• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Mẹ, có ai đến thăm mẹ sao?"

Tạ Chiến Quân đến bệnh viện thăm mẹ, vừa vào phòng bệnh ngoài thần sắc hồng hào của mẹ anh chú ý ngay giỏ hoa quả phong phú đặt trên bàn.

"Là bác sĩ mua cho mẹ đó mà"

"Là bác sĩ nào thế? Lát nữa con sẽ qua cảm ơn vị đó" Tạ Chiến Quân vừa chăm chú gọt táo cho mẹ vừa hỏi

Trước câu hỏi của con trai bà Tạ không thể trả lời ngay.

"Là cô ấy sao?"

Đúng là không qua mắt được tên nhóc này, bà chỉ có thể gật đầu.

Tạ Chiến Quân cười, anh biết nếu nghe tin mẹ nằm viện thì cô nhất định sẽ đến. Cô căm hận anh nhưng là người trọng tình cảm.

Anh cẩn thận xếp táo vào đĩa, đem đến cho mẹ trước.

"Con bé trông gầy đi nhiều, cũng khác xưa nữa"

Nghe đến đây Tạ Chiến Quân bất giác siết chặt cán con dao gọt hoa quả, đúng là cô đã thay đổi rất nhiều. Bà tiếp:

"Nếu năm đó con nói mọi chuyện với con bé, thì có lẽ con bé cũng không phải đau khổ"



Tạ Chiến Quân nhẹ giọng, ánh mắt bi thương:

"Mẹ, nếu con không làm vậy Du Xuân sẽ không chịu rời đi. Bây giờ cô ấy là Tổng Giám đốc Đại Nguyên, và là con gái nuôi của Từ gia, cuộc sống rất tốt. Nếu năm đó cô ấy vì con mà ở lại sợ rằng đã không có ngày hôm nay"

Tạ phu nhân nhìn vẻ mặt của con trai, bà không vui nổi, bà biết đứa trẻ này vẫn rất yêu vợ cũ. Năm đó Tạ thị bị hãm hại, công ty đối thủ trà trộn vào, lén đổi vật liệu xây dựng thành vật liệu kém chất lượng. Bồi thường hợp đồng số tiền lớn, bị bên kia kiện, con trai bà không thoát khỏi, chịu án tù 2 năm. Sau khi ra tù, suốt 3 năm vẫn không xin được việc gì đàng hoàng, bây giờ chính bà lại bị bệnh làm khổ con.

Một người mẹ thương yêu con nhưng hoàn toàn bất lực trước cuộc sống này. Đã có nhiều lúc bà muốn gục ngã.

"Mẹ đừng lo nữa, cố gắng dưỡng bệnh thật tốt. Con có công việc mới rồi, sẽ có thể thường xuyên đến thăm mẹ. Đến tối sẽ đi làm thêm" Anh nắm lấy tay người mẹ, giọng điệu trấn an

Bà xót xa giữ tay con, bàn tay của con dường như đã bớt thịt:

"Đi làm nhưng nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy"

"Con biết rồi" Anh cười đáp: "Trưa nay con ăn trưa cùng mẹ"

***

Mới nhận chức cho nên Nguyên Du Xuân khá áp lực, công việc cũng không quá nhiều nhưng đủ để cô phải đau đầu.

"Tổng Giám đốc, đối tác bên kia sắp đến rồi"

Nghe Chu Ngữ thông báo, Nguyên Du Xuân gật đầu một cái. Bên đối tác đã cử một người đến để kí hợp đồng.

Một người đàn ông cao ráo với ngoại hình ưa nhìn đang ngồi ở phòng họp chờ Nguyên Du Xuân đến. Anh ta tên Triệu Vũ, là đại diện bên đối tác.

Nguyên Du Xuân bước vào, phía sau là Tạ Chiến Quân. Cô vững bước tiến đến, khuôn mặt niềm nở:

"Giám đốc Triệu, hân hạnh gặp mặt"

"Nguyên tổng, nghe danh đã lâu" Triệu Vũ cũng mỉm cười đáp lại.

Tạ Chiến Quân tất nhiên biết thân phận của mình, anh cũng chào hắn. Thế nhưng anh ta lướt qua là nhận ra:

"Đây không phải là chủ tịch Tạ sao? A, không đúng. Tạ thị đã phá sản rồi"

Tạ Chiến Quân cũng không biết nên nói gì hơn, chân mày khó chịu khẽ động:



"Anh Triệu, không nên nhắc lại chuyện cũ. Bây giờ anh ta chỉ là thư ký của tôi. Chúng ta nên vào chuyện chính thôi" Nguyên Du Xuân lên tiếng

"Được"

Cả hai niềm nở ngồi vào bàn, Nguyên Du Xuân bắt đầu giải thích những điều khoản trong hợp đồng.

Trong lúc đó Tạ Chiến Quân vẫn luôn liếc nhìn Triệu Vũ, ánh mắt hắn ta nhìn Nguyên Du Xuân khiến anh ghét bỏ. Ánh mắt chứa đựng tình ý, anh có tức giận, rõ ràng vừa gặp đã dám tơ tưởng lung tung. Nhưng biết làm sao đây, cô và anh đã không còn là gì của nhau. Nếu hai người vẫn còn là vợ chồng anh nhất định sẽ không ngại mà xỏ xiên họ Triệu này.

Nguyên Du Xuân từ đầu đến cuối luôn cười tươi, nhưng hoàn toàn là tự nguyện trên tình thế ép buộc. Triệu Vũ đó vậy mà có thể dày vò cô tận 2 tiếng đồng hồ chỉ với 1 bản hợp đồng. Ban đầu vừa nhìn đã thấy không ưa tên này rồi, ánh mắt của hắn cũng rất kì lạ, giống mấy tên háo sắc ở quán rượu dòm ngó cô. Nhưng hắn dường như là ở một đẳng cấp khác với lũ háo sắc đó, mê mẩn sắc đẹp của cô nhưng lại không thô thiển như những tên tầm thường trong quán rượu. Phải nói là thiếu gia hào môn không thể đem ra so sáng tùy tiện với đám phàm phu tục tử.

Cho đến lúc họ Triệu kia ra về Tạ Chiến Quân mới thu lại ánh mắt không mấy vui vẻ của mình. Nhưng Nguyên Du Xuân đã thấy hết rồi.

Vừa nãy Tạ Chiến Quân nhìn anh ta như vậy làm gì? Lẽ nào ly hôn rồi vẫn coi cô là vật sở hữu, vẫn có thể lên cơn ghen?

Nghĩ mà nực cười...Cô lắc lắc đầu, sao lại hồ đồ vậy được?

"Sao thế? Anh...ghét Triệu Vũ?" Hai mắt cô có chút nheo lại, cố tình hỏi trọng tâm

Tạ Chiến Quân không đối diện với cô, nếu lúc này nhìn thẳng vào mắt cô sẽ bị đoán ra mình vừa lên cơn ghen.

Kết quả ngay giây sau đã bị cô áp sát, tay giữ mặt anh ép anh đối diện với mình:

"Có gì uất ức?"

"Anh không thích người vừa nãy là vì anh ta vừa rồi đã châm chọc anh"

Khoảng cách này cũng quá gần đi. Tạ Chiến Quân cảm nhận được nơi lồng ngực như có gì đó va vào, tác động lên trái tim đang đập mạnh. Cho nên Tạ Chiến Quân chỉ trả lời qua loa để che mắt vợ cũ.

