• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gió nhẹ nhàng thổi vào cửa sổ mang theo mùi hoa sữa thơm ngát, Tạ Chiến Quân nhắm mắt hưởng thụ, ngũ quan dưới ánh sáng bên cửa sổ càng sâu sắc, đẹp đẽ, anh mặc kệ Lưu Nhiệm đang ngồi bên chờ đợi.

"Chiến Quân, con nghe bố, về Lưu gia với bố, kế thừa Lưu thị, con sẽ không cần phải vất vả ở Đại Nguyên nữa"

Ánh mắt Tạ Chiến Quân nhìn Lưu Nhiệm vô cùng lạnh, chỉ coi ông ta là một người lạ, đồng thời là kẻ đã hại mình phải thống khổ, Tạ thị dày công xây dựng, tất cả tâm huyết đều vì ông ta mà sụp đổ, đến cả hạnh phúc gia đình cũng tan vỡ, đều không phải vì ông ta sao?

"Tôi là người của Tạ gia" Anh lạnh lùng đáp

Đã nhiều năm như vậy, mẹ anh cũng không muốn giấu con trai, bà đã nói sự thật cho anh biết rằng anh không mang huyết thống Tạ gia, thật sự lúc nghe xong anh cũng có một khoảnh khắc lặng thinh, nhưng bố Tạ yêu thương anh như thế, từ lâu anh đã là người của Tạ gia.

Đó cũng là lí do khi ông ta tìm đến anh không quá sửng sốt. Biết vậy, nhưng từ lâu anh đã coi bản thân là xương máu của nhà họ Tạ, bố Tạ coi anh là con ruột, bố chỉ có mình anh, anh sẽ không phụ lòng ông ấy. Đặc biệt ở trước mặt kẻ đã bỏ mặc mẹ mình, kẻ đã khiến Tạ thị phá sản, hại anh tan nhà nát cửa, hạnh phúc gia đình sụp đổ. Vậy nên cho dù là bố ruột, anh khó cho Lưu Nhiệm sắc mặt tốt. Hơn nữa anh không cho mình có quan hệ với Lưu Nhiệm.

"Bố biết con tức giận, nhưng bố muốn bù đắp cho con và mẹ con"

Tạ Chiến Quân cười khẩy, ai cần chứ? Thứ gọi là bù đắp đó nghe thôi đã thấy hèn hạ. Rõ ràng Lưu Nhiệm đang nhắm vào tài năng của anh. Năm đó Tạ thị làm mưa làm gió trên thương trường là vì có anh lãnh đạo, chỉ cần nhìn qua anh cũng nắm được sự biến chuyển của thị trường, chính là một người tài trí vượt trội người thường.



Mà hôm nay Lưu Nhiệm đến cầu xin anh chắc hẳn Lưu Tinh Nam không lọt vào mắt ông ta.

Không ngờ cuộc đối thoại của hai người bị Nguyên Du Xuân ở ngoài cửa nghe hết. Dù chỉ là vài lời ngắn gọn nhưng cô hiểu hết, cũng sửng sốt phần nào:

"Tạ Chiến Quân là con trai Lưu Nhiệm?"

Cô vốn muốn qua hỏi anh xem bữa trưa muốn dùng gì kết quả lại nghe trộm được thông tin chấn động này. Sau khi bình tĩnh hơn cô nhẹ nhàng rút lui, không dám ở lại nghe thêm.

Là con trai của Lưu Nhiệm, vì sao ông ta còn đứng đằng sau khiến Tạ thị phá sản? Tạ Chiến Quân không có nơi ở đàng hoàng để sống? Cô tự nghĩ, ông ta đúng thật là dạng quái nhân mà!

***

"Về chuyện ám sát trong nhà hàng, em nói với bố không cần tính toán, dù sao cũng không nên làm lớn chuyện, sẽ không hay" Nguyên Du Xuân ngồi đung đưa chân trên giường, nói chuyện qua điện thoại với Lưu Tinh Nam

"Em không thấy thiệt thòi sao?" Lưu Tinh Nam hỏi lại

"Thiệt thòi thì có sao? Toàn mạng đã là may mắn rồi đó"

Từ bên kia phát ra tiếng khúc khích của Lưu Tinh Nam:

"Em biết không, mỗi khi em nghiêm túc thì rất đáng sợ đó, còn khi nên thông minh thì lại ngốc không tưởng nổi"

"Đó là bố anh đấy, anh đành lòng nhìn bố anh gặp rắc rối sao?"



"Biết sao được, ai bảo ông ta động vào cô bạn gái xinh đẹp của anh chứ?"

Lưu Tinh Nam có vẻ cũng không thích bố mình.

Nghe những lời đùa cợt như vậy, Nguyên Du Xuân thở dài. Nếu bây giờ Lưu Tinh Nam ở đây chắc chắn sẽ bị cô lườm cho một trận:

"Tạ Chiến Quân là con trai của bố anh sao? Chuyện từ khi nào?" Cô nhỏ giọng, y như sợ bị phát hiện

"Đúng đó. Người anh trai này của anh rất nghĩa khí, anh tôn trọng anh ấy"

"Anh đã biết từ sớm rồi? Vậy còn không nói cho em!"

"Anh cũng chỉ mới biết thôi. Năm đó mẹ anh bước vào nhà họ Lưu với thân phận tiểu tam, dùng mọi thủ đoạn ép mẹ của anh ấy rời đi. Không ngờ sau này khi ông ta phát hiện anh không muốn phối hợp lại mặt dày đòi nhận con trai. Anh biết người cha nào cũng thương con, nhưng có lẽ ông ta nghiêng về lợi ích nhiều hơn"

Nghe qua lời giải thích của Lưu Tinh Nam, Nguyên Du Xuân cũng hiểu ra phần nào. Tạ Chiến Quân vậy mà lại là con trai ruột của Lưu Nhiệm. Tuy chưa gặp qua bố anh ta nhưng nhìn trong ảnh hai bố con họ thật sự rất giống nhau, cử chỉ của ông ấy đều là yêu thương con trai.

***

Không biết là có vấn đề gì nhưng chiều hôm đó Tạ Chiến Quân phát sốt, sốt cao, cứ nằm trên giường mê man mãi. Nguyên Du Xuân suy nghĩ rất nhiều, cô tự nhủ họ Tạ này không ai chăm sóc, cũng tội nghiệp lắm. Dù sao cũng cứu cô một mạng, sau khi các bác sĩ thăm khám cô có thể ở lại chăm sóc anh. Sức khỏe cô thật sự không còn đáng ngại. Cô chỉ là đồng cảm mới ở lại chăm sóc thôi.

Đến đêm, cô muốn dùng khăn bông ẩm lau mồ hôi cho Tạ Chiến Quân lần cuối rồi đi ngủ. Dù sao cũng vất vả trông coi anh cả nửa ngày rồi.

Nguyên Du Xuân ở bồn rửa tay cẩn thận tẩm ướt khăn bông, vắt nước. Tiếng "róc rách" vang dội trong phòng tắm nhỏ hẹp.

Cô quay người, suýt thì bị dọa cho ngất xỉu. Tạ Chiến Quân khuôn mặt vô cảm, đứng phía sau cô lúc nào không hay:

"Anh...anh muốn dọa chết tôi sao? Đêm rồi đó!" Cô lên tiếng trách móc

Nhưng hình như Tạ Chiến Quân không nghe thấy, ánh mắt luôn nhìn cô khiến cô thấy bất an. Lúc muốn rời đi thì anh đã chống tay vào bồn rửa mặt, cả người cô bị vây hãm trong lòng anh. Sát đến mức cô cảm nhận được hơi thở nóng bức do bị sốt của Tạ Chiến Quân:

"Mau quay về giường bệnh đi! Tôi là sếp của anh đấy, muốn kháng lệnh à?"

Đúng là tên đàn ông không sợ chết mà! Cô muốn hung dữ, thế nhưng nhìn bản mặt tái nhợt vì bị bệnh của anh lại không nỡ. Sao lại thấy xót vậy nhỉ?

"Được rồi, tôi đưa anh trở về" Cô thở dài

Nhưng lúc cô muốn động lại bị Tạ Chiến Quân ôm lấy, cả người cô trong phút chốc bị anh đặt trên bồn rửa mặt. Chưa kịp phản ứng Tạ Chiến Quân đã lao vào, hôn lên môi cô. Nguyên Du Xuân cảm nhận được hơi thở của anh vô cùng nóng, chiếc lưỡi kia len lỏi vào trong miệng cô mang theo hơi nóng. Có lẽ là vì anh bị sốt, nhiệt độ tăng cao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK