Phú Hào lại đăng kí và mua phòng thường chữa trị cho Lộ Lộ, đối với việc này cô không có ý kiến mấy. Gia đình Phú Hào không giàu có như những nam chủ khác, ngoài tài năng tầm trung và là bạn thanh mai trúc mã của Tà Uyển Như thì hắn bị lép vế rất nhiều, cho nên khi Phú Hào yêu Tà Uyển Như thì nhanh chóng bị đá ra phá tan mộng đẹp ngay từ đầu.
Lộ Lộ thở dài, thanh mai trúc mã? Tuy lãng mạn nhưng cũng quá đáng tiếc đi! Lộ Lộ còn cảm thấy có chút ganh tị với Tà Uyển Như, giá như cô có một đứa thì thật tốt, hay một người bạn xuyên không để bày tỏ nỗi lòng. Bí mật này Lộ Lộ không thể nói cho ai, đặc biệt là ba mẹ cơ thể này. Nói cho cùng cô cũng chỉ là người ngoài cuộc.
Nghĩ tới đây, Lộ Lộ lơ đãng ngắm bầu trời xanh qua khung cửa trắng, phải chăng một ngày nào đó cô sẽ thức dậy, lại là Minh Nhạc Y của ngày hôm qua. Mọi thứ sẽ trở lại như cũ, mọi người sẽ quên đi một linh hồn tẻ nhạt này, lòng Lộ Lộ lại nhói lên. Ánh mắt cô lóe sự kiên cường, ít nhất, ngay từ lúc này cô sẽ cố gắng tỏa sáng, rực rỡ và chói mắt đến nỗi dù họ không muốn thấy cũng phải nhận ra. Không phải nhờ bề ngoại và tài năng của Lộ Lộ, mà là tâm hồn cô, kinh nghiệm của cô.
--- ------
“Lộ Lộ, mẹ xin lỗi con. Mẹ và pa pa sẽ cố sớm công việc và về nước thật sớm.”
“Không sao đâu, chỉ nứt xương nhẹ thôi ạ. Vài tháng sẽ khỏi.”
“Mẹ sẽ gọi điện xin nghỉ học cho con, con cứ ở bệnh viện tĩnh dưỡng cho tốt.”
“Mẹ à, không cần đâu. Chân con đi đư...”
Tít... tít... tít...
Lộ Lộ mặt đen thui nhìn điện thoại, phải biết thuê giường bệnh viện rất mắt, phòng thường chưa kể, mẹ tự nhiên bắt cô chuyển tới phòng vip, tuy đã quen với cuộc sống hoang phí nhưng... vẫn rất đau lòng vì tiền nha.
Lộ Lộ buồn chán bật anime lên xem. Thời gian trôi qua, Lộ Lộ lại ăn trưa, nhắn tin cho Bạch mã hoàng tử, San San,...
Chán quá, Lộ Lộ vươn người đi xung quanh hành lang, cô không muốn sau khi khỏi chân lại phải trị liệu toàn thân cứng nhắc này đâu.
Lộ Lộ đảo mắt qua khu giải trí và ăn uống, bệnh viện tư quả là sang trọng nha, nhưng người cũng không nhiều, ai biểu bắt đóng tiền cắt cổ làm chi. Hừ hừ, đáng đời tên Mạc Quân Nguyệt. Mải suy tư nên Lộ Lộ vô tình đụng phải ai đó, theo bản năng cô quay đầu xin lỗi.
“Xin lỗi!”
Người Lộ Lộ đụng trúng là một cô bé khoảng 15, 16 tuổi gương mặt rất xinh xắn, làn da trắng bệch nhưng lại mềm mại đến búng sữa, đáng tiếc cô bé dường như bị bệnh ung thư hay gì đó nên đầu bị trọc, nếu không chắc hẳn là tiểu mỹ nhân.
“Giọng nói này, chẳng lẽ... có phải chị là Minh Nhạc Y đã hát ca khúc Tonight trong trang web Love Music phải không?” cô bé mắt long lanh đấy nghi hoặc lẫn chờ mong, nhìn như một chú cún con thật đáng yêu.
“Em biết... chị?” Lộ Lộ kinh ngạc. Chỉ bằng lời nói hồi nãy của cô mà cô bé này đã nhận ra rồi sao?
“Vậy em không nghe lầm rồi, chị chính là thần tượng em hâm mộ nhất đó, tuy video em không thể thấy mặt chị nhưng chỉ cần giọng hát đó và cả bài hát cũng khiến em phải nổi da gà. Không thể tin được một nữ sinh trẻ như chị Minh Nhạc Y lại có thể tự sáng tác ra ca khúc hay như vậy. Em đã tự phổ nhạc đàn ghita đánh đi đánh lại mấy chục lần vẫn chưa chán, rồi còn...”
“Khoan đã, em đã đưa bài hát đánh ghita?” Lộ Lộ xen ngang nôn nao hỏi.
“Hì hì, em xin lỗi. Vì được gặp thần tượng em vui quá nên nói hơi nhiều. Đúng vậy nha, trong phòng bệnh em có giữ ghita lẫn bản nhạc, chút em mang ra ngoài công viên bệnh viện để chị nghe thử được không?” cô bé đỏ mặt gãi đầu.
“Vậy thì tốt quá, cảm ơn em.” Lộ Lộ vui vẻ đồng ý, cô chỉ biết đánh piano, nếu so ra phong cách âm nhạc của Lộ Lộ không được phù hợp lắm, cô đang tính học ghita điện nhưng bây giờ học ghita thường cũng là một lựa chọn không tệ, bù đắp vào thời gian nhàm chán này.
“Quoa, cây đàn xịn thật! Chắc mắc tiền lắm hả em?” Lộ Lộ trầm trồ cầm ghita ngắm nghía, mắt đầy hứng thú và tò mò.
“Là anh hai em tặng đó mà. À, em tự giới thiệu, em tên là Trịnh Ngọc Bình.”
“Bình? Tên không hợp với con gái lắm nhỉ?” Lộ Lộ ngước nhìn cô bé lại đánh giá.
Cô bé xấu hổ đính chính lại “Hình như chị có chút hiểu nhầm rồi, em tuy bề ngoài hơi giống nữ nhưng thật ra em là con trai. Cũng tại em giống mẹ nên hay bị hiểu nhầm là con gái.”
Lộ Lộ ngẩn mặt ra, cố gắng tiếp nhận thông tin cực kì khủng bố này vào đầu. Cô bắt đầu không còn tin tưởng vào giới tính của thế giới này rồi, tính cách lẫn ngoại hình đều loạn hết.
“Vậy chị xin lỗi, ừm, Ngọc Bình phải không?”
“Chị cứ gọi em là Tiểu Bình!”
“Tiểu... Bình.”
Trịnh Ngọc Bình híp mắt long lanh mỉm cười hạnh phúc, quay sang chỉnh ghita lại nói “Em đánh ghita, còn chị Minh Nhạc Y hát. Được không?”
“Ok! Mà em gọi chị là Phan Lộ Lộ đi, Minh Nhạc Y chỉ là biệt danh thôi.”
--- -----
Kể từ đó Lộ Lộ thường xuyên thăm Trịnh Ngọc Bình nhiều hơn, vô tình lúc cô cùng cậu bé ấy phối nhạc cũng kết bạn được khá nhiều người bất kể tuổi tác. Suy ra video cô đăng trên Love Music thêm được vote bình chọn của những fan trung thành mới, đùa thôi, nhưng mọi người trong bệnh viện thật sự rất gần gũi, Lộ Lộ cũng không còn buồn chán như những ngày đầu. Bất giác cô đã quên chuyện nơi này đã tạo nên nghiệt duyên với Mạc Quân Nguyệt khiến số phận của Phan Lộ Lộ đích thực bị hành chết đến thê thảm.
“Chị Lộ Lộ hẹn mọi người ra ngoài đây làm gì vậy?” Trịnh Ngọc Bình có chút kinh ngạc khi thấy Lộ Lộ đã mua ghita mới, ghita của cô màu gỗ đỏ sậm sang trọng cũng không kém phần bụi bặm, Lộ Lộ tuy mặc áo bệnh sọc hồng thùng thình nhưng ngược lại rất năng động, mạnh mẽ, hấp dẫn.
Lộ Lộ cột sơ mái tóc ngắn mượt, cười hì hì vui vẻ “Chị vừa mới sáng tác một ca khúc mới lần đầu hát với ghita, tặng em và mọi người ở đây rồi phát biểu cảm tưởng luôn nha.”
Trịnh Ngọc Bình bật cười, gương mặt mỹ lệ như thiên sứ như tỏa hào quang chói mắt “Ok luôn!”
Lộ Lộ nhìn thì tim đập loạn, đẹp quá, tuy cô sống ảo quen rồi nên chỉ mê trai 2D, 3D trong anime nên miễn dịch với giai đẹp hàng thật đồ thật. Nhưng tên nhóc này “đẹp” ở một đẳng cấp khác của con người. Là con trai cũng khá xinh giai, nhưng nếu là con gái... phù, Lộ Lộ gato chết mất.
Ổn định lại tâm tình, Lộ Lộ bắt chéo chân chỉnh vị trí đàn thoải mái nhất, bắt đầu cất giọng hát:
Vào giữa mùa mưa
Hôm nay sau cơn mưa
Một ngọn gió hững hờ
Lướt qua con đường đêm yên bình
Mùa hè đang đến thật gần
Tỏa một thứ ánh sáng
Khiến em chú ý
Em muốn giữ chặt lấy
Em muốn được chạm vào
Liệu anh có như loài đom đóm kia?
Anh đã sẵn sàng chưa? Em muốn được trông thấy
Anh đã sẵn sàng chưa? Trong trái tim kia
Em không thể nói lên cảm xúc của anh
Điều em càng muốn chỉ khiến em càng tổn thương
Nhưng em mãi mãi không thể ghét anh
Và ngắm nhìn
Đom đóm nhẹ nhàng
Chập chờn trong không trung
Từ nơi em có thể chạm vào
Một cách thích thú
Thật lặng lẽ
Em không thể giữ nó, càng không thể chạm vào
Em không thể giữ nó, là trái tim anh
Chỉ là suy nghĩ của riêng em
Chỉ muốn bật khóc khi phải cảm nhận theo cách này
Chúng ta không cùng chung cảm xúc