Nghe Phó Dĩ Phỉ nói như vậy, Cố Ninh Du phủ nhận còn nhanh hơn mấy lần trước: "Không có khả năng.
”
Không, tuyệt đối không có khả năng, cô cảm thấy khả năng Bùi Tư Viễn bị tâm thần phân liệt xuất hiện nhân cách thứ hai còn lớn hơn việc anh sống lại.
Kiếp trước Bùi Tư Viễn đã sớm hận cô, ước gì g.i.ế.c c.h.ế.t cô, nếu thật sự sống lại, làm sao có thể ôn hòa với cô như vậy?
Cố Ninh Du bổ sung: "Nếu như trọng sinh! Không có khả năng đó đâu, anh ấy đã trải qua rất nhiều chuyện, nếu như sống lại không có khả năng dùng thái độ ấy với người bên cạnh.
”
Phó Dĩ Phỉ thấy thảo luận cũng không ra nguyên nhân, nhún nhún vai: "Vậy là do cậu phân tích không đúng tính cách của anh ấy rồi, có thể người này tâm tư thâm trầm, suy nghĩ trong lòng không giống với cái thể hiện ra bên ngoài.
”
Cố Ninh Du gật gật đầu: "Cái này thì cũng có lý.
”
Trước kia Cố Ninh Du vẫn cảm thấy tuy mình không thể hiểu Bùi Tư Viễn như lòng bàn tay, nhưng với tính cách của anh coi như là hiểu được bảy tám phần, sau trải nghiệm ngày hôm qua, cô phát hiện mình vẫn không hiểu rõ anh.
Có lẽ, cô chả hiểu gì về anh.
Nhưng dù sao, anh ghét cô chắc chắn là sự thật.
"Du Du, cậu đang đọc tiểu thuyết nào vậy?" Trải qua một cuộc thảo luận như vậy, lòng hiếu kỳ của Phó Dĩ Phỉ hoàn toàn bị gợi lên, "Cho mình ké xem một chút, sau này mình phân tích xong sẽ nói cho cậu kết quả.
À, cái này! Cô cũng không thể nói cho Phó Dĩ Phỉ biết bọn họ hiện tại đang ở trong quyển tiểu thuyết này chứ?
"Tác giả kia viết một nửa hố thì bỏ, mình xem không hiểu, cho nên mới muốn hỏi cậu, bằng không mình đã biết nguyên nhân rồi.
" Đầu Cố Ninh Du lóe lên, nghĩ đến một lý do tuyệt diệu, "Phỉ Phỉ, cậu còn muốn đọc không?”
"Hả? Bỏ hố thì thôi, đọc một nửa mà không biết kết thúc rất khó chịu.
" Trong ánh mắt Phó Dĩ Phỉ nhìn Cố Ninh Du mang theo vài phần đồng tình, "Hy vọng tác giả có một ngày lấp hố viết xong đại kết cục, đến lúc đó cậu phải nhớ nói cho mình biết nha, nãy giờ cậu nói làm mình có chút tò mò.
”
"Được, đến lúc đó mình nhất định sẽ nói cho cậu biết.
"
Đại kết cục? Đại kết cục đương nhiên là nam chính và nữ chính sẽ về bên nhau, hạnh phúc răng long đầu bạc.
Nhưng mà…
Cô cũng không muốn dựa theo kịch bản tác giả đưa ra, hy vọng lần này, nữ phụ độc ác như cô cũng có thể có một kết cục tốt.
Tới gần lúc tan học, Phó Dĩ Phỉ đẩy Cố Ninh Du, nháy mắt với cô: "Trưa nay đừng về ký túc xá, đi cùng mình đến câu lạc bộ chiêu sinh xem thử, ngay thư viện á, cách tòa giảng dạy rất gần.
"
Ngôi trường này được quản lý tương đối lỏng lẻo, chỉ cần bạn trả tiền, việc bạn có ở lại ký túc xá hay không cũng không quan trọng, Cố Ninh Du thường sống trong một căn hộ nhỏ do ba mẹ mua cho ở ngoài trường, nhưng cô cũng sẽ trở về ký túc xá trong giờ nghỉ trưa, bằng không thì việc luôn ra vào trường rất phiền toái.
Cố Ninh Du do dự một lát rồi từ chối: "Câu lạc bộ hả? Mình không hứng thú lắm.
"
Chủ yếu chính là lười, cô là kiểu người có thể đi hai bước chắc chắn sẽ không đi ba bước, nếu điều kiện cho phép, cô có thể ở nhà cả ngày mà không cần ra ngoài.
"Cậu cứ đi cùng mình đi, đi một mình thật nhàm chán, cho dù cậu không tham gia thì đi ngắm trai xinh gái đẹp cũng được mà.
"
Hả? Trai đẹp?
Lời của Phó Dĩ Phỉ ngược lại làm cho cô xuất hiện mạch suy nghĩ mới, nếu cô chuyển hướng yêu một người đàn ông khác, vậy vấn đề sẽ chẳng phải là được giải quyết sao?
Đến lúc đó, nếu cô chia tay Bùi Tư Viễn, cốt truyện nhất định sẽ không ngăn cản được cô đúng không?.