"Dễ thương như vậy..." Bàn tay cô vuốt ve mặt anh, không dùng sức cũng không ghét bỏ, mà là đang bỡn cợt

"Đừng như vậy, người khác thấy được không hay" Anh không thích cô như vậy, cố ngụy tạo bản chất thay đổi. Anh tóm lấy tay cô

Nguyên Du Xuân thu lại nụ cười bí hiểm, nhún vai, hất tay Tạ Chiến Quân ra. Cô cầm tài liệu quay về phòng làm việc. Anh cũng chỉ biết đi theo.

***



Trong nghề này, xã giao luôn được đặt lên trên.

Ngay tối hôm đó Nguyên Du Xuân đã phải đi dự tiệc với đối tác trong cương vị Tổng Giám đốc mới của Đại Nguyên. Mặc dù Từ chủ tịch nói cô có thể không đi nhưng cô gái trẻ không muốn mọi người cho rằng cô sợ hãi điều gì.

Tất nhiên một thư ký ngoại giao như Chu Ngữ không thể không đi, thế nhưng Nguyên Du Xuân đặc xá cho Chu Ngữ, lôi Tạ Chiến Quân đi cùng. Chu Ngữ thấy Tổng Giám đốc chính là một người tuyệt vời.

Bữa tiệc ở nhà hàng 5 sao sang trọng, chỉ toàn là gương mặt của những người đàn ông xa lạ. Già trẻ đều có. Bàn ăn không có nữ nhân, nhưng trong thư ký hay trợ lý của mấy ông chủ lớn đó đều có.

Các ông chủ đó đều nhận ra Tạ Chiến Quân, buông lời bàn tán khiến anh khó chịu. Ai cũng cho rằng anh là kẻ không đứng đắn, Tạ thị làm ăn không trong sạch, sụp đổ là đúng, bao nhiêu công sức và tâm huyết của bố anh đều đặt ở đó. Nhưng bọn họ đều không nghĩ tới Tạ thị oan uổng thế nào.

Nguyên Du Xuân nhìn vẻ mặt cam chịu của Tạ Chiến Quân mà có chút hả hê, cô biết anh tức giận nhưng không thể làm gì. Mục đích của cô chính là khiến anh phải chịu sự nhục nhã.

Nói là bàn việc làm ăn nhưng thật ra là vui chơi. Sắc đẹp của Nguyên Du Xuân khiến mọi người chú ý. Năm đó cô chỉ là một nội trợ chưa bao giờ lộ mặt, vậy nên không ai biết người vợ gần tảo của Tạ Chiến Quân năm đó.

Ngay trong lúc ăn có một số chàng trai đã lựa lời ngỏ ý với cô, còn có lão gia nào đó mạnh dạn hỏi ý của Từ chủ tịch thay con trai. Từ chủ tịch không cần hỏi cũng biết, con gái nhất định sẽ từ chối, một đám phàm phu tục tử có thể được cô để mắt đến ư?

Hơn nữa ông cũng không phải bố ruột của cô, việc đại sự vẫn là cô tự quyết định. Cho dù có là cha ruột cũng sẽ không tùy tiện dùng hạnh phúc của con gái đổi lấy hư vinh nhất thời. Phần lớn bọn họ đều đang nhắm vào tài nguyên của Đại Nguyên, tài năng của Nguyên Du Xuân.

Cô tất nhiên là không thích những người không có tình cảm chân thành, thế nhưng Tạ Chiến Quân lại rất để tâm đến. Cũng may mọi người đều không chú ý đến một thư ký quèn là anh, nếu bắt được ánh mắt như muốn giết người của anh, khó tránh Đại Nguyên sẽ chịu lời ra tiếng vào.

Nhưng anh chợt nhận ra mình quá đà, cố gắng kiềm chế cảm xúc. Tạ Chiến Quân, mày ghen cái gì, cô ấy cũng không để ý đến họ. Hơn nữa mày đâu có tư cách ghen?

Anh phải vui cho cô mới đúng, giờ cô có gia thế, bộc lộ tài năng lại thành đạt nên mới được người ta để ý. Thế nhưng cái tính cách quái gở này...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK