Nghe câu hỏi, Nguyên Du Xuân muốn phì cười, cô tiến đến chỗ Tạ Chiến Quân, giọng điệu có chút mỉa mai:
“Anh vẫn không hiểu giá trị của bản thân mình sao?”
Ý của cô là anh đối với cô cùng lắm cũng chỉ là một người làm công, một người bạn giường.
Câu này có gì anh không hiểu? Rõ ràng như vậy rồi.
Tạ Chiến Quân đưa mắt nhìn Nguyên Du Xuân nhưng tuyệt đối không dám nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của cô, tại vì đôi mắt ấy luôn toát lên sự lạnh lùng, anh sợ khi mình chạm ánh mắt cô bản thân sẽ mất đi sự kiên nhẫn:
“Bây giờ anh cần công việc, em có thể…đừng đuổi anh đi không?” Giọng anh dần nhỏ lại
Là cầu xin?
Là khẩn cầu?
Nguyên Du Xuân chỉ lạnh lùng đáp:
“Tạ Chiến Quân, với tôi anh thật sự đã không còn giá trị nữa”
Ban đầu nhận anh vào Đại Nguyên cũng chỉ là muốn trả thù, giờ tự thấy mình suy nghĩ không thông, cô mệt rồi, muốn dừng lại tất nhiên anh đã không còn giá trị. Ngoài kia có vô số người muốn làm ở vị trí này, không có gì đảm bảo bọn họ làm không tốt bằng Tạ Chiến Quân.
“Anh đâu có thiếu chỗ kiếm tiền? Bố ruột của anh là Lưu chủ tịch, Lưu Nhiệm, giờ ông ta muốn nhận lại anh mà. Một đời sau này của anh có thể đảm bảo vinh hoa phú quý đều có cả. Vậy thì cần gì phải cố gắng bám lấy một nơi có sếp thích làm khó nhân viên?”
Tạ Chiến Quân nghe cô nói mà ngạc nhiên:
“Làm sao em biết chuyện này?”
Cô nhướng mày đáp:
“Năm đó khi chúng ta bên nhau, anh không chịu nói cho tôi biết. Bây giờ đã khác rồi, anh đừng quên bạn trai tôi là Lưu Tinh Nam, vậy nếu chúng ta còn tiếp tục thì sẽ thành dạng gì đây? Sau này khi tôi kết hôn với anh ấy sẽ trở thành trò cười?”
Kết hôn sao?
Tạ Chiến Quân không khỏi có một dòng suy nghĩ, cô gái từng là vợ anh, là người anh yêu nhất có thể sẽ kết hôn cùng em trai của anh?
Bây giờ cô biết rồi. Năm đó anh không phải là không muốn nói cho cô biết, bởi vì anh luôn khẳng định mình là người Tạ gia với Lưu gia kia vốn không có chút liên quan nào, vậy nên anh mới không nói gì. Vậy thì bây giờ Lưu Tinh Nam chính là em trai cùng cha khác mẹ của anh, mối quan hệ giữa ba người lúc này khó có thể giải thích.
“Chúng ta dừng lại mối quan hệ giao dịch thân thể này. Tạ Chiến Quân không liên quan đến nhà họ Lưu vậy nên anh vẫn cần một công việc”
Anh biết mình tham lam nhưng thực sự muốn nhìn cô lâu thêm một chút, dù cô có làm khó anh hay làm gì, anh đều chấp nhận…Ban đầu vốn dĩ nghĩ sẽ từ bỏ Du Xuân, nhưng sau năm năm gặp lại bản thân vẫn không quên được cô.
Cô hít sâu vào một hơi, tiến lại phía bàn làm việc thản nhiên ngồi vào vị trí:
“Được thôi, tôi sẽ gửi anh đến một vị trí khác với năng lực của anh có thể có mức lương tốt” Cô nói rồi xua tay: “Nhìn anh ngứa mắt như vậy tôi không đành lòng giữ lại đâu”
Tạ Chiến Quân tự biết thời gian được ở bên cạnh cô gái mình yêu đến đây là kết thúc rồi.
