• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mây.

Beta: Jen. 

Tiêu Cận không biết vì sao, các vị giám đốc điều hành đều nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái, mọi người dường như đều phá lệ cẩn thận, vì vậy cuộc họp được diễn ra vô cùng thuận lợi, lúc kết thúc còn chưa đến sáu giờ tối.

An Trình thấp giọng nói với Tiêu Cận: “Nhà cũ bên kia gọi điện tới, nói chủ tịch bảo ngài buổi tối trở về nhà cũ ăn cơm.”

Tiêu Cận tựa lưng vào ghế nhéo nhéo mi tâm hỏi: “Có nói là có chuyện gì không?”

An Trình lắc đầu, “Nói là mọi người trong nhà đều sẽ về, bao gồm cả chú Tư của ngài.”

Tiêu Cận nhíu mày, đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc bất an.

Trở về nhà cũ Tiêu gia đã là 7 giờ, đám người hầu xếp thành một hàng dài ở ngoài cửa lớn.

Tiêu Cận bước từ trên xe xuống, đi nhanh tới hỏi vị quản gia già đứng ở đầu hàng: “Chú Phùng, sao tất cả mọi người đều ra đây?”

Chú Phùng gấp đến mức dậm chân, “Chú Tư của cháu đã trở lại, lão gia tử vô cùng tức giận, động đến cả roi rồi.”

Tiêu Cận nghe vậy vội vàng sải bước về phía đại sảnh.

Nhà cũ Tiêu gia ở số 1 đường Trung Sơn, Dung Thành, được thiết kế bởi một kiến trúc sư nổi tiếng người Hungary trong thời kỳ dân quốc. Sau khi qua tay hai vị văn nhân, cuối cùng được tổ tiên Tiêu gia mua lại. Sau gần một thế kỷ rửa tội, số 1 Trung Sơn vẫn giữ được tình trạng nguyên vẹn và trở thành thương hiệu thời đại của Dung Thành cũ.

Ngôi nhà vườn này có tổng cộng năm tầng, đi qua một hoa viên rất lớn, cửa đại sảnh càng hiên ngang và nguy nga hơn.

Mà lúc này bên trong nhà cũ lại tĩnh lặng.

Tiêu Cận đẩy cửa lớn ra, cảnh tượng mà anh không muốn nhìn thấy nhất trong phòng khách vẫn xảy ra.

Tiêu Quân Trạch đứng ở giữa chính sảnh, hơi thở hổn hển, trong tay cầm một cái roi rất dài. Chú Tư Tiêu Bắc Duyên quỳ ở một bên chân, nửa thân trên trần trụi, trên lưng bị đánh đến da tróc thịt bong.

Bác cả Tiêu Đông Quyền, Tiêu Dực, Tiêu Tử Ngang còn có cô Tiêu Tây Như cũng không dám lên tiếng, cúi đầu đứng ở bên tường.

Tiêu Quân Trạch không để ý tới Tiêu Cận, dùng roi chỉ vào Tiêu Bắc Duyên lạnh giọng hỏi: “Lặp lại lần nữa, anh có sai không?”

Tiêu Bắc Duyên dường như không nghe thấy, sống lưng thẳng tắp yên tĩnh mà quỳ.

Tiêu Quân Trạch tức giận, một roi nữa quất lên người anh ta, trên tấm lưng trắng lạnh trong nháy mắt lại xuất hiện một vết máu.

Tiêu Tây Như hít sâu một hơi, nước mắt cũng rơi xuống.

Tiêu Cận vội vàng đi lên ngăn cản.

Tiêu Quân Trạch lạnh lùng trừng anh một cái, ánh mắt kia giống như con dao nhỏ cứa sâu vào mùa đông, vừa lạnh lẽo vừa chua xót.

Sống lưng Tiêu Cận tê dại, ngay trong lúc anh hoảng hốt, Tiêu Quân Trạch lại vung roi quất lên lưng Tiêu Bắc Duyên lần nữa.

Tiêu Cận phản ứng lại, lập tức giữ chặt cổ tay Tiêu Quân Trạch, “Ông nội, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng.”

Tiêu Quân Trạch thu tay, lồng ngực ông phập phồng, nhìn chằm chằm người trên mặt đất.

Tiêu Dực ở góc tường bỗng nhiên quỳ xuống, cầu xin: “Ông nội, chú Tư không muốn kết hôn thì ông cũng buông tha đi, sau này chú ấy tìm một người phụ nữ mà mình thích, giống như ông và bà nội không phải rất tốt sao!”

Này một câu làm cho Tiêu Cận như rơi vào hố băng, quả nhiên giây tiếp theo Tiêu Quân Trạch hoàn toàn bị chọc giận, ông giơ roi lên hung hăng đánh vào người Tiêu Bắc Duyên, “Nó không phải là người! Nó không có tư cách nói đến bà nội cháu!”

Trên lưng Tiêu Bắc Duyên đã bê bết máu, anh ta đã quỳ mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng không thể chống đỡ trận roi này được nữa, “Rầm” một tiếng đổ xuống.

Tiêu Quân Trạch dường như vẫn chưa nguôi giận.

Tiêu Cận lập tức quỳ xuống, “Ông nội, cháu có cách, chỉ cần không đánh chú tư nữa, cháu sẽ làm cho chú ấy đi gặp Kim Thục Đường.” Anh dừng một chút lại nói: “Nếu cháu làm không được, sẽ nguyện ý đến gặp ông nội chịu roi.”

Tiêu Quân Trạch hít sâu mấy hơi, đem roi ném xuống đất, xoay người trở về phòng.

Tiêu Cận gọi người hầu đến, cùng nhau đem Tiêu Bắc Duyên về phòng. Tiêu Dực tiến lên giúp đỡ, bị Tiêu Cận dùng một tay đẩy ra.

Bác sĩ gia đình hỗ trợ xử lý miệng vết thương, mãi cho đến hơn nửa đêm Tiêu Bắc Duyên mới tỉnh lại.

Chú Phùng và Tiêu Cận canh giữ ở bên giường, chú Phùng nhìn bọn họ lớn lên, người ông thương yêu nhất chính là Tiêu Bắc Duyên.

Ông lau lau đôi mắt, oán giận nói: “Ngươi đứa nhỏ này sao lại không biết đau lòng cho chính mình chứ! Nói lời mềm mỏng thì có thể chết sao?”

Tiêu Bắc Duyên khinh bỉ cười, “Cháu không nói lời mềm mỏng không phải cũng chưa chết sao!” Động tác vừa rồi của anh ta đụng đến miệng vết thương, không khỏi “rít” lên một tiếng.

Chú Phùng liền bị làm cho tức giận, trực tiếp xoay người sang chỗ khác.

Tiêu Cận dùng mu bàn tay đặt lên trán anh ta, còn tốt, không phát sốt.

“Chú chưa chết không phải vì chú đủ kiên cường, mà là bởi vì ông nội thu tay,” Trong giọng nói của anh mang theo sự lạnh lùng, “Chờ chú có thể vận động liền đi gặp Kim Thục Đường.”

Tiêu Bắc Duyên giống như nghe được chuyện cười, cằm sắp rơi xuống. Một lúc lâu sau anh ta bật cười, cà lơ phất phơ nói: “Muốn đi thì cháu đi đi, Kim Thục Đường đoán chừng cũng hơn cháu mấy tuổi.”

Tiêu Cận: “……”

Chú Phùng nghe không nổi nữa, thở phì phò nói: “Cháu có biết vì sao ông cụ thu tay không? Là A Cận ở trước mặt ông ấy hứa chắc chắn có thể làm cho cháu đi gặp Kim tiểu thư. Nếu cháu không đi, A Cận cũng sẽ bị đánh thành dạng này như cháu.”

Tiêu Bắc Duyên thu lại vẻ mặt bất cần đời, lôi kéo Tiêu Cận hỏi: “Cháu đã hứa với ông ấy?!”

Tiêu Cận không nói chuyện.

Trong phòng là một mảnh yên tĩnh.

Một lúc lâu sau, Tiêu Bắc Duyên bực bội xoay người, “Đi đi đi, tôi buồn ngủ, mấy người cũng đi ra ngoài đi.”

Tiêu Cận không thể không ở lại nhà cũ, bảo An Trình sáng sớm hôm sau điều xe tới đón anh.

Anh có thói quen dậy sớm, chưa đến 5 giờ đã ra khỏi phòng.

Trên người Tiêu Bắc Duyên quấn băng vải, dáng người thẳng tắp đứng ở ngoài cửa phòng anh.

Tiêu Cận giật mình, nhíu mày hỏi: “Chú là người hay ma vậy?”

Tiêu Bắc Duyên kêu lên một tiếng, ngón tay xoa xoa mũi, đi đi lại lại.

Tiêu Cận: “Không có việc gì thì cháu đi đây, công ty còn có văn kiện phải ký.”

Tiêu Bắc Duyên ngăn anh lại, một lúc lâu mới nói: “Cái kia…… Nếu không cháu giúp chú liên hệ Kim Thục Đường một chút?”

Tiêu Cận nhướng mày, “Đồng ý rồi sao?”

Tiêu Bắc Duyên dùng đầu lưỡi chống ở một bên má, “Đi thì đi được, nhưng cháu phải đồng ý với chú một điều kiện.” Anh do dự một chút nói: “Cháu đi cùng chú.”

Tiêu Cận suy nghĩ một chút nói: “Không thành vấn đề, cháu sắp xếp giúp chú.”

Tố chất sức khỏe của Tiêu Bắc Duyên luôn rất tốt, miệng vết thương chỉ cần ba ngày là có thể khôi phục tự do vận động.

Tiêu Cận sắp xếp buổi hẹn vào tối thứ bảy, lấy danh nghĩa Hàn Cao Vũ đặt một phòng riêng.

Tiêu Bắc Duyên gọi một ly rượu, bị Tiêu Cận vô tình đẩy đi, “Anh ta không thể uống rượu, cảm ơn, hai ly nước lạnh.”

Tiêu Bắc Duyên: “…… Bây giờ chú thấy hối hận, nên để ông nội cháu đánh cháu đến nở hoa.”

Tiêu Cận cười lạnh hai tiếng, “Muộn rồi.” Anh liếc mắt nhìn về phía cửa một cái, “Kim Thục Đường tới rồi.”

Tiêu Bắc Duyên cũng đi theo sang, “Ai? Sao còn dẫn theo một cô gái đến nữa vậy?”

Trong lúc nói chuyện, hai người kia đã đi đến, Kim Thục Đường mặc một cái váy dài màu hồng nhạt, tóc dài buộc lại ở một bên. Kim Thị Thị đi theo phía sau cô ấy, mặc một cái váy chiết eo màu vàng, lộ ra đôi chân thẳng tắp mảnh khảnh.

Tiêu Cận nhìn ánh mắt kinh ngạc của Kim Thị Thị thì không thể không cười ra tiếng, “Ôi, hôm nay lại giả làm tiểu thư danh viện lạnh lùng?”

Kim Thị Thị: “……” Cô lễ phép chào hỏi Tiêu Bắc Duyên: “Xin chào chú Tiêu, tôi là Kim Thị Thị, là cháu gái của Kim Thục Đường.”

Tiêu Bắc Duyên suýt chút nữa bị sặc, anh ta năm nay cũng chỉ mới 28 tuổi, bị cô gái lớn như vậy gọi mình là chú thật sự có hơi khó đỡ. Nhưng nghĩ lại mình và cô nhỏ nhà người ta đang hẹn hò, gọi là anh trai thì thật sự khó coi.

Anh ta nhẹ giọng đồng ý, nhìn thoáng qua Kim Thục Đường yên tĩnh đứng ở một bên nói: “Ngồi đi, tôi đi kêu người phục vụ tới, các cô nhìn xem muốn uống cái gì.”

Anh quay đầu đi.

Kim Thục Đường nhìn thoáng qua anh ta. Dường như không thể tìm thấy bóng dáng khi còn nhỏ ở trên người anh ta. Anh trai nhỏ vui vẻ năm đó đã trưởng thành, nhưng anh ta dường như vẫn rất thích cười, cô ấy đoán chắc là anh ta cũng không tệ lắm.

Cô ấy vui mừng mím môi.

Kim Thị Thị và Kim Thục Đường chọn hai ly đồ uống. Tiêu Cận giới thiệu với Tiêu Bắc Duyên: “Người này chính là cô nhỏ Kim Thục Đường của Kim gia, còn người này là Kim Thị Thị con gái lớn của chú hai Kim gia, bây giờ đang làm việc ở bộ phận Nước ngoài của Tiêu Dực.”

Tiêu Bắc Duyên: “Chuyện xấu hổ lần trước, tôi không biết anh trai tôi lại nói ra như vậy, mong cô không thật sự tức giận.”

Nếu không phải sau đó Tiêu Cận nói cho anh ta biết, Tiêu Bắc Duyên cũng không ngờ câu “ở trên giường phụ nữ” kia bị tất cả mọi người nghe được. Mặc dù ngày thường anh ta không đứng đắn, nhưng luôn rất đúng mực ở trước mặt phụ nữ. Lần này tới gặp Kim Thục Đường chủ yếu là muốn xin lỗi.

“Tôi cũng muốn nói, lúc ấy mới 7 giờ mà anh đã nghỉ ngơi, cũng quá quan tâm đến sức khỏe rồi!” Kim Thục Đường cười, “Chắc là chỉ có bác Tiêu thật sự tức giận đến râu cũng nhếch lên rồi.”

Mấy người nhịn không được cũng cười rộ lên, đề tài xấu hổ này liền bị cho qua.

Kim Thị Thị cẩn thận đánh giá Tiêu Bắc Duyên.

Khuôn mặt của anh ta và Tiêu Cận có vài nét giống nhau, đường nét rất thâm thúy, làn da cũng trắng, hoàn toàn kế thừa phong thái người thượng lưu của Tiêu gia. Dáng người của anh ta so với Tiêu Cận cường tráng hơn một chút, xuyên qua quần áo có thể nhìn thấy đường cong cơ bắp của anh ta.

Vốn tưởng rằng anh ta là một playboy phóng đãng bất kham, bây giờ xem ra là mình hiểu lầm anh ta. Tiếu Bắc Duyên rất lễ độ, hơn nữa cũng không cố ý lấy lòng phụ nữ, đối mặt với cô và cô út ngược lại có hơi lúng túng. Kim Thị Thị đoán bình thường bên cạnh anh ta chắc là cũng không có người phụ nữ nào. Nếu cô út thích anh ta, cô cũng rất vui.

Cô hắng giọng cười nói: “Chú Tiêu, có thể chú không biết nhiều về cô nhỏ tôi, cô ấy rất tốt. Lần trước mấy người ông nội Tiêu đến nhà dì nhỏ còn cố ý xuống bếp làm hai món ăn sở trường, đáng tiếc chú không có ở đó, không được nếm thử.”

“Cháu có thể làm chứng, tay nghề quả thật rất tốt.” Tiêu Cận vô cùng ăn ý mà phụ họa: “Nghe nói cô nhỏ là người quản lý của một thương hiệu thời trang. Có rất nhiều khách hàng hỏi thăm tôi có thể chen chân vào bộ sưu tập mới được không đấy!”

Kim Thục Đường uống một ngụm đồ uống, dịu dàng nói: “Được rồi, hai người không cần khen tôi đâu.” Cô ấy cười cười với Tiêu Bắc Duyên, “Anh yên tâm, tôi không muốn liên hôn với anh, anh không cần phải có áp lực. Chúng ta ra ngoài gặp mặt cũng là cho gia đình một lời giải thích mà thôi.” Cô ấy cong khóe môi cười, “Nhưng tuổi của tôi cũng không còn nhỏ, nếu bên cạnh anh có bạn bè nào chất lượng cao thì ưu tiên giới thiệu cho tôi nhé!”

Tiêu Bắc Duyên đột nhiên cười thành tiếng, Kim Thục Đường khác hoàn toàn so với tưởng tượng của anh ta, người phụ nữ này còn rất có ý tứ.

Kim Thị Thị đi vệ sinh cùng Kim Thục Đường, hơn mười phút hai người còn chưa trở về.

Nhân viên phục vụ vội vàng vàng đi đến, “Xin hỏi Kim tiểu thư là bạn của hai người sao? Bọn họ ở nhà vệ sinh bên kia bị bao vây……”

Cậu ta còn chưa dứt lời, hai người đàn ông ngồi trên ghế “Vèo” một cái chạy ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK