• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một nam sinh khác chủ động đi tới, thấy Tạ Ứng Chu đứng chung một chỗ với Cố Ninh Du, bầu không khí lại không quá vui vẻ, ánh mắt chàng nam sinh dạo một vòng giữa hai người, cuối cùng dừng trên tay Tạ Ứng Chu, chàng trai gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi: "Anh Tạ, xảy ra chuyện gì vậy?"

Nghe vậy, Tạ Ứng Chu cũng phát hiện mình vẫn luôn nắm cổ áo Cố Ninh Du, nhìn thật sự không quá lễ phép, nên lạnh mặt buông lỏng ra.

"Anh và cô gái này không quen biết, ngay cả một lần gặp mặt cũng chưa thấy qua vậy mà cô ta lại kêu tên của anh, không phải rất kỳ quái sao? Đương nhiên là anh muốn hỏi rõ ràng rồi.

"

Khi nam sinh kia lại đây, Cố Ninh Du thật muốn hô to cứu tinh, nhưng nghe được lời mà Tạ Ứng Chu nói xong, cô lại giống như bị người giội một chậu nước lạnh, ngay cả một chữ cũng không dám nói nữa.

Trước mặt một vị học luật và có chỉ số thông minh như Tạ Ứng Chu đây, cô cảm thấy nếu mình mà nói dối chắc chắn sẽ bị đối phương vạch trần hết.

Đột nhiên cô có chút nhớ Bùi Tư Viễn.

Không phải Bùi Tư Viễn lạnh như băng, mà là người hôm qua ở bên cô.

Nếu mà so sánh với Tạ Ứng Chu trong khoảng thời gian này, thì cô vẫn thấy Bùi Tư Viễn tốt hơn, ít nhất anh ấy sẽ không hùng hổ dọa người như Tạ Ứng Chu, cũng không có thói quen phải gặng hỏi đến cùng.

Dưới sự hung hăng của Tạ Ứng Chu, thì người lạnh như băng ít nói kia chắc còn khá tốt? Chàng nam sinh kia lại một lần nữa cứu nguy cho cô: "Có cái gì kỳ lạ đâu chứ? Anh Tạ à, anh mới là người kỳ quái đấy, anh không biết ở trường anh nổi tiếng như thế nào sao? Nguyên nhân mà anh nổi tiếng không phải do anh là chủ tịch câu lạc bộ phát thanh đâu.

"

Trùng hợp, cô không biết.

Lúc này cô một lòng một dạ đều nhào vào Bùi Tư Viễn, căn bản là không chú ý chuyện trong trường học, sau khi lên năm tư Tạ Ứng Chu rất ít đi học, sang năm lại trực tiếp ra nước ngoài, cho nên bọn họ không có tiếp xúc gì hết, điều này cũng không có gì kỳ quái.



Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Cố Ninh Du lại liên tục gật đầu đồng ý: "Đúng vậy đúng vậy, em thường xuyên nghe người khác nhắc tới anh! "

Tạ Ứng Chu vẫn nghi ngờ như cũ: "Phải không? Nhưng vừa rồi cô cũng chưa nhìn thấy mặt tôi.


"

"Em cảm thấy em gái này chắc là luôn yêu thầm anh, nói không chừng cô ấy hay lén đi đằng sau anh! Đàn em, em nói xem đúng không?"

"Đúng đúng đúng, chính là như vậy! Hả?"

Không phải! Bây giờ cô giải thích còn kịp nữa không vậy?

Sau khi gật đầu theo bản năng, Cố Ninh Du mới ý thức được mình đã nói sai, nếu bây giờ trên mặt đất có một khe hở, cô nhất định sẽ lựa chọn trực tiếp chui vào.

Nhìn đi kìa, sắc mặt của Tạ Ứng Chu đen thui rồi, ánh mắt anh ta nhìn cô như thanh kiếm sắc bén vậy: "Phải vậy không?"

Trả lời sao bây giờ?

Phải hay không phải đây?

Nếu trả lời phải, Tạ Ứng Chu nhất định không tin, là một người bạn thân thiết tất nhiên anh ta biết cô thích Bùi Tư Viễn; mà nếu trả lời không phải, thì cô lại phải nói ra một cái cớ, nhưng cô làm sao bịa ra được?

Trái phải đều có kết quả giống nhau, Cố Ninh Du từ bỏ giãy dụa, giọng nói cũng nhẹ như tiếng muỗi kêu: "Phải! ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK