Phú Hào giật mình, có chút xấu hổ nhìn Tà Uyển Như “Xin lỗi em.”
Phú Hào biết hào quang của Tà Uyển Như, vì vậy hắn sẽ càng trân trọng cô ấy, nhưng một góc nhỏ trong tim hắn luôn chứa đựng bóng dáng của một cô gái khác.
Điều đó thật sự làm hắn bối rối.
Dù đã cố gắng quên đi, thậm chí thờ ơ tỏ ra xa lánh với Lộ Lộ, nhưng Phú Hào vẫn không ngăn chặn cảm xúc của mình.
Hắn thật sự là một người tồi tệ!
“Không sao đâu, anh đừng lúc nào cũng hở chút là xin lỗi vậy chứ.” Tà Uyển Như nhéo nhẹ vào má Phú Hào.
“Ừm.” Phú Hào ôn hòa nhìn Tà Uyển Như.
Tà Uyển Như bỗng cầm điện thoại rồi hơi sững người, áy náy nhìn Phú Hào ”Xin lỗi anh, bạn em để quên điện thoại trong phòng y tế nhờ em lên trường lấy giùm.”
“Anh đi cùng em.” Phú Hào ân cần nói.
Không khí xung quanh hai người vô cùng lãng mạn, nhưng nếu một số người nào đó nhìn thấy, chắc chắn sẽ nổi da vịt không cần bàn cãi.
Phú Hào cùng Tà Uyển Như tới trường đại học M.
Bước tới phòng y tế, Phú Hào nghe những âm thanh mờ ám từ bên trong thì lòng hô không ổn, chưa kịp ngăn lại thì Tà Uyển Như đã mở cửa ra.
Cạch!
Hình ảnh H hiện ra trước mắt, một nữ sinh không rõ khuôn mặt đang thở dốc ngồi trên đùi Mạc Quân Nguyệt không ngừng vận động lên xuống, chiếc váy ngắn ngủn mập mờ che đi nơi xấu hổ kia, thoắt ẩn thoắt hiện. Còn Mạc Quân Nguyệt lại ngả người vào ghế dựa, vô cùng thỏa mãn để nữ sinh kia 'phục vụ' cho mình.
Chỉ cần nhìn cũng đủ biết hai người đó đang làm chuyện người lớn.
Phú Hào hoảng hốt, nhanh chóng che mắt Tà Uyển Như lại và chắn cô phía sau mình như gà mẹ bảo vệ con.
Dù thời gian ngắn nhưng Tà Uyển Như cũng thấy được toàn bộ, gương mặt không khỏi ửng hồng.
“Nơi này là trường học, còn ra thể thống gì nữa.” Phú Hào đen mặt quát lên, tại sao nơi Tà Uyển Như học lại có chuyện này xảy ra chứ?
Bị xen vào giữa chừng khiến Mạc Quân Nguyệt mất hứng, đẩy nữ sinh kia ra rồi tự mình chỉnh lại quần áo “Anh sẽ gọi em sau.”
Nữ sinh kia vừa qua một cơn cuồng nhiệt thì đôi mắt nhiễm đầy dục vọng chưa thỏa mãn, có chút bất đắc dĩ mặc lại nội y đen tuyền quyến rũ.
Trước khi ra khỏi cửa còn bắn một tia chán ghét về phía Phú Hào và Tà Uyển Như.
“Thế, các em có chuyện gì lại tới đây?” Mạc Quân Nguyệt nhanh chóng thay vào bộ mặt một bác sĩ nghiêm túc, như chuyện kích tình ban nãy không hề xảy ra.
“Bạn... bạn của em để quên điện thoại trong phòng y tế.” lúc này Tà Uyển Như mới ngập ngừng nói.
“Ân...” Mạc Quân Nguyệt tỏ vẻ không quan tâm, hơi liếc mắt sang Phú Hào thì lóe tia sáng “Cậu không phải là người đi đằng sau Lộ Lộ hôm ở quán bar sao? Cậu là bạn của cô ấy?”
“Thầy biết Lộ Lộ?” Phú Hào trong lòng có chút bồn chồn, chẳng lẽ Lộ Lộ có bạn trai?
“Huh... phải nói thế nào nhỉ? Rất thân là đằng khác.” Mạc Quân Nguyệt nhếch môi tà mị, hắn nhẹ sờ vào môi mình, hương vị của cô gái Phan Lộ Lộ đó đúng là cực phẩm.
Bây giờ dù có làm chuyện đó với nữ nhân nào Mạc Quân Nguyệt không thể không nhớ tới Lộ Lộ, cô ta làm hắn phải nhớ nhung thế này, thật đúng là tiểu yêu tinh.
Phú Hào nhìn biểu hiện của Mạc Quân Nguyệt thì mặt mày trắng bệch. Không thể nào, chắc là do đầu óc Phú Hào đen tối nên mới nghĩ vậy thôi. Sao Lộ Lộ có thể... đối với tên đó...
“Mọi chuyện quá rõ ràng rồi.” bỗng nhiên từ cửa xuất hiện ra hai người đàn ông hàn khí lạnh cóng.
Phú Hào nhíu mày, ngay hôm đó hắn cũng thấy bọn họ xuất hiện ở bar Hot sky, hình như tên là Đặng Hiểu Văn và Bạo Lăng Đằng?
Người nói lời vừa rồi chính là Bạo Lăng Đằng, Đặng Hiểu Văn từ đằng sau cũng khóa cánh cửa lại.
Cách!
“Bạo Lăng Đằng, sao ngươi lại tới đây? Còn tên kia chẳng phải...” Mạc Quân Nguyệt chưa kịp nói hết câu thì cảm nhận được đau đớn từ bụng.
Bốp!
“Ngươi xác định đi” cả hai người đàn ông mặt âm trầm nhìn Mạc Quân Nguyệt đang khổ sở ôm bụng vì cú đá của Bạo Lăng Đằng.
“Này...”
Bụp! Bốp! Bopppppp!!!----
Mạc Quân Nguyệt đương nhiên không chịu thua cô gắng kháng cự, nhưng một Bạo Lăng Đằng là bang chủ hắc đạo hội nên võ công không tầm thường, lại còn hai chọi một... thế là mặt Mạc Quân Nguyệt tiếp tục nở hoa (muôn hoa khoe sắc).
Tới khi Mạc Quân Nguyệt đánh thành đầu heo, Đặng Hiểu Văn mới quay sang nói với Bạo Lăng Đằng “Được rồi, nghỉ hiệp một đi, chút sẽ đánh hắn tiếp.”
Còn nữa sao? Phú Hào đổ mồ hôi nhìn các nam chủ bưu hãn.
Nếu gặp Lộ Lộ ở đây chắc chắn cô sẽ nói “Nam chủ đánh ghen cũng không phải dạng vừa!”
Bạo Lăng Đằng nghe vậy cũng cố đá thêm vào người Mạc Quân Nguyệt một đá, rồi thấy thuốc lá ra tỉnh bơ hút thuốc, thậm chí còn đưa cho Đặng Hiểu Văn.
Bộ dạng bầm tím của Mạc Quân Nguyệt cực kì thê thảm nhưng vẫn không mất đi nụ cười quái dị “Lộ Lộ cũng không tầm thường, cũng có thật nhiều nam nhân ưa thích, xem như ta thưởng thức cô ta đầu tiên, cái giá bị các ngươi hành như vậy cũng không quá đắt.”
“Mày mới nói cái gì?” Bạo Lăng Đằng đôi mắt khát máu như ác ma, dường như không còn chút muốn nương tay vì tình bằng hữu trước đây. (Vâng, anh ấy lúc nãy là còn 'nương tay'!)
“Ta nói, mùi vị cơ thể của cô ta thật kích thích. Ngươi không biết đâu, lần đầu của trinh nữ luôn luôn khoái cảm nhất, đặc biệt là Lộ Lộ lại có hương vị thật đặc biệt, a, cô ta... uhm... rên cũng rất đã. Làm ta không thể dừng lại được.” Mạc Quân Nguyệt không chút sợ hãi nói toạc ra suy nghĩ của mình.
Bốp!
