Trong phòng, Hoa Bách Hồng đứng dựa cửa, khóe miệng khẽ nhếch lên, hắn vốn định nở một nụ cười, vậy mà khóe môi lại bắt đầu khẽ run lên.
Hắn tiện tay kéo lấy mảnh vải ở trên kệ, dùng vải che khuất mặt mình, hạ mắt xuống, tay vung lên, vải trong tay bị ném lên trời, mảnh vải chậm rãi rơi xuống, hắn bắt dầu hát.
“Phu quân – a…” Hắn hơi ngước mặt lên, múa bằng miếng vải trong tay.
“Ngươi…ở…nơi…nào…” Tay hắn mở ra thật to, hắn bắt đầu xoay tròn.
Một điệu múa khơi gợi tình yêu, lưu loát thể hiện ra: “Vì sao lại để mình ta ở quê nhà…mắt…đẫm…lệ…”
Hắn càng xoay càng nhanh, màu đen của tóc cùng màu đỏ của y phục hòa lẫn với nhau, chân đột nhiên mất thăng bằng, lảo đạo, hắn ngã sấp xuống bên cạnh bàn.
Hắn ngồi vững thân, tự mình rót trà, tay run đến mức nước trà đổ vào chén cũng sóng sánh, hắn lại cười lắc đầu, như vô nghĩa.
“Ngày xưa… Có một thư sinh ngây ngô…” Hắn ngửa đầu uống cạn chèn trà, như tán thưởng hương vị mà gật đầu. “Hắn đi lạc vào một thị trấn kỳ quái… nhìn thấy một… nam tử kỳ quái…”
Hắn lại cười một tiếng, là một tiếng cười trầm.
Tay hắn duỗi ra, ngón tay chỉ về phía không khí đối diện, nói: “Nam tử kia nói ‘Rất ít nhân loại có thể nhìn thấy ta, thật tùy tiện, ta muốn ăn ngươi…”
Hắn nở nụ cười, tay lại bắt đầu run, có chút luống cuống, muốn đưa tay che măt, cuối cùng lại quay mặt qua chỗ khác.
Hắn lung lay đứng lên, vứt miếng vải trong tay qua bên, chân giẫm lên miếng vải, lảo đảo đi về phía giường.
“Ngày xưa…có một thư sinh ngây ngô…” Hắn ngồi trên chiếc giường hẹp, “đi lạc vào một thị trấn kỳ quái…gặp một…kỳ quái nam tử…” Nói đên đây, giọng nói bất giác nghẹn ngào, từng giọt nước mắt lẳng lặng lăn xuống từ khóe mắt, hắn hơi ngẩng mặt lên, dùng sức chớp mắt một cái, muốn ngăn nước mắt đang trực trào ra.
Lại như là trong nháy mắt, hắn vươn tay, mặt không thay đổi lau sạch nước mắt trên mặt, đứng lên, đi tới trước gương trang điểm ngồi xuống, mắt nhìn gương, điểm hoa trên trán, điểm trang đỏ hồng, một nét mày dài, phủ chút phấn son.
Lúc hắn đi ra, Tư Đồ Mộc Lương còn đứng ở ngoài cửa, hắn nhìn hắn một cái, đi lướt qua hắn ngồi cạnh bàn tròn, Tích Hoàng đang nghịch bùn nhảy lên bàn tròn liền bị Hoa Bách Hồng ôm vào trong ngực.
Tư Đồ Mộc Lương vẫn đứng đó, mắt vẫn nhìn bên trong cánh cửa, như một pho tượng.
Hoa Bách hồng nét mặt không đổi uống trà, mắt vẫn nhìn Tư Đồ Mộc Lươn, sau cùng hắn rũ mắt xuống, buông chén trà trong tay ra.
“Muốn cứu thê tử của ngươi cũng không phải không thể.” Hắn nói.
Khi thấy Tư Đồ Mộc Lương ngạc nhiên quay lại, cảm giác mừng rỡ trong mắt này quá mức chói mắt, hắn ngừng một lúc rồi nói: “Quỳ xuống cầu xin ta đi.”
Tư Đồ Mộc Lương chỉ kinh ngạc tầm một giây, liên thực sự quỳ xuống, hèn mọn quỳ trước mặt hắn.
Trong lòng Hoa Bách Hồng đau xót, định đứng lên lại phải kìm mình lại.
Hắn cười lạnh một tiếng nói: “Nam nhân dưới gối có vàng, ngươi nếu đã chịu quỳ xuống cầu xin ta, ngươi đúng là quả thực quá yêu thê tử của ngươi rồi.”
“Thế nhưng hoa tâm của ta cũng không phải dễ có như vậy.” Hắn vuốt ve bộ lông mềm mại của Tích Hoàng, nói: “Trừ phi ngươi khiến ta hài lòng.”
Tư Đồ Mộc Lương rốt cục cũng mở miệng: “Vậy muốn ta làm sao mới có thể khiến ngươi hài lòng?”
“Câu hỏi rất hay.” Hoa Bách Hồng cười nói, đứng lên, chậm rãi đi tới trước mặt Tư Đồ Mộc Lương, sóng mắt lưu chuyển. “Làm sao mới có thể làm cho ta hài lòng đây?”
