Phòng tắm rộng, với màu trắng nhìn sang trọng, từng lát gạch hay đèn treo đều toát lên sự xa xỉ, bên trong còn trang trí cả cây xanh.
Nguyên Du Xuân ngồi trước Tạ Chiến Quân, lưng dán sát lưng anh, thân mật đến mức anh cảm nhận được hơi thở của cô, càng muốn kéo cô sát lại với mình.
Hơi nóng bốc lên mang theo ẩm ướt bao vây lấy hai thân hình trần trụi trong nước càng khiến khung cảnh thêm thơ mộng, lãng mạn hết sức.
Nguyên Du Xuân ngồi trong lòng Tạ Chiến Quân nghịch nước. Hệt như những lần trước đây. Lúc trước hai người vẫn luôn cùng ngâm nước nóng để thư giãn, thế nhưng lúc này mỗi người lại một cảm xúc, không biết nên mở lời thế nào, thư giãn không thấy chỉ thấy căng thẳng.
"Tạ Chiến Quân, trước đây chúng ta cũng từng ngâm nước nóng nhỉ?"
"Ừm...đúng"
Cô kéo lấy tay anh, để cánh tay ấy vòng qua eo mình, lại ôm lấy như không muốn buông ra. Anh mặc cô, chính là thích cô ôm như vậy.
"Chuyện em với Lưu Tinh Nam là thế nào?"
Dù không nhìn thấy nhưng Nguyên Du Xuân nhận ra giọng điệu đầy tò mò của người phía sau. Bờ môi đỏ mọng cong lên:
"Lúc trước thư ký của anh cũng tìm hiểu về đời tư của anh như vậy à?"
Rất rõ, ý của cô là anh không có quyền hỏi những chuyện đó, rốt cuộc chỉ là một thư ký nhỏ nhoi.
Tạ Chiến Quân biết chứ, nhưng anh không kiềm lòng được. Lần đầu tiên anh gặp Lưu Tinh Nam đã cảm thấy hắn không bình thường, phải thường xuyên đến những nơi như quán rượu thì mới gây thù với bọn lưu manh đó.
Nguyên Du Xuân bỗng buông tay anh, cô đứng dậy, nước trong bồn tắm vốn đầy ắp nay đã giảm đi. Trên cơ thể trắng nõn từng giọt nước chảy xuống, trông càng thu hút người khác:
"Lưu Tinh Nam là giám đốc vừa nhận chức của Lưu thị. Anh biết Lưu thị ở phía sau ném đá Tạ thị đúng không?"
Lưu thị chính là một công ty lớn với nhiều tài nguyên, rất ít công ty có thể vượt mặt được. Nhắc đến Lưu thị, mọi người đều dè chừng.
"Anh biết" Tạ Chiến Quân không ngờ cô lại tìm hiểu chuyện này, trong lòng khó không xuất hiện cảm giác ấm áp.
Nguyên Du Xuân nhấc chân rời khỏi bồn tắm, cô tiến lại phía sau Tạ Chiến Quân, ngồi trên thành bồn lạnh băng:
"Tôi quen Lưu Tinh Nam lúc là một đứa không có gì, bị chồng ruồng bỏ, đuổi đi. Có lẽ anh sẽ cảm thấy tôi đang ngoại tình, nhưng thỏa mãn nhu cầu cũng không sai. Anh ấy không làm được"
Nghe câu này Tạ Chiến Quân bỗng im lặng.
Nguyên Du Xuân bắt chước dáng vẻ của mình trước kia, dùng vòi hoa sen tưới ướt tóc anh, đổ dầu gội ra tay, tạo bọt. Bàn tay cô nhẹ nhàng massage trên tóc anh, tạo ra vô số bọt trắng bồng bềnh. Lúc trước cô cũng gội đầu cho anh, trong lúc đó hai người sẽ trêu đùa nhau, tiếng cười đùa sẽ vang vọng khắp phòng tắm.
Giờ chỉ có sự im lặng khó xử.
Tạ Chiến Quân đâu biết giữa cô và Lưu Tinh Nam đó là như thế nào.
Cô bỗng ngưng lại động tác trên tóc anh, càng áp sát người anh. Hai luồng mềm mại dán vào lưng người đàn ông, Tạ Chiến Quân cảm nhận rõ ràng. Giọng cô như giận hờn lại yếu đuối:
"Em gái tôi gọi đến, con bé nói bố bị ngã từ trên cây cao. Gãy xương, giờ đang nằm viện điều trị. Muốn cũng không dám về...Ha, chắc anh cũng không biết tôi còn có em gái đâu nhỉ?"
Trong tưởng tượng của Nguyên Du Xuân, anh coi cô là một đứa nghèo nàn, một kẻ thế thân, không yêu làm sao để ý về gia đình cô ở dưới quê?
Nhưng cô lại không biết 10 năm bên nhau, anh đã âm thầm tìm hiểu, biết được cô là con gái thứ hai trong nhà. Trước đó có một anh trai, cô còn một em gái mới 15 tuổi. Bố mẹ cô có một vườn hoa quả rộng lớn, có năm năng suất cao sẽ xuất khẩu sang nước ngoài. Bởi vì là cô nên anh đều biết.
Cô xuất thân từ làng quê nghèo, còn anh lúc khởi đầu đã là đại thiếu gia không thiếu gì. Hai người gặp nhau lần đầu lúc đang học tại trường cấp 3, nhiều lần gặp nhau, định mệnh an bài đã kéo hai người lại bên nhau.
Sau 4 năm yêu nhau, cô dẫn anh về ra mắt người nhà dưới quê, bố mẹ vừa thấy anh đã kiên quyết phản đối. Nhưng vì tình yêu mù quáng, cô lại cãi lời bố mẹ, chạy theo Tạ Chiến Quân đến thành phố kết hôn với anh và cùng sinh sống. Từ đó bố mẹ coi như không có đứa con gái này. Suốt 15 năm qua cô chưa gặp lại gia đình lần nào, chỉ lén gọi điện thoại cho anh trai hoặc em gái hỏi thăm tình hình. Những lúc khó khăn cô đơn, cô sẽ nhớ về gia đình ở quê, nhớ cái ôm của mẹ, nhớ nụ cười ấm áp của bố, nhớ anh trai cùng đứa em gái nhỏ. Những năm qua, cô cũng ở đằng sau giúp quảng bá hoa quả của bố, âm thầm giúp gia đình giải quyết khó khăn.
Bây giờ có hối hận cũng không kịp rồi, bố gặp chuyện cô cũng không dám về. Chỉ tự trách mình bất hiếu.
Tạ Chiến Quân biết tất cả là do anh. Anh không thể cho cô hạnh phúc, đã vậy còn khiến cô khổ sở, xa cách với người nhà.
"Rốt cuộc anh chỉ như vậy" Nguyên Du Xuân đứng dậy, cô lau khô người, mặc lại đồ. Không nói thêm gì mà bỏ đi.
Tạ Chiến Quân ngồi trong bồn tắm ôm đầu, anh suy nghĩ rất nhiều. Tất cả đều do anh mà ra.
Cô vốn là con gái được cưng chiều trong nhà lại vì anh mà cãi lời bố mẹ, vì anh mà xa cách gia đình. Cô khổ sở như thế...hóa ra tâm trạng cô bất ổn là vì chuyện đó
Tối nay cô đến không phải cùng anh triền miên một đêm, là muốn nhắc lại quá khứ để anh nhớ ra. Bắt chước lúc đó, cùng anh ngâm nước nóng, ôm tay anh, gội đầu cho anh, mục đích là muốn Tạ Chiến Quân nhớ bản thân đã làm ra những gì.
Đồng thời cũng muốn xem thử anh sẽ nói gì. Nhận được sự im lặng cô mới bỏ đi.
Khi người ta nhận lấy sự thất vọng và đau khổ, họ sẽ tạo lớp phòng thủ để tránh bị đau lần nữa. Tại vì cảm giác đó không hề dễ chịu. Có ai lại muốn lòng tin, tình yêu bị chà đạp chứ?