“A, thật hả? Anh tốt tính hơn vẻ bề ngoài đó.” Lộ Lộ hào hứng đầy mặt, không để ý tới vết bẩn trên áo do Trịnh Dật Hàn gây ra.
“...?” Trịnh Dật Hàn khó hiểu, rõ ràng bề ngoài của hắn rất... thân thiện mà, Lộ Lộ nói vậy có ý gì?
Lộ Lộ quay lưng kéo tay che giấu ý cười ranh ma, cô là hủ nữ 40% và sắc nữ 60% nên không có chuyện gì lọt qua nổi mắt cô. Nhìn cũng đủ biết tên này vừa luyến huynh đệ vừa ảo tưởng sắc đẹp, Trịnh Dật Hàn rõ ràng sợ Lộ Lộ ăn mất em trai ngây thơ bé bỏng của hắn nên muốn thử hỏi cung Lộ Lộ đây mà.
Trịnh Dật Hàn không ngờ mình sắp làm ôsin cho Lộ Lộ đâu.
“Đi mau lên, ở đây nè.” Lộ Lộ hào hứng vẫy tay hối người đàn ông như thiên sứ đang tái nhợt mặt mày kia.
Đây là lần đầu tiên hắn đi phương tiện công cộng, lại là tàu điện chật kín không thể chật hơn ở Nhật Bản. Được rồi, không chỉ Lộ Lộ mà ngay cả hắn cũng bị 'quấy rối' bởi mấy sắc nữ kia, Trịnh Dật Hàn chưa kịp phản ứng Lộ Lộ đã xử lí hết đám đàn ông biến thái sờ mó cô và tiện tay mỹ nhân cứu anh hùng giúp hắn.
“Là con gái thì phải làm kiêu, không được chủ động trước.” Lộ Lộ cười sắc sảo “Ngỏ lời là việc của con trai.”
Vài nữ sinh tim đập thình thịch, không còn phân rõ giới tính si mê nhìn Lộ Lộ.
“Kyaaaa!!! [email protected]&$” một tràng tiếng Nhật khiến Lộ Lộ mờ mịt, cô học tiếng Nhật sao không hiểu gì hết vậy ta.
“...” mỹ nam của quốc dân bị ra rìa trở thành vật trang trí từ lúc nào.
Nghĩ lại Trịnh Dật Hàn đầu đầy hắc tuyến, cô gái này có sức hút với cả đồng giới sao? Thế giới này 'thẳng thành cong' hết rồi!
“A, thành phố ước mơ của các otaku- Akihabara, cuối cùng chị đả tới rồi các em.” Lộ Lộ chống hông cười ha ha, muốn bấy nhiêu kì quoặc có bấy nhiêu kì quoặc.
Lộ Lộ chạy vụt nhanh như mèo con luồn lách hết shop đồ này đến shop đồ khác, mua cả đống thứ linh tinh như móc khóa, truyện, lót chuột, bao gối, poster, figure, đồng hồ, đĩa,... hình anime, manga.
Lúc này Trịnh Dật Hàn mới biết mình đã bị tiểu hồ ly này lừa gạt làm tay xách đồ, chật vật vô cùng. Nếu em trai hắn và đám sát thủ trong tổ chức thấy được cảnh này chắc sẽ thất kinh bấn loạn mất. Trịnh Dật Hàn vừa cười khổ vừa bất đắc dĩ, hắn quá xem thường thực lực của Phan Lộ Lộ rồi.
--- ------ -------
“Hi hi, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm, coi như bữa mì udon này em sẽ đãi.” thỏa mãn được ước mơ mua sắm bấy lâu, Lộ Lộ nãy giờ vẫn chưa ngừng tủm tỉm cười ôm đống đồ màu mè như báu vật.
“... Em thật sự rất thích nó nhỉ?” Trịnh Dật Hàn nhìn biểu cảm vui vẻ của Lộ Lộ lòng cũng trút đi tức giận trong lòng được phần nào.
“Đương nhiên ạ! Đây đều là hình những nhân vật em yêu thích nhất, nhìn mỗi ngày là liền thấy vui à.” Lộ Lộ gãi đầu cười, đôi mắt bỗng lộ vài nét xa xăm “Giống như vì thế giới này không hoàn hảo, con người tạo ra những câu chuyện không có thật để lấp đầy khoảng trống, tự an ủi chính bản thân.”
Trịnh Dật Hàn kinh ngạc, hắn không ngờ một con người vô tư như Lộ Lộ cũng có lúc như thế này. Và trước đây hắn không thích bất cứ thứ gì liên quan tới giải trí, anime, manga cũng vậy.
“Nah, tự nhiên em nói điều kì cục quá, sorry nha! Dạo này đầu óc em có chút rối rắm một chút.” Lộ Lộ cười ảm đạm.