Tay hắn xoa xoa mặt Tư Đồ Mộc Lương, cẩn thận vuốt vẻ khuôn mặt khiến hắn vừa yêu vừa hận, hắn buồn bã nói: “Ta một con quỷ cô đơn, thứ có thể khiến cho ta vui vẻ dĩ nhiên chính là cùng nam nhân thân mật rồi.”
Vẻ mặt Tư Đồ Mộc Lương lộ vẻ khiếp sợ nhìn hắn.
“Sao?” Hoa Bách Hồng hơi ngẩng mặt lên, châm chọc nói: “Không làm được sao? Vậy ngươi làm sao có thể cứu thê tử ngươi đây.”
Mắt Tư Đồ Mộc Lương hơi lóe, rũ mắt xuống.
Hoa Bách Hồng cười lạnh một tiếng, lại như nghiêm túc mà xoa mặt Tư Đồ Mộc Lương, đưa dần ngón tay như đang khiêu khích, từ cổ đi xuống, sờ tới ngực hắn, ngón tay chui vào thăm dò bên trong y phục Tư Đồ Mộc Lương.
Hoa Bách Hồng nhin Tư Đồ Mộc Lương, thấy Tư Đồ Mộc Lương vì cảm thấy thẹn mà mặt dần đỏ lên, hắn nhìn, nhưng trong mặt chỉ có lạnh nhạt.
Ngón tay Hoa Bách Hồng dần di chuyển xuống, vuốt ve từng tấc da thịt rắn chắc trên người Tư Đồ Mộc Lương, lúc ngón tay di chuyển tới bụng và đang có xu hướng xuống nữa, Tư Đồ Mộc Lương lại đẩy mạnh hắn ra, hoảng hốt mà lui về sau vài bước, nói: “Hoa công tử.”
Hoa Bách Hồng đứng ở đó, vẻ châm chọc trong mắt càng đậm, đi tới bàn tròn ngồi xuống bên cạnh, uống một ngụm trà, nói: “Ngay cả chút việc đó ngươi cũng không làm được, ngươi lấy cái gì ra làm cho ta hài lòng?”
Tư Đồ Mộc Lương bước lên trước, lấy lại bình tĩnh, vẫn ở chỗ cũ vừa rồi, chân dài cong lại, quỳ xuống, cái trán dập xuống nền đất lạnh lẽo, lại thẳng người, rồi lại dập đầu xuống nền đất mạnh hơn.
Hoa Bách Hồng nhìn, hắn lại thờ ơ quay đi, vuốt ve lông Tích Hoàng, càng ngày càng dùng nhiều sức vuốt, Tích Hoàng không an phận mà uốn éo người, phát sinh tiếng kêu thảm thiết, nhảy xuống mặt đất, chạy đi mất.
Bên trong tấm màn đỏ, dưới ánh nến đỏ rực, Hoa Bách Hồng nằm dựa trên gối chăn, mưa xuân ngoài cửa sổ kéo dài, bên trong lại lượn lờ hương khói từ huân lô.
Nhiều lần tỉnh lại từ trong mộng, hắn không chịu được nữa, rời giường đi tới cạnh cửa sổ, cách song cửa hoa nhìn mưa rơi vang tiếng lách tách, gió đêm thổi tạt những chiếc lá tạo ra âm thanh xào xạc.
Ngoài cửa sổ, xuyên qua bóng cây chập chờn, cảnh vật trước mắt lắc lư, người kia quỳ gối trước cửa, một bóng dáng hiu quạnh.
Tư Đồ Mộc Lương chẳng biết mưa lúc nào, mưa đầu xuân luôn kéo dài không ngừng tựa như những tấm lụa mỏng hay như đám sương. Cứ một lúc lại có ít gió cuốn theo bụi ào tới trên mặt.
Ánh trăng trong veo nhưng lạnh lùng chiếu xuống sân.
Lưng hắn vốn luôn cố thẳng tắp cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc, người kia vẫn chưa đi ra, từ đầu đến cuối, cánh cửa kia vẫn đóng chặt.
Tư Đồ Mộc Lương không biết hắn đã quỳ bao lâu, có thể đã qua một ngày một đêm, cũng có thể mới chỉ một, hai canh giờ. Chỉ là trước mắ hắn tất cả đều trở nên mơ hồ, chân như không còn là của mình. Hắn động đậy, phát hiện hắn không nhúc nhích được.
Nước mưa tạt vào người hắn, thân thể hắn yếu ớt như chỉ cần hắn nhắm mắt, người sẽ tự động đổ gục.
Hắn nỗ lực mở mắt, ép buộc mình không được ngủ. Cách màn mưa nhìn cánh cửa khắc hoa, trong mông lung nhìn thấy con quỷ kia mở cửa, tay cầm một cái ô màu đỏ đi ra.
Con quỷ kìa ngồi xuống trước mặt hắn, ô trong tay nghiêng qua che nước mưa cho hắn.
Con quỷ kia tựa hồ như đang thở dài, nói: “Ngươi không muốn phụ thê tử của ngươi, nhưng ngươi đã bao giờ nghĩ tới ngươi lại bởi vì như thế mà phụ ta.”
Hắn nặng nề thở dài, ô trong tay rơi xuống, con quỷ kia xoay người, đi vào trong phòng, cửa bị hắn nặng nề đóng lại lần hai.
Mưa xuân còn đang kéo dài, như từng giọt, từng giọt nước mắt rơi lên đầu tim hắn.
Hết chương 31