Hoa Bách Hồng ngồi một mình phía trước cửa sổ, ngâm một bình trà, rảnh rỗi nghe tiếng chim Nhạn bay về kêu réo, rảnh rỗi nhìn trăm hoa cùng nở. Tích Hoàng nằm vùi bên chân Hoa Bách Hồng ngủ thẳng một giấc.
Hoa Bách Hồng lười biếng buồn chán.
Trả đặt ở trên bàn cũng nguột rồi, hắn chẳng còn tâm tình uống nữa, nâng cằm, đưa ngón tay nhúng ít nước trà trong chén, viết chữ lên bàn. Một nét sổ một nét ngang, biểu tinh chăm chú, Tích Hoàng cũng vì động tĩnh của hắn mà lười biếng tỉnh lại, hơi mở một con mắt dòm cử động của Hoa Bách Hồng.
Đến tận nét sổ cuối cùng, khóe miệng Hoa Bách Hồng lộ ra một nụ cười, hắn hài lòng nhìn bốn chữ “Tư Đồ Mộc Lương” trên mặt bàn, nụ cười trên mặt còn chưa tán đi, trước mắt lóe lên, một thứ đen sì nhảy lên trên bàn, toàn bộ than thể đè lên bốn chữ, dùng thân người xoay xoay lắc lắc, chỉ trong chốc lát, bốn chữ liền biến mất, chỉ để lại nhưng dấu ẩm ướt của nước. Sau khi làm xong việc này, con mèo như là đã hơi mệt rồi liền chậm rì rì đi xuống, về vì trí cũ nằm, liếm liếm móng vuốt, nhắm mắt lại.
Hoa Bách Hồng hơi giận, định đứng lên trác móc, lại bỏ qua.
Bỏ đi, hắn đi tức giận với một con mèo làm gì chứ.
Ra cửa, lại thấy được mấy chú Phi Yến đang không ngừng bồi hồi dưới mái hiên, như muốn xây tổ ở dưới mái hiên, lại giống như đang sợ chủ nhân không đồng ý nên mới bồi hồi hồi lâu dưới mái hiên.
Hoa Bách Hồng suy nghĩ một chút, ngửa mặt lên, nói: “Phi Yến dẫn người ta nhung nhớ, tương tư không ngủ về đây ở bên ta, ta nhất định sẽ xây hẳn một cái ổ mới tặng các ngươi.”
Phi Yến bay đến trước mặt Hoa Bách Hồng, vỗ vỗ hai cánh, hưng phất ríu rít, tựa hồ đã hiểu lời hắn nói, bồi hồi dưới mái hiên một lúc liền bay ra khỏi sân đình.
Sau khi Phi Yến rời đi, Hoa Bách Hồng thực sự nhặt cành nhỏ vụn rơi trong sân đình, lót thêm ít đất bùn mềm nhuyễn, rồi lấy thang, leo lên trên thang, thực sự bắt đầu xây ổ cho Phi Yến.
Xây xong ổ, Hoa Bách Hồng cũng có hơi mệt, cũng không cất thang đi, trở về phòng luôn.
Cạnh bàn trà, Tích Hoàng vốn đang ngủ trưa ở đó giờ cũng không thấy đâu nữa, hắn có chút ngạc nhiên, chợt cất tiêng gọi Tích Hoàng.
Hắn ra cửa, dọc theo hành lang tìm kiếm khắp lối, gọi to tên mèo đen.
Bên cạnh bờ ao nhỏ, Tích Hoàng cuộn người thành một cục bông tròn, nhắm mắt, vậy mà đang ngủ thật.
Hoa Bách Hồng bất đắc dĩ cười, Tích Hoàng dường như chỗ nào cũng có thể ngủ được, Hoa Bách Hồng chưa từng gặp qua con mèo nào có thói quen ngủ như thế.
Hắn đi tới, ôm Tích Hoàng vào trong ngực, lại như tức giận mà chọt một cái lên mặt mèo, động tác không nhẹ không nặng, nhỏ giọng nói: “Ngủ cũng không tìm chỗ nào tốt mà ngủ, nằm gần hồ nước như vậy, không sợ rơi vào trong hồ luôn à, đến lúc đó để xem ngươi làm sao.”
Xoay người muốn đi, toàn thân Tích Hoàng phát ra ánh sáng vàng sáng, Hoa Bách Hồng nhìn thấy vậy, không khiếp sợ, không kinh ngạc, chỉ là trong mắt lóe lên ánh nhìn kỳ dị.
Sau khi tia sáng cuối cùng tan đi, trong ngực hắn là một thiếu niên con người, toàn thân trần như nhộng, tóc đen tai dài, chừng mười lăm mười sáu tuổi, mập mạp đáng yêu. Vì đang nhắm mắt, lông mi đen dài rủ xuống, hô hấp đều đặn, hắn vậy mà còn đang ngủ.
Hoa Bách Hồng sợ hắn cảm lạnh, lấy áo ngoài trên người bọc thiếu niên lại, sự ấm áp từ quần áo làm Tích Hoàng chẹp chẹp miệng, đầu ngoẹo sang một bên, tựa vào ngực Hoa Bách Hồng, tiếp tục ngủ say.
Hoa Bách Hồng ôm Tích Hoàng đi vào phòng riêng, đặt hắn lên giường nhỏ, đắp chăn cho hắn, giảm độ sáng đèn, lại quay trở lại trước cửa sổ, lại bắt đầu ngồi dờ người nhìn cửa sổ.
Ngồi đờ ra một lúc, lại xoay người đến bên cạnh giường, ngồi lên giường, đôi mắt vẫn lộ ra sự kỳ dị nhìn người đang ngủ ngon lành trên giường.
Tích Hoàng tỉnh lại, thấy Hoa Bách Hồng nhìn mình chằm chằm, biểu tình mờ mịt, hồi lâu mới chậm lụt phát hiện sự biến hóa của thân thể mình, biểu tình thập phần sợ hãi thét lên chói tai, như trẻ sơ sinh khóc, ánh nến trên bàn rung động lập lòe vài cái.
Sau đó cực kỳ khoa trương làm ra động tác che chắn thân thể, lui về phía sau vài bước, như là một hoàng hoa khuê nữ vừa bị công tử nhà giàu hư hỏng sàm sỡ, hai mắt ươn ướt như sắp khóc, thanh âm cũng trở nên run rẩy hơn ba phần “Ngươi thấy hết rồi?”
Hoa Bách Hồng cười nhìn hắn: “Thấy hết rồi.” Nói xong còn che miệng cười khẽ.
“Ngươi cười cái gì?” Tích Hoàng tức giận, muốn đứng lên cắn người, vẻ mặt hung thần.
“Ta cười…” Hoa Bách Hồng cười đến hai mắt mờ đi. “Tích Hoàng nhà ta hoar a là một Thỏ Yêu.”
“Ta không phải Thỏ Yêu.” Tích Hoàng phẫn nộ. “Ta là Thỏ Tiên, đã nói với ngươi mấy trăm lần rồi.”
Hoa Bách Hồng vẻ mặt nghiêm túc ồ một tiếng.
Tích Hoàng rất hài lòng khi thấy Hoa Bách Hồng hiểu được, biểu tình nghiêm túc nói: “Còn nữa, ta không phải Tích Hoàng, ta có tên, ta là Tiệm Vô Thư, cứ Tích Hoàng, Tích Hoàng, khó nghe chết đi được, ta không muốn.”
“À.” Hoa Bách Hồng nhướn mày, cũng nghiêm túc nói: “Ta vẫn nghĩ gọi Tích Hoàng thì thuận miệng hơn chút.”
Tích Hoàng giận dữ, nhảy lên từ trên giường, cả giận nói: “Không được phép vô lễ với Thỏ Tiên đại nhân như thế.”
“Ta vô lễ với Thỏ Tiên đại nhân lúc nào.” Hoa Bách Hồng cười đến chảy cả nước mắt.
“Ngươi bất kính với ta.” Tích Hoàng nghiêm túc trách cứ Hoa Bách Hồng. “Không quan tâm, không hỏi han ta, còn coi ta như mèo mà nuôi.” Lại giận dữ nói: “Đừng quá kiêu ngạo, chờ đến ngày ta khôi phục được linh lực, ngươi chờ đó, ta muốn đánh cho ngươi thất bại thảm hại, xem ngươi còn khi dễ ta không.” Tích Hoàng ngẩng đầu lên, có chút đắc ý dào dạt.
Hoa Bách Hồng giương mắt quan sát người trước mắt, nét cười trên mặt không giảm. “Không phải hôm nay ngươi đã khôi phục linh lực rồi sao?” Ngụ ý là ngươi mau khiến cho ta khó coi đi! Mau tới đánh ta tả tơi xơ xác đi!
Nhất thời, Tích Hoàng nổi đóa, không nói tiếp với Hoa Bách Hồng, xoay người định ngủ tiếp, nhưng bởi vì quần áo dài quá nên đạp phải góc áo, cả người chật vật ngã lên giường.
Hoa Bách Hồng nín cười, đỡ hắn dậy, dịu dàng nói: “Ngươi có bị thương đâu không?”
Tích Hoàng giận dỗi đẩy Hoa Bách Hồng ra, cả người lùi vào trong góc giường, lại kéo chăn bao kín người mình, chỉ lộ ra hai cái tai thỏ béo mập.
Hoa Bách Hồng tới gần hắn, nhỏ giọng nói: “Tức giận rồi hả?”
Tích Hoàng xoay người, không để ý tới hắn.
Trong giọng nói của Hoa Bách Hồng sinh ra một tia áy náy: “Sau này không chọc ngươi tức giận nữa, Thỏ Tiên đại nhân.”
Tích Hoàng nói lầm bầm vài tiếng, công khai biểu thị mình đang bất mãn: “Ai cho ngươi bắt nạt ta.”
“Ngươi chắc đói bụng rồi phải không, ta đến phòng bếp làm món ăn cho ngươi.” Hoa Bách Hồng nói xong liếc nhìn người trên giường rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Đến khi một chén mỳ nóng hầm hập mang tới trước mặt tích Hoàng, mắt Tích Hoàng sáng lên, cầm lấy đôi đũa gỗ liền gắp đồ ăn vào miêng. Có lẽ là đã lâu không biến người, hắn dùng đũa không thành thạo lắm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mong muốn ăn mỳ mãnh liệt của hắn.
Ăn đến độ nước mỳ dây đầy miệng cũng lười lau.
Hoa Bách Hồng ngồi một bên cười híp mắt nhìn.
Tích Hoàng nhai một miếng mỳ trong miệng, âm thanh mơ hồ không rõ: “Đây là do ngươi làm?”
“Đúng vậy.” Hoa Bách Hồng cười nói: “Ngươi nếu thích, sau này mỗi ngày đều nấu cho ngươi ăn.”
Dù thích ra mặt, trong miệng vẫn nhai mỳ, nhưng vẫn trừng mắt với Hoa Bách Hồng. “Bỗng nhiên đối tốt với ta vậy à? Ta sẽ không cảm kích đâu, ta ghét ngươi nhất.” Nói xong tiếp tục vùi đầu chiến đấu.
Hoa Bách Hồng cũng không giận, vẫn cười híp mắt nhìn Tích Hoàng ăn mỳ.