Phú Hào nãy giờ nhìn một bên nghe được lời này thì điên cuồng, không còn chút lí trí đấm thật mạnh vào miệng Mạc Quân Nguyệt.
Chát!
Ngay sau đó, Tà Uyển Như bất ngờ tát vào mặt Mạc Quân Nguyệt. Hành động đó của cô khiến mọi người không khỏi sững sờ.
“Lộ Lộ là bạn tôi, em ấy còn là ân nhân của tôi. Sao thầy có thể đối xử với em ấy như vậy.” đôi mắt của Tà Uyển Như rưng rưng sắp khóc, nhưng nhìn không một chút nhu nhược yếu đuối nào, chỉ có tức giận cùng phẫn nộ “Lộ Lộ luôn quan tâm tới người khác, giúp đỡ người khác mà không suy nghĩ cho bản thân, thầy lợi dụng lòng tốt của em ấy... hức hức... Lộ Lộ đúng là đồ ngốc!... hức hức...”
Chát!
Tà Uyển Như lại tát thêm một cái.
“Còn thầy là đồ bỉ ổi!” la lên một tiếng, Tà Uyển Như ào khóc chạy ra khỏi phòng.
“Uyển Như!” Phú Hào vội đuổi theo Tà Uyển Như, đứng trước cửa lại quay đầu nhìn Mạc Quân Nguyệt bằng ánh mắt chán ghét, lại chạy đi.
Tà Uyển Như nước mắt tuôn rơi.
Em là đồ ngốc, Lộ Lộ.
Em luôn nói chị là người thanh thuần, ngây thơ, trong sáng dễ bị bắt nạt. Nhưng chính em lại giấu chuyện đó và không lên tiếng vì bản thân.
Người ngây thơ thật sự chính là em đấy Lộ Lộ!
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
“San San.” Tử Diệp Nghi từ xa vội chạy đến phía San San đang mua tạp chí bên rạp sách.
“Chủ tịch...” San San hơi thất thần, đôi mắt lại chìm vào khó xử cùng bối rối.
Nhìn cô nhóc năng động thường ngày giờ đây ủ rũ, Tử Diệp Nghi cũng đau lòng không dứt, đành thở dài “Đúng như em nghĩ, anh thích Lộ Lộ.”
San San đương nhiên biết điều đó, nhưng tại sao hắn lại nói thẳng ra như vậy? Hắn muốn từ chối cô? San San cúi gầm mặt xuống đất.
“Nhưng Lộ Lộ lại quyết liệt từ chối anh, làm anh đây cũng phải từ bỏ hết mọi tâm tư đây.” Tử Diệp Nghi cười chua xót cho bản thân, đây là lần đầu tiên hắn thích một người, cũng là lần đầu tiên bị người khác từ chối.
“Cái gì?” San San hét toáng lên, đôi mắt mở to không thể tin được.
“Là thật.” Tử Diệp Nghi nhìn San San “Bây giờ anh vẫn chưa thích em, nhưng... anh sẽ nhìn em bằng một cách khác.”
San San ngẩn ngơ, bỗng nhận ra một điều. Tử Diệp Nghi không còn gọi cô là 'nhóc' nữa!
San San lòng dâng lên cỗ xúc động cùng hối hận, tại sao cô lại ích kỉ như vậy? Mà tại sao Lộ Lộ không ghét bỏ cô mà vẫn cố gắng giúp đỡ cô?
Lộ Lộ...
Nước mắt lã chã trên gương mặt loli của San San, cô ngồi bệch xuống đường như không còn tí sức lực.
Lộ Lộ, tại sao cậu lại đối tốt với tớ như vậy?
Bây giờ Lộ Lộ đang ngủ gật gù trong lớp học tiếng Pháp, cô giáo dùng thước đập lên bàn cô.
“Lo Lo, s'il vous plaît se concentrer devoirs*!”
*Lộ Lộ, làm ơn hãy tập trung làm bài tập!
“Hah...” Lộ Lộ dụi mắt mở tập chép từ ra, lại ghi nốt chữ còn lại.
Déchirer
Nghĩa là nước mắt.