“Em thật sự không giống vẻ bề ngoài.” Trịnh Dật Hàn trầm tư nhìn Lộ Lộ.
Lộ Lộ kinh ngạc, bỗng cười nhạt trong lòng, vì cơ bản bề ngoài này đâu phải là của cô.
“Người nào cũng có một lớp mặt nạ cho riêng mình, đôi khi nó biến mất, cũng có người giữ nó lại rồi trở thành một phần của bản thân. Vẻ ngoài dối trá đó từ từ trở thành một thói quen và ngấm vào tiềm thức từ lúc nào.” Lộ Lộ giơ cuốn light novel lên nhìn “Giống như nam chủ trong 'Cô gái văn chương' vậy, mà anh Hàn chắc chưa đọc đâu ha.”
Sau đó, Lộ Lộ bắt đầu luyên thuyên không ngừng về vốn kiến thức uyên thâm của mình về Thế giới 2D, Trịnh Dật Hàn cũng phải run run khóe miệng bi tráng hi sinh lỗ tai.
“Trời ơi, anh nhớ chỗ hồi nãy bán đĩa không, em không ngờ hàng yaoi có nhiều như vậy. Ở bên mình thì làm gì có, tiếc quá, hàng Nhật không có phụ đề chắc xem khó lắm. Có bao nhiêu cặp em thích...”
Lộ Lộ vừa nói vừa húp nước mì nóng hổi, bộ dạng không tí nào là thục nữ. Trịnh Dật Hàn phì cười, hắn hoàn toàn không hiểu cô gái này đang nói chuyện gì, nhưng thật đúng như Trịnh Ngọc Bình nói, Lộ Lộ luôn khiến cho người khác có cảm giác gần gũi, thoải mái. Không biết Lộ Lộ có cỗ nhàn khí này là tốt hay xấu nữa.
“Tuy bây giờ là mùa xuân nhưng còn lạnh đó, vẫn nên giữ ấm cơ thể.” Trịnh Dật Hàn cúi người quàng khăn len của hắn cho cô đầy săn sóc, mái tóc mềm mại của Lộ Lộ tỏa một mùi hương chocolate sữa nhàn nhạt say mê lòng người. (vì món uống sở thích của Lộ Lộ thôi!)
“Thanks anh nhiều, a, em cũng có quà tặng anh nè. Có qua có lại đúng không?” Lộ Lộ cười vui vẻ quay sang móc ba lô của mình.
Lộ Lộ lấy ra một chiếc nhẫn màu xanh ngọc như màu nước biển khắc hoa văn đơn giản nhưng vô cùng tinh tế.
“Đây là nhẫn đổi màu theo cảm xúc nha, mà em nói trước là không biết có đúng là đổi màu thật không. Em thấy đẹp nên mua thôi. Cũng có thể nó đổi màu theo nhiệt độ thời tiết...” Lộ Lộ mân mê chiếc nhẫn trên tay, rồi lại khoe khoang tiếp “Nhưng mà em có khắc chữ lên đó, nhìn đẹp lắm.”
For the angel prince lovely.
Trịnh Dật Hàn khiêu mi, đây là những gì Lộ Lộ nghĩ về hắn sao? Một thiên sứ hoàng tử... cũng không tệ.
Lộ Lộ bất ngờ quàng vai ăn đậu hủ của Trịnh Dật Hàn “Cười cái nào!”
Trịnh Dật Hàn theo phản xạ cũng mỉm cười theo, sau đó nhận ra Lộ Lộ đang chụp hình selfie với hắn.
“Hi hi, anh nhìn ăn ảnh lắm đó, đảm bảo con nhỏ San San nhìn thấy là gatô chắc.” Lộ Lộ cực kì hài lòng, một hồi sực nhớ ra “Chết cha, quên chụp hình đồ ăn mất rồi.”
Nhìn Lộ Lộ vẻ mặt tiếc nuối nhìn hai tô mì đang ăn dở, Trịnh Dật Hàn nhìn trời, chỉ là một bức hình thôi mà.
“Thôi chụp hình chiến tích lại vậy...”
“...” chắc Trịnh Dật Hàn không cần an ủi cô nhỉ?
Hắn liếc trộm chiếc điện thoại của cô, Lộ Lộ chỉ chia sẻ tấm hai tô mì kia.
Đây là thành quả huy hoàng của tỷ, ngon quá! Các em cứ từ mà nhìn cho đã mắt~~
“Em không đăng hình chúng ta sao?”
“Anh muốn đăng hả?”
“Không, đừng đăng thì tốt hơn.” Trịnh Dật Hàn không muốn kẻ thù của hắn biết được mối quan hệ giữa hai người, Lộ Lộ có thể gặp nguy hiểm vì chuyện đó.
Nhưng mà... từ khi nào hắn lại quan tâm tới cô gái này chứ.
--- ------ ----
Ở một nơi cách Nhật Bản thật xa, một tòa nhà cao tầng cực kì sang trọng và đáng sợ? Đối diện giữa hai bên, một bên âu phục đen điểm thêm sắc đỏ của cà vạt và đường viền như đồng phục, một bên cũng lại là màu đen nhưng lại không nhất quán.
“Không biết ngài bang chủ tổ chức hắc đạo Mộ Long lại tới chỗ chúng tôi làm gì?” Ảnh không uy mà nghiêm đứng trước người đàn ông làm mưa làm gió trong thế giới ngầm.
“Chậc, cũng không có chuyện gì đáng bận tâm. Tôi chỉ thật sự hài lòng trước món quà của tổ chức các ngài, nên muốn gặp mặt vị kia để tán gẫu một chút.” Bạo Lăng Đằng không ra hỷ nộ nhàn nhạt nói, lời câu không ra là đùa giỡn hay phẫn nộ.
“Thật đáng tiếc. Ông chủ của chúng tôi vẫn còn việc phải làm nên chưa về nước, đành phiền ngài dịp sau.” Ảnh bề ngoài không lộ cảm xúc gì, bên trong thì gào thét không thôi.
Hu hu, master ơi, kẻ thú bước tới cửa mà bây giờ ngài còn đi hẹn hò ở đâu. Hắn biết làm sao đây?
Rầm!
“Anh hai ta thật là đã đi hẹn hò với chị Lộ Lộ yêu dấu của tôi? Tên Ảnh chó chết, sao dám kêu bọn sát thủ che dấu tôi hả?”
Người chưa thấy rõ dạng Ảnh cũng biết là ai, hu hu, tại sao ông trời lại 'tốt bụng' với hắn như vậy chứ?
“Cậu chủ nhỏ...”
“Anh đừng có mà giải thích, mau mau chuyển địa chỉ cho tôi, tôi không thể để chị Lộ Lộ bị anh hai dụ dỗ được, tôi biết tính anh ta quá mà.” Trịnh Ngọc Bình phẫn nộ ngập trời, hình ảnh thiếu niên xinh đẹp như nữ thiên sứ không còn, tám chín phần có đầy nguy hiểm không khác gì Trịnh Dật Hàn.
Bạo Lăng Đằng nghe xong thì nhíu mày, Lộ Lộ? Không, chắc chỉ là trùng tên. Cô gái đó nhìn vô hại như vậy sao có thể dính dáng tới hắc đạo sát thủ được. Chỉ là...
“Vậy là master của các ngài đang vui vẻ với nữ nhân nhỉ, không cần dấu giếm tôi làm gì, xã hội này nam nhân tìm chút niềm vui là chuyện bình thường.” Bạo Lăng Đằng trong lòng thầm đánh giá thấp Trịnh Dật Hàn, đối thủ mạnh như vậy mà cũng không thể thiếu mất dục tâm, thật đáng tiếc.
Trịnh Ngọc Bình lúc này nhận ra vị khách không mời, nghe được lời đó thì đáy mắt sâu lóe ánh sáng kì dị, lập tức thay vào bộ mặt tiểu bạch thiên sứ đáng yêu “Nha, lí lẽ này của ngài cũng thật có lí, chẳng qua... nữ nhân chỉ để vui đùa, nếu lún sâu để lại điểm yếu thì thật đáng ngại.”
Bạo Lăng Đằng âm trầm nhìn Trịnh Ngọc Bình, tên tiểu tử này có ý tứ gì, là đang nhắc nhở anh trai mình hay là hắn?
Lộ Lộ... và thứ cảm xúc ấm áp đó... hắn không thể cảm nhận được nữa sao?
Bạo Lăng Đằng không muốn cô gái đó gặp nguy hiểm, hắn và cô chỉ là thoáng gặp qua nhau một đêm, có thể nhanh chóng quên đi.
Nhưng bây giờ hắn vẫn không quên Lộ Lộ... vì sao?
Bạo Lăng Đằng biết mình không hứng thú với loại phụ nữ ồn ào, vô tư giống như Lộ Lộ, nhưng hắn lại tham luyến cảm giác bình yên bên cạnh cô.
Giống như mặt hồ đóng băng bởi lạnh giá, khi mùa xuân tới, hoa anh đào nở rộ lại tuôn rơi xuống mặt hồ, dòng nước tạo nên những xung động bất thường.
Lộ Lộ chính là điểm chí mạng duy nhất trước một con người hoàn hảo như hắn, dù Bạo Lăng Đằng biết, nhưng không thể buông tay được.