“Cảm ơn Nguyên tổng”
Anh quay người rời đi.
Nhìn cánh cửa phòng đóng lại, Nguyên Du Xuân khẽ thở dài. Đừng nhìn vẻ ngoài cô giống như vừa xua đuổi được thứ gì đó thật vướng mắt nhưng trong lòng cô thật sự nặng nề.
“Năm đó số tiền kia vốn là của Tạ Chiến Quân đưa, sau khi cậu rời khỏi nước, trong những năm đó Tạ thị đã phá sản, Tạ Chiến Quân ngồi tù hai năm và phải gánh một món nợ khổng lồ, bạn bè đều quay lưng cả.”
"Anh ta đoán được Tạ thị bị người ta hại sẽ không trụ nổi, ly hôn là để cậu không phải gánh số nợ đó thay, là bảo vệ cậu chứ chẳng phải nhung nhớ ai đâu, lúc đến gặp Tạ Chiến Quân đã cầu xin mình chỉ thiếu điều quỳ xuống xin mình bảo vệ và giúp đỡ cậu"
"Aiza, nhưng mình là bạn thân nhất của cậu không giúp cậu còn giúp ai?"
Nghĩ lại những gì Tiểu Kỳ nói, cô cảm thấy toàn thân bất lực dựa vào ghế. Tiểu Kỳ nói với cô những gì vậy? Cái gì mà bảo vệ cô chứ, không phải là khiến cô sống trong đau đớn và tinh thần kiệt quệ mấy năm liền sao?
Cô không khỏi suy nghĩ.
Những năm đó Tạ Chiến Quân nhất định không dễ dàng gì.
Lúc bạn bè và đối tác quay lưng với anh
Lúc tinh thần khủng hoảng nhất lại là lúc hôn nhân tan vỡ
Hai năm trong tù liệu có dễ dàng?
Những lúc đó anh đã làm thế nào để vượt qua?
Nguyên Du Xuân càng nghĩ càng thấy khó chịu. Thời gian qua những gì cô làm với Tạ Chiến Quân, cô đều không hối hận. Không phải là anh ta bỏ cô trước sao? Cái gì cũng không chịu nói cho cô biết, bây giờ cô đã biết hết sự thật thì có thể thay đổi cái gì? Ly hôn thì cũng ly hôn rồi.
Vậy thì tại sao cô phải khó chịu, phải bứt rứt chứ? Vốn là Tạ Chiến Quân có lỗi với cô.
Nhưng không phải khi ở bên cạnh Tạ Chiến Quân, ra uy bắt nạt anh, cô vẫn luôn nghĩ đến 15 năm của hai người sao?
Không hiểu sao thật khó chịu, khó chịu ở đâu cô căn bản không có sức lực phân biệt nữa.
***
Tạ Chiến Quân đã dọn đồ sẵn sàng rời đi, chỉ chờ Nguyên Du Xuân chọn cho anh vị trí khác. Thời gian làm việc tại Đại Nguyên không lâu, anh chẳng có chút đồ nào. Anh quay lưng nhìn vào cánh cửa phòng làm việc của Tổng Giám đốc vẫn luôn khép chặt. Không biết sau này còn cơ hội nói chuyện với cô không.
Lúc nãy anh muốn nói rằng anh vẫn còn yêu cô, nhưng anh hoàn toàn không có tự tin. Năm đó là anh bỏ rơi cô, có biết xấu hổ không mà còn dám nói những lời đó.
“Nguyên Du Xuân, tạm biệt”
Tình sâu nhưng duyên sớm đã cạn, không nên cố níu giữ nữa. Hi vọng cô sẽ hạnh phúc.
Có lẽ đây là lần cuối anh ở vị trí bàn làm việc của thư ký, cũng là vị trí được thường xuyên tiếp xúc với cô.
Tạ Chiến Quân mang theo túi đồ rời đi.