Ngày hôm đó, khi màn đêm buông xuống, Tư Đồ Mộc Lương trở về phòng, Hoa Bách Hồng lại mang quần áo mới làm cho Tư Đồ Mộc Lương, kêu hắn mặc vào, nói là muốn hắn đi lên chợ trấn với mình.
Trên chợ trấn khắp nơi giăng đèn kết hoa, các cô nương trang điểm ăn diện hẳn. Hai bên đường treo đầy đèn lồng, ánh lửa phản chiếu ánh sáng đỏ cam lên những khuôn mặt mỉm cười. Hoa đăng sáng rực lấp lánh lại khiến ánh trăng trở nên ảm đạm, thất sắc.
Trên chợ trấn nhốn nháo toàn người, người đến người đi như dệt cửi, có người ngồi kiệu, có người đi bộ, có đòn gánh, cũng có xe ngựa chở hàng,…
Cũng chỉ là cảnh sắc một chợ trấn phồn hoa bình thường, nhưng hắn lại có chút cảm động không rõ, Tư Đồ Mộc Lương lẩm bẩm: “Thật giống với lễ hoa đăng trên trần gian.”
“Thật giống với lễ hoa đăng ở trần gian.”
Hoa Bách Hồng nói: “Hàng năm vào lúc giao mùa bước sang mùa xuân ấm áp, bọn họ đều sẽ tổ chức một hội hoa đăng mô phỏng theo lễ hoa đăng của nhân loại.”
Tư Đồ Mộc Lương cảm thấy ngạc nhiên, mình thế mà lại đến trước dịp này.
Trên chợ trấn, những hài tử đáng yêu cầm đèn lồng đùa chơi đùa, tay kia giơ lên mứt quả, kẹo đường chơi với nhau. Hai bên chợ trấn bày rất nhiều sạp nhỏ, có bán các loại quả khô nhỏ cùng nước trà, có quán trà dành cho những người vì đi dạo lâu mệt mỏi vào ngồi uống vài chén trà, nói những chuyện trời đất với người qua lại trong quán.
Hai người đi theo đoàn người đến khắp nơi không cố định, hai bên chợ còn có những bán hàng rong rao hàng khắp trấn, có bán đồ cổ, phấn trang điểm cùng với phấn hương tỏa ra mùi hương hiếm thấy, Hoa Bách Hồng nhìn thấy đều sẽ tò mò, tiện tay cầm lên nhìn nhìn một phen.
Tư Đồ Mộc Lương đối với những thứ này đều không có hiếm lạ, chỉ là khi đi qua quầy tranh chữ, trên mặt nhất thời hiện lên vẻ mừng rỡ, nhấc chân liền tiến vào.
Trong quầy tranh chữ, chữ của Vương Hy Chi, tranh của Ngô Đường, thơ của Trịnh Bản Kiều, các loại tranh, chữ, thơ bày bán la liệt, làm hắn hoa mắt, phản ứng không kịp.
Tư Đồ Mộc Lương như cầm trân bảo trong tay, cẩn thân kiểm tra, mừng rỡ, những thứ này đều là những bản tranh chứ khó có được, trong mắt Tư Đồ Mộc Lương tỏa sáng, cầm bức tranh cuộn tròn yêu thích đến không muốn buông tay. Bộ dáng đó khiến cho Hoa Bách Hồng che miệng cười khẽ.
“Hai vị khách quan muốn mua tranh chữ phải không?” Trong điếm đi tới một người.
Chủ quán là một vị tiên sinh hơi hướng trí thức, hào hoa phong nhã, ăn nói văn nhã.
Trong lòng Tư Đồ Mộc Lương mặc dù cực kỳ yêu thích những bức tranh này, lại biết những bức tranh chữ này không rẻ, mình còn đang sống nhờ trong phủ Hoa Bách Hồng, ngượng ngùng vì không có tiền, trên mặt biểu lộ sự thất vọng dễ thấy.
Hoa Bách Hồng lại kéo chủ quán sang một bên, ghé vào tai hắn thì thầm một phen.
Bên này Tư Đồ Mộc Lương lưu luyến không rời cất tranh chữ lại, vẫn còn đang luyến tiếc không muốn rời đi.
Chủ quán cười nói: “Khách quan, nếu ngươi thích, ta tặng ngươi một bức.”
Tư Đồ Mộc Lương nghe xong, trên mặt nhất thời biến mừng rỡ: “Thật sao?” Rồi lại giật mình do dự. “Nhưng những bức tranh chữ này rất quý…” Lẽ nào là…nhái?
Chủ quán lại nhìn về phía Hoa Bách Hồng đang đứng ở bên cạnh vẫn nhếch miệng cười mỉm, mới quay mặt lại cười ôn nhã. “Ta và Hoa công tử là bằng hữu, ta từng nợ hắn một bức tranh chữ, bức này là để trả lại hắn.”
Thì ra là thế! Tư Đồ Mộc Lương yên lòng, nhưng bởi vì hoài nghi vừa rồi của mình mà mặt có hơi hồng.
Gói kỹ lại bức tranh chữ, hai người ra khỏi quầy tranh chữ, lại đi dạo qua quầy giấy, quầy bút.
Sau khi đi dạo hết mấy cửa hàng này một lần, trong lòng Tư Đồ Mộc Lương đã có thêm một vài bức tranh chữ cùng với giấy bút, hai người đi lên cầu đá, đứng ở đỉnh cầu, nhìn ánh trăng chảy trôi, gió đêm thổi phất qua mặt, cảm giác thật thích ý.
Dưới cầu là sông Thanh Thủy, sóng nước lăn tăn, trên mặt sông toàn là đèn hoa đăng, một chiếc thuyền lá đang chuẩn bị đi qua vòm cầu, lách qua nhưng chiếc đèn hoa đăng mọi người thả, trên thuyền có một công tử áo trắng chắp tay đứng ở đầu thuyền, tựa hồ bất chợt có hứng, giơ quạt trong tay lên định ngâm một khúc.
Bên bờ có người cầm đèn lồng chơi đùa qua lại, có người treo đèn lồng lên nhánh cây trên đầu, có người ngồi xuống đất, có người thậm chí còn nằm thẳng xuống đất.
Có người chen đẩy mua hoa đăng từ người bán hàng rong, đốt đèn hoa sen, nói nguyện vọng, rồi thả vào trong nước, ánh lửa mang theo nguyện vọng của người ước chập chờn trong gió, ánh đèn phản chiếu trên mặt nước hóa thành từng bóng hình lay động.
Hoa Bách Hồng kéo Tư Đồ Mộc Lương xuống cầu, lúc này, pháo hoa trên không trung nổ tung, từng mảnh pháo hoa như tiên nữ tán hoa, bay lả tả trong không trung.
Ngay sau đó, ở xa xa rất nhiều đèn trời thả lên không trung, mọi người đều ngẩng đầu, tranh nhau xem.
Hoa Bách Hồng mua một chiếc đèn Khổng Minh từ một người bán hàng rong, liền mượn một chiếc bút của người bên cạnh, tên hai người được viết vẽ cẩn thận tinh tế lên trên đèn, viết xong lại đốt nến trong đèn, đèn sáng lên, ánh nến xuyên qua vách đèn mỏng manh tỏa ra bốn phía.
Hai người cùng ước nguyên rồi thả đèn Khổng Minh, nhìn đèn Khổng Minh thẳng tắp bay lên không trung, càng bay càng xa, chớp lóe.
Trong bầu trời đêm, vô số đèn Khổng Minh bay lên bầu trời, trên sông, đèn hoa đăng như tranh vẽ, lấm tấm những đốm sáng.
Không biết là ai bắt đầu chơi nhạc, trong đám người liền có mấy nữ tử váy đỏ, lắc lắc eo nhỏ như rắn, nhảy từng bước nhỏ, tóc đen dài bay loạn trong gió, lướt qua như những đám mây nhẹ bay, vòng eo xinh đẹp toát ra phong thái ngời ngời.
Mọi người vui vẻ hát ca theo nhạc, cuốn theo động tác của vũ cơ, theo tiết tấu bài nhạc mà lắc lắc eo, nhảy múa uyển chuyển.
Tư Đồ Mộc Lương sợ không theo kịp, hắn lúc này mới chân chính thấy được cái gì gọi là ma quỷ múa loạn.
Vốn định rời khỏi đám người, Hoa Bách Hồng lại kéo lấy tay hắn, trong lúc sự chú ý của hắn toàn bộ đều tụ vào chỗ hai tay tiếp xúc, bản thân đã bị Hoa Bách Hồng kéo vào trong đám người.
Khi trở về, hai người nhìn đàn bướm bay lượn suốt dọc đường, bên đường bông liễu tung bay, sắc xuân kéo đến khắp nơi, xuân ý tràn lan, lòng người dào dạt. Tư Đồ Mộc Lương suy tư không ngừng.
Hai người bước trên một đoạn đường nhỏ hẻo lánh, đường nhỏ nằm ngay cạnh hồ sen, lúc này bởi vì chưa tới mùa hạ, trên mặt hồ chỉ lơ lửng mấy cái lá tròn tròn, hai bên đường mọc đầy cây dương liễu xanh ngát, nhẹ nhàng lay động trong gió.
Hai người đi dọc hồ sen, thân thể đi rất sát nhau, Tư Đồ Mộc Lương nhìn hồ sen quanh co, trong hồ sen, phản chiếu bóng hình hai người.
Trên bầu trời đêm, pháo hoa vẫn đang được bắn lên.
Ở đây, Tư Đồ Mộc Lương vẫn có thể nghe thấy tiếng cười vui của những nguwofi đó, nơi đó vẫn người người tấp nập, phi thường náo nhiệt.
Hắn nghiêng mặt sang bên, yên lặng nhìn chăm chú vào Hoa Bách Hồng, lúc này Hoa Bách Hồng đang giang hai tay, từng bước một bước trên con đường đá nhỏ, khóe miệng là nụ cười nhàn nhạt.
Dưới ánh trăng mông lung, ngay cả chỉ là mặt nghiêng, Tư Đồ Mộc Lương cũng có thể nhìn thấy nhiều nét xuất sắc của hắn, phía sau hắn còn phảng phất trong gió từng đợt mùi hương.
Tư Đồ Mộc Lương chỉ cảm thấy mình lúc này bị ánh sáng từ những chiếc đèn màu sắc đa dạng làm cho ai lóa mắt, đồng thời còn làm xáo trộn lòng ai…
Vào nửa đêm, bầu trời bắt đầu lất phất mưa phùn, Tư Đồ Mộc Lương chỉ than không vận số không tốt, thầm nghĩ mau về phủ.
“Trời mưa đi trời mưa đi…” Hoa Bách Hồng chập hai tay lại, nhắm hai mắt, trong miệng lẩm bẩm. “Trời mưa đi…Trời mưa đi…Trời mưa đi…” Hắn lúc này giống hệt như một hài đồng.
Tư Đồ Mộc Lương nhìn đến say sưa, thanh âm ôn nhu đến mức làm cho chính mình giật mình.
“Trời mưa, ngươi sẽ lạnh.”
“Không sao.” Hoa Bách Hồng cười cong cong mắt. “Ta thích trời mưa.”
Hoa Bách Hồng tựa hồ rất thích mưa, chậm chạp không chịu vào phủ, đứng bên ngoài phủ, giang hai tay, mặt ngẩng lên, nghênh đón lễ rửa tội từ ông trời.
Sau khi mưa qua đi, Hoa Bách Hồng hình như còn lưu luyến không có ý định vào phủ.
Trên mặt đất tích đầy những vũng nước, mặt đất có chút trơn trượt, Hoa Bách Hồng như sợ bị trượt ngã như một tiểu hài mà vẫn đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn bậc thang làm từ đá dưới chân.
Tư Đồ Mộc Lương vươn tay, nói: “Yên tâm đi, ta đỡ ngươi.”
“Được.” Hoa Bách Hồng cất giọng êm ái, vươn tay, cầm lấy tay Tư Đồ Mộc Lương.