thế nhưng đau lòng thì đau lòng, hối hận thì hối hận, cửa là anh ta bước ra, bảo bối là anh ta vất lại, anh ta còn muốn thế nào? Cho dù lòng dạ không yên, cũng chỉ có thể là lòng dạ không yên mà thôi!
Triệu Vũ múc cháo đã nấu xong ra bát, lại lấy thêm chứng trưng bưng đến cạnh giường cho Lý An Sinh. Kỳ thật, nếu không phải nguyên liệu nhà Lý An Sinh quá mức hạn chế, anh ta đã có thể làm một ít đồ ngon lành hơn, tỉ dụ như cháo hầm xương với trứng muối chẳng hạn. Đáng tiếc là ở đây đến một cọng hành vỏ tỏi cũng không tìm được, có thể có chút dầu đèn mắm muối đã là điều không tệ! Huống hồ, Triệu Vũ thầm nghĩ, người kia còn chưa ăn cái gì, anh ta làm vội thế này, hẳn là mùi vị chẳng ra làm sao. Thế là, Triệu Vũ nhìn bát cháo hoa ninh nhừ trắng phau đến nửa cọng hành cũng không có, còn không bằng cháo mua hàng, không khỏi xấu hổ. Chỉ là Lý An Sinh lại giống như hết sức kinh ngạc, sau khi bị Triệu Vũ đánh thức liền ngồi dậy ăn một mạch hết sạch.
Triệu Vũ ở bên nhìn, có chút không nỡ nói “Thôi… Cậu không cần nể mặt tôi đâu… Tôi vẫn nên gọi thức ăn ngoài cho cậu thì hơn.”
Lý An Sinh chỉ đáp “Ăn ngon lắm.”
Cậu ta mấp máy đôi môi nhợt nhạt không huyết sắc, Triệu Vũ tự nhiên thấy lòng khó chịu, quay qua chỗ khác.
Lý An Sinh lại ăn một miếng trứng. Trứng cho hơi nhiều muối, bề mặt trứng còn bị nổ bọt lỗ chỗ, hoàn toàn không có nửa điểm vừa ý cậu ta, thế nhưng cậu ta vẫn vui vẻ hưởng thụ. Lý An Sinh cúi đầu vét nốt muỗng cháo cuối cùng, nói “Anh, em định ở lại Ngô Thành.”
Triệu Vũ ngẩn người “Hôm đó không phải cậu nói vẫn chưa chắc sẽ ở lại bao lâu…”
“Em hối hận rồi.” Ánh mắt Lý An Sinh nặng nề “Đi xa quá lâu, nên khao khát được quay về.”
Trái tim Triệu Vũ đột nhiên gia tốc, nhưng nhìn vẫn vô cùng trấn định “Nhớ Ngô Thành sao?”
Lý An Sinh “Nhớ người ở Ngô Thành.”
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Triệu Vũ, thái độ bình tĩnh.
Triệu Vũ nghe tiếng tim mình đập mạnh, trong tầm nhìn cũng nhất thời tràn ngập hình ảnh của đôi mắt vừa xinh đẹp vừa anh tuấn. Đôi mắt kia có đường viền đậm nét, hai mí hẹp dài và hai con ngươi sâu thăm thẳm. Nó vừa vô tình mà cũng vừa hữu tình, lúc vô tình thì đen kịt như vực sâu không đáy, khiến người đến liếc cũng không dám liếc thêm một lần. Lúc hữu tình thì dịu dàng như gió xuân, khiến người ngày đêm lưu luyến. Nhưng bất luận là vô tình hay hữu tình, cái nhìn kia vẫn luôn có thể khiến đối phương vừa day dứt vừa cam tâm tình nguyện. Triệu Vũ cảm thấy máu toàn thân mình dần nóng lên, sau lưng lấm tấm ra chút mồ hôi. Rốt cuộc, anh ta chấp nhận chịu thua, cúi đầu thu dọn cái bát không, để vào khay, mơ hồ hỏi “Cậu thấy dáng vẻ mới của Ngô Thành chưa?”
Nét mặt Lý An Sinh hơi động, một tiếng e hèm phát ra từ cổ họng khàn khàn.
Triệu Vũ lung tung kể lể “Nhiều cầu vượt hơn, đường rộng hơn, còn xây cả tàu điện ngầm. Trước đây cái cửa hàng bách hóa ở chỗ trung tâm thành phố chỉ có dăm ba người, nhưng giờ đã mở rộng đến mức không đếm xuể số người nữa. Cậu đã đến đó chưa? Còn có cả cái cửa hàng gì ấy, kêu mở ở bên thành phố trung tâm, nhưng không mở nữa rồi mà chuyển sang mở ở thành phố chúng ta. Trước đây, cứ lần nào muốn mua đồ là lại phải chạy đến tận Ma Đô (Thượng Hải) mới mua được, giờ thì cái gì cũng có. Haiz, thật tình, còn không biết ngượng mà kêu đây là thành phố tuyến dưới!” Anh ta hơi ngừng lại, nở nụ cười. Không còn là kiểu cười rộ lên mang theo vẻ ngốc nghếch mà là một kiểu cười thương nghiệp để lộ ra chiếc răng nanh vốn chỉ dành riêng cho người yêu, khiến đối phương khó lòng làm khó “Lâu quá rồi, từ cấp ba đến giờ, cũng sắp sáu năm rồi ấy nhỉ? Thật sự là lâu quá.” (*)
Máu nóng toàn thân bắt đầu hạ nhiệt, một chút khoái cảm lạnh lẽo cũng vì thể mà trào lên.
Ánh mắt Lý An Sinh có phần rung động.
Triệu Vũ bê khay đứng dậy, còn chưa bước ra khỏi phòng, đã nghe Lý An Sinh ở phía sau nghẹn giọng nói “Bởi vì lâu quá rồi, cho nên không còn nhớ nữa?”
Triệu Vũ đứng lại.
“Đúng là lâu thật.” Lý An Sinh chậm rãi nói “Lúc em ở xa thường nghĩ, không biết Ngô Thành bây giờ đã biến thành bộ dạng gì rồi? Không biết người ấy tốt lên hay xấu đi? Nhưng em đoán, hẳn là tốt lên. Lúc quay về, phát hiện người ấy đúng là rất tốt, thế nhưng em lại không cách nào vui vẻ được. Em nghĩ, giá như em quay về sớm một chút thì hay rồi? Em có thể nhìn thấy quá trình người đó trở nên tốt hơn mà không cần tự mình suy ngẫm tưởng tượng. Anh biết không? Em cực kì, cực kì, cực kì hối hận.”
Cả người Triệu Vũ run lên.
“Anh.” Lý An Sinh lại nói “Muộn rồi, anh ngủ lại phòng khách có được không? Chăn ga đều mới, chưa từng có người ngủ qua.”
Triệu Vũ im lặng bê khay ra khỏi phòng, khẽ khàng khép lại cánh cửa phòng Lý An Sinh. Sau khi bỏ bát vào máy rửa, anh ta đến làm ổ trên ghế sofa, cảm nhận sự uể oải lan ra từ sâu trong thân thể. Yết hầu Triệu Vũ có chút khô khốc. Anh ta đưa mắt nhìn cốc coca cola trên bàn, bèn cầm lên uống hơn nửa.
Anh ta đã lâu không uống mấy thứ nước có gas như thế này. Nhưng hồi còn bé, anh ta đã từng rất thích. Mỗi lần mua đều là mua cả thùng. Lý An Sinh ngược lại, không quá thích, còn thường nói chúng có hại cho sức khỏe, không cho anh ta uống nhiều, nghiêm túc đến mức liệt nó vào chung danh sách với hút thuốc đánh nhau – những việc kị mà bạn trai cần phải học thuộc. Có lẽ do cuộc sống khi đó quá mức thoải mái, nên cho dù có phải uống ít đi vài hớp nước ngọt cũng vẫn thấy ngọt ngào. Thế là Triệu Vũ liền không do dự đem sở thích nhỏ bé của mình dằn xuống đáy lòng, len lén ghi nhớ. Sau này, khi tình hình trong nhà đã dần dần ổn định, Triệu Vũ cũng đã từng đi mua một lon nước nho nhỏ cũng coi như là nước ngọt, thế nhưng anh ta đã không còn cảm nhận được mùi vị giống như hồi niên thiếu nữa. Nhiều năm không uống, lúc này đột nhiên uống lại, Triệu Vũ chỉ thấy một cảm giác lạnh lẽo sặc lên tận cổ họng mang theo chút vị chua.
Anh ta mệt mỏi nhắm mắt lại.
(*) Ngô Thành hay còn gọi là trấn Ngô Thành là một trong bốn trấn nổi tiếng của tỉnh Giang Tây Trung Quốc. Vì Ngô Thành nằm ở phía bắc của tỉnh Giang Tây nên thuộc vào khu vực các thành phố cũng được tính là của tỉnh Giang Nam. Thượng Hải cũng là 1 thành phố thuộc khu vực Giang Nam này.