Bên trong sân đình, dù đang là mùa xuân ấm áp, mưa gió không hẹn vẫn tới. Qua một trận mưa xuân, trong sân đình nặng nề càng thể hiện thêm một vẻ trống rỗng.
Tích Hoàng nằm trên mép cửa sổ, mưa rơi vào người làm ướt lông cũng hoàn toàn không biết.
Hoa Bách Hồng rảnh rỗi ngồi trước cửa sổ, nói: “Mấy ngày trước không phải là hoa rơi lả tả sao? Bây giờ lại càng thêm tan tác rồi.”
Hắn nhô đầu, hỏi Tích Hoàng: “Ngươi nói xem, ta có phải một con quỷ cô đơn không?”
Tích Hoàng vẫn không thèm để ý tới hắn, lười biếng đánh một giấc ngon lành.
Hoa Bách Hồng như là đang lầm lầm: “Sân đình cô quạnh được vài trăm năm rồi, không được hưởng thụ cảm giác có vợ con, già đi, cũng không có bạn bè thân thích, trong nhà không người, ngoài cửa không quỷ, mãi mới có một người tới, vậy mà vẫn không thoát khỏi số phận này.”
Hắn cúi đầu cười khẽ, từ tiếng cười có thể nghe ra nỗi khổ trong lòng: “Ta cũng nghĩ đến đêm giao thừa, đó là ngày mọi người đoàn tụ, đối mặt với sân đình trống vắng, ta cũng từng muốn như người khác được đoàn tụ cùng gia đình.”
Ánh mắt của hắn là ai oán, là u buồn, như được bọc trong một tầng mây đen nồng đậm.
“Có lúc thực sự chán đến phiền, bắt đầu châm chọc, không rõ bọn họ vì sao lại có thể cười vui vẻ đến như vậy, ta đây cũng không phải lâu rồi không có cười vui hay sao? Cũng không phải cứ như vậy mà ‘sống’ đến bây giờ sao?”
“Có lúc thực sự cô đơn, còn có thể mơ rằng đang nói chuyện, không còn cảm thấy cô đơn, nhưng mơ thì cũng đến lúc phải tỉnh.”
“Mỗi ngày bản thân đều tồn tại trong dày vò, thực sự đúng là một loại châm chọc mà!” Hắn trào phúng cười: “Không ngờ tới cô hồn một giới mà cũng sẽ cô đơn đến hoảng hốt.”
“Cảm giác cô đơn!” Hắn than thở: “Thậm chí đến cả một hồn phách một giới cũng không chịu buông tha.”
Tích Hoàng hé mắt liếc hắn, giọng nói mang theo châm chọc:” Ngươi không phải rất có lòng tin hay sao?”
Hoa Bách Hồng cau mày nhìn hắn: “Ta chỉ sợ hắn đoạn tình tuyệt nghĩa, không trở về nữa, một mình canh đèn cầy sắp tắt lờ mờ ánh sáng, không nghe được âm thanh trở về của hắn.”
Tích Hoàng thật không có ý định để ý đến hắn nữa rồi, lại muốn nhảy khỏi cửa sổ rời đi.
“Không bằng như vậy đi.” Hoa Bách Hồng cúi người xuống, mặt nhìn Tích Hoàng, trên mặt có vẻ thương lượng: “Ngươi giúp ta đưa thư cho hắn đi.”
“Không.” Tích Hoàng thể hiện ý kiến từ chối rất rõ ràng.
Hoa Bách Hồng lại đứng dậy, đi tới trước bàn, trải giấy, nghiền mực, thực sự bắt đầu viết thư.
Hắn nghiêm túc viết rồi không quên dặn Tích Hoàng: “Đến lúc ngươi đi đến đó, gặp được hắn, không được tùy hứng, phải giao thư vào tận tay hắn.” Tay hắn dừng một lúc, khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Nếu hắn hỏi tình hình gần đây của ta, ngươi chỉ cần nói ta vẫn mượn rượu giải sầu, trước sau như một vẫn luôn dõi mắt nhìn về phía cánh chim nhạn phía xa vào buổi đêm, say thì thường leo lên ban công hát một bài, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy thương tiếc ta, tự nhiên sẽ lập tức quay về…” Hắn viết thư xong, lúc ngẩng mặt lên định giao cho Tích Hoàng, Tích Hoàng đã không còn hình bóng, hắn kêu vài tiếng vẫn không thấy đáp lại.
Hoa Bách Hồng thất thần nhìn thư trong tay, chán nản thở dài một hơi.
Phòng bếp Tư Đồ phủ.
Đại tiểu thư Ngọc Chân đang nấu thuốc ở trong phòng bếp bẩn thỉu.
Nàng đang sốt ruột. Mấy ngày nay, bởi vì Tư Đồ Mộc Lương, Tư Đồ phu nhân rất vui, liền thường xuyên dẫn bọn họ ra ngoài chơi, đi là đi cả ngày luôn.
Khi trở về thì đã khuya, đã qua thời gian nấu thuốc. Ngọc Chân có chút lo lắng sẽ mất dược tính, cũng tại vì đã nhiều ngày rồi những phản ứng ban đầu đã không còn, chỉ là đến đêm khuya im ắng, bụng mới hâm hẩm đau.
Ngọc Chân cố sức quạt lửa, lo lắng lúc này có người nào đó tiến vào phòng bếp. Thật vất vả mới nấu xong thuốc, đổ vào bát, đang định bưng đi. Bên ngoài phòng bếp đã vang lên tiếng gì đó. Ngọc Chân giật mình bất động.
Tư Đồ phu nhân thân khoác áo choàng đang muốn kiếm đồ ăn đêm, thấy Ngọc Chân, vẻ mặt nghi hoặc: “Ngọc Chân, sao con lại ở đây?”
Ngọc Chân trên mặt chảy xuống một giọt mồ hôi, nàng nở một nụ cười rồi xoay người, nụ cười tươi hơn, nói: “Mẹ sao lại tới đây thế?”
“À.” Vì vừa mới tỉnh ngủ, Tư Đồ phu nhân tựa hồ có hơi ểu oải, nói: “Ta đói bụng, đang tìm thứ gì đó lấp đầy bụng.”
“Con cũng thế.” Ngọc Chân cười tươi hơn nữa. “Vừa ngủ trưa dây bụng bỗng nhiên đói quá, vì vậy, con qua kiếm đồ ăn, hì hì.” Thân người tập trung che trước lò bếp.
Tư Đồ phu nhân thở dài một hơi, nói: “Đói thì nói Tiểu Cầm đi lấy chứu, sao con lại tự mình tới đây, chỗ phòng bếp bụi bặm này.” Nói rồi đi lên phía trước, bắt đầu tìm thức ăn.
Ngọc Chân vẫn đang che trước lò bếp, miệng bắt đầu không còn linh hoạt nữa: “Con… Tiểu Cầm không phải đang ra chợ trấn rồi đó sao?”
Tư Đồ phu nhân muốn đi nhìn bếp và nồi, thế nhưng Ngọc Chân che người ở trước, bà muốn đẩy Ngọc Chân ra, nhưng thân người Ngọc Chân như là bị đóng đinh tại chỗ đó rồi vậy. Bà nghi ngờ nhìn Ngọc Chân.
Ngọc Chân nhìn nàng cười xấu hổ.
Tư Đồ phu nhân hỏi: “Phía sau con là cái gì vậy?”
“Không có gì… Mẹ.” Ngọc Chân cười xấu hổ lần hai, cũng sắp khóc đến nơi rồi.
Tư Đồ phu nhân đưa mắt liếc nàng. “Vậy con mau tránh ra.”
Ngọc Chân mặc dù vạn phần không muốn, nhưng vẫn là ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tư Đồ phu nhân, khẽ dịch dịch ra rúc vào một bên.
Tư Đồ phu nhân liền thấy một bát dược còn đang bốc hơi nóng ở trên lò bếp. Bà cầm lấy bát dược, hỏi Ngọc Chân: “Đây là cái gì?”
Ngọc Chân rụt cổ một cái: “Dược.”
“Ta biết đây là dược, ta đang hỏi đây là dược gì?”
Ngọc Chân nhỏ tiếng hơn nữa: “Dược trị liệu bệnh khó mang thai.”
“Cái gì?” Tư Đồ phu nhân hơi hoài nghi về những gì mình vừa nghe. Nhìn vẻ mặt đáng thương của Ngọc Chân, mới nói: “Con chỉ là chưa động phòng với Mộc Lương, cũng không phải không mang thai được.”
“Động phòng rồi.” Ngọc Chân quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Con với Mộc Lương đã động phòng rồi, mẹ, là bụng con kém cỏi, vẫn không có động tĩnh gì.”
“Vậy cũng chỉ là sai thời điểm, các con cứ sinh hoạt vợ chồng bình thường thì tự nhiên sẽ có thôi.”
“Một thời gian rồi.” Ngọc Chân nói: “Mộc Lương đã lâu không ngủ chung giường với con, nói là sợ đêm ngủ làm tổn thương đứa con trong bụng. Con sợ, đến ngày nào đó Mộc Lương phát hiện con lừa huynh ấy, huynh ấy sẽ còn tin tưởng con hay không?”
Sau khi nghe xong, Tư Đồ phu nhân cũng rơi vào trầm tư.
Ngay từ đầu chỉ là muốn để cho Tư Đồ Mộc Lương ở lại, bất đắc dĩ mới tạo ra một đống rắc rối nhưu thế, muốn làm cho hắn không còn có tạp niệm nào khác, một lòng với Ngọc Chân. Chỉ là một ngày rồi lại một ngày, bà cũng có thể hiểu sự hoang mang của Ngọc Chân.
Ngẩng mặt lên, bà đang muốn an ủi Ngọc Chân, nhưng trong bếp ngoài bà thì chả còn ai, Ngọc Chân đã đi rồi, bát dược trên bếp đã bị mang đi rồi.
Tư Đồ phu nhân có chút tức giận, đi ra khỏi bếp, hét lớn với bóng lưng đang cuống quýt rời đi của Ngọc Chân: “Ngọc Chân, dược kia con đừng có uống bậy!”