“ Mau lấy xe đi. Dám bắt cóc con gái bảo bối của Vương Minh Trí, tôi xem là ai có lá gan đó.”
Bố và hai anh trai của cô cùng đám vệ sĩ lên xe đến nơi cô bị bắt cóc. Mẹ cô ở nhà lo lắng đứng ngồi không yên. Bà mong rằng con gái của bà không gặp điều gì bất trắc nếu không bà không thiết sống nữa.
Lúc này cô đang sợ hãi lùi lại phía sau miệng không ngừng kêu gào xin tha. Thấy cô sợ hãi như vậy Vũ Hân đứng một góc không khỏi thích thú, cô ta nắm lấy cằm cô đe dọa: “ Mới như vậy mà đã sợ rồi, lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà. Đây là hậu quả của việc m dám động đến t đấy. Mấy người làm nhanh nhanh lên.” Cô nói với đám đàn ông đằng sau rồi bỏ đi.
Khi bọn chúng định ra tay với cô thì cánh cửa đằng sau đột nhiên bị đạp bay. Một luồng khí lạnh tỏa ra khiến chúng có chút sợ hãi. Một người đàn ông với thân hình to lớn bước vào. Trên người anh tỏa ra sát khí có thể giết người bất cứ lúc nào. Phía sau người đàn ông có một người đàn ông trung niên và một chàng thanh niên. Phía sau hai người họ là một đám vệ sĩ.
Đám đàn ông nhìn thấy run lên sợ hãi trước khí thế của họ. Một trong mất tên đó tiến lại gần cô trên tay hắn cầm con dao kề sát cổ của cô. “ Mấy người là ai. Mấy người muốn gì có tin tôi giết cô ta không.” Tên đó trừng mắt với anh trai cô lên giọng cảnh cáo.
“ Thả con bé ra. Nếu không hôm nay là ngày tàn của chúng m.” Thấy người đàn ông vẫn không có ý định thả cô ra. Bố cô liền ra lệnh cho đám vệ sĩ phía sau bao vây bọn chúng. Mấy tên đi cùng hắn cũng không chịu yếu thế lao lên phản kháng. Kết quả là bọn chúng bị đánh cho kêu cha gọi mẹ. Tên đang cầm dao nhìn cảnh tượng trước mắt sợ hãi nhưng hắn không có ý định thả cô ra.
“ Đoàng”
Một tiếng súng vang lên, tên cầm dao bị anh trai cô bắn chết ngay tại chỗ. Thấy bố và anh trai đến cứu cô vui mừng nhưng vì mất sức nên cô đã ngất đi. Anh hai cô đỡ lấy cô đưa ra xe đến bệnh viện. Sau đó thì họ rời đi, trước khi đi bố cô không quên dặn dò đám thuộc hạ. “ Dọn dẹp sạch sẽ sau đó tìm ra kẻ đứng sau chuyện này rồi báo lại cho tôi.”
“ Rõ.” Đám thuộc hạ nhận lệnh sau đó dọn dẹp sạch hiện trường. Cô được đưa vào bệnh viện kiểm tra. Mẹ cô nhận được tin cũng vội vã chạy đến xem tình hình. Sau khi bác sĩ kiểm tra xong cho cô thì đi ra ngoài cho cô nghỉ ngơi. Bác sĩ nói với gia đình cô không phải lo lắng cô chỉ là sợ hãi với mất sức nên mới ngất. Nghe bác sĩ nói vậy mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này gia đình anh cũng từ một phòng bệnh đi ra bắt gặp gia đình cô ở đó nên tiến lại hỏi. “ Lão Vương có chuyện gì vậy. Sao gia đình ông lại ở đây.” Bố anh ngồi xuống bên cạnh hỏi. Bố cô kể lại mọi chuyện cho gia đình anh nghe. “ Cũng may mọi chuyện không sao. Con bé đang nghỉ ngơi.”
“ Nếu con bé mà có chuyện gì tôi không biết sống sao nữa.” Mẹ cô vừa khóc vừa nói. Lúc này Trang Tuyết Nhi ( mẹ anh) ngồi bên cạnh an ủi: “ Được rồi đừng khó nữa, con bé không sao rồi.” Được một lúc thì anh lên tiếng: “ Chú Vương đã tìm ra được kẻ đứng sau chưa ạ.”
“ Vẫn chưa. Chúng tôi đang cho người điều tra.” Tuệ Minh trả lời. Nghe vậy bố anh liền lên tiếng: “ Lão Vương không ấy để Trần gia chúng tôi điều tra giúp cho. Dù sao thì chúng ta cũng là bạn. Với cả chúng tôi cũng coi con bé như người nhà.” Bố anh nói cũng đúng với thế lực của Trần gia chưa đầy năm phút đã có thể tìm ra thủ phạm đứng sau. Suy nghĩ một lát bố cô gật đầu đồng ý. Ông chỉ mong có thể tìm ra kẻ đứng sau càng nhanh càng tốt.