Trong hai nhà, có một người là Tiêu Cận, người thừa kế của Tiêu gia, khôi ngô cao quý, bướng bỉnh kiêu căng, vừa thừa kế tài sản đã nhanh chóng dùng thủ đoạn uy hiếp Dung Thành; người còn lại là Kim Thị Thị, con gái lớn của nhà họ Kim, xinh đẹp thanh cao, không ai sánh nổi, chẳng thèm quan tâm ai trong số hơn nửa con trai ở Dung Thành theo đuổi mình.
Trong bữa tiệc đính hôn, cặp đôi hào hoa lộng lẫy, đẹp động lòng người, nhưng giữa hai người lại có sự xa lạ và hời hợt. Sau khi tàn tiệc, họ trở về phòng nghỉ của mình. Bên trong căn phòng VIP, Tiêu Cận vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, dù là khóe mắt hay chân mày thì vẫn không che giấu nổi nụ cười. Thư ký đưa cà phê, ôn tồn mở miệng: “Chúc mừng Tiêu tổng đã ôm được người đẹp về nhà sau biết bao ván cờ.”
……
Cùng lúc đó, trong căn phòng đối diện, bạn thân của Kim Thị Thị đau lòng nhìn cô, “Cục cưng à, mày không thích Tiêu Cận thế thì đi theo tao đi, sau này tao bán túi xách nuôi mày.”
Kim Thị Thị xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn đã làm bộ lạnh lùng cả ngày hôm nay, nhướng chân mày, mặt đầy vẻ tinh ranh: “Ai nói tao không thích Tiêu Cận?”
Điều tình cờ đẹp nhất là người mình thích cũng vượt mọi chông gai, phấn đấu vất vả để gặp được mình.
Tag: tình yêu duy nhất, oan gia hoan hỉ, ngọt văn.
Một câu tóm tắt: Anh dùng quả đầu tự biên tự diễn của mình rơi vào lưới tình.