• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Meiji.

Beta: Jen + Mây.

Kim Thị Thị đã thấm mệt, quay đầu dùng tay quạt gió cho mình.

Ánh đèn quán bar lóa mắt, âm nhạc xập xình. Tim cô cũng rối loạn theo.

Kim Thị Thị cầm ly cocktail uống một ngụm, trong vị ngọt xen lẫn cả vị chua.

Cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tiêu Cận, trong lòng lóe lên một chút mong đợi, trộn lẫn với một chút mất mát không rõ nguyên do.

Cô sợ anh nói đùa, lại sợ anh không phải đang nói đùa.

Tiêu Cận chỉ thuận miệng nói mà thôi.

Tiệc sinh nhật của Kim Phi Phi thực sự đã kích thích anh. Anh không tưởng tượng nổi có cặp cha mẹ nào có thể bất công đến mức độ này. Anh nuốt không trôi, mấy ngày nay anh vận dụng quan hệ, vung tiền, thông báo sinh nhật Kim Thị Thị khắp nơi. Mục đích chính là vả mặt ba mẹ Kim.

Không ai quan tâm tới Kim Thị Thị, anh sẽ làm chỗ dựa cho cô.

Động tác của anh làm người khác nhìn chằm chằm đến mức không nói nên lời, nhưng anh cũng không quan tâm. Mà khi Kim Thị Thị hỏi anh lại lo lắng.

Một người đàn ông tổ chức sinh nhật cho một người phụ nữ sẽ luôn gây ra những hiểu lầm không đáng có.

Anh sợ Kim Thị Thị hiểu lầm.

Nhưng lại chột dạ một cách khó hiểu. 

Hàn Cao Vũ nhảy cùng một đám phụ nữ, không khí sôi động hẳn lên.

Chỗ kia ầm ĩ càng làm nổi bật sự im lặng ở đây, Kim Thị Thị và Tiêu Cận liếc nhau, hai người nhanh chóng quay mặt đi.

Kim Thị Thị vén mái tóc dài của mình lên, Tiêu Cận nhấp ngụm rượu.

Không khí ái muội và nhớp nháp âm thầm tràn ra giữa hai người.

Nhạc chuông điện thoại của Kim Thị Thị phá vỡ cục diện bế tắc, Tần Phái vừa mới tan làm, từ đài truyền hình chạy tới.

“Cái kia, em đi đón bạn đây.” Cô ấp úng nói.

Tiêu Cận: “…… Được.”

Hơn mười phút sau, Kim Thị Thị mang theo một cô gái xinh đẹp trở lại.

Nghiêm Ngộ trêu: “Quả nhiên người đẹp chỉ chơi cùng người đẹp,” Anh ta dùng cánh tay phải huých Tiêu Cận nói: “Giống như soái ca chỉ chơi cùng soái ca.”

Mọi người: “……”

Kim Thị Thị giới thiệu Tần Phái với mọi người, Nghiêm Ngộ đón hai người: “Thọ tinh mau tới, chỉ chờ cô thôi!”

Mọi người túm tụm lại bên cạnh núi quà kia.

Diệp San nhường chỗ cho hai người nói: “Thị Thị, bóc quà đi! Tôi rất tò mò mọi người tặng cái gì nha!”

Kim Thị Thị lễ phép cười: “Được thôi, đầu tiên tôi cảm ơn mọi người.” Nói xong cô duỗi tay muốn lấy một hộp thì bị Nghiêm Ngộ ngăn cản, “Này, trực tiếp bóc ra thì nhạt nhẽo quá, hay là chúng ta chơi trò gì đi?”

“Chơi trò chơi?” Mọi người vừa nghe đã thấy hứng thú.

“Thế này đi,” Nghiêm Ngộ suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta để Thị Thị bóc quà, sau khi bóc thì đoán xem là quà của ai, đoán đúng thì mang quà đi, đoán sai sẽ bị phạt rượu.”

Kim Thị Thị: “…… Thế này khó quá, sao tôi biết ai tặng cái gì chứ.”

Có người hùa theo: “Đúng vậy, ít nhất phải cho vài gợi ý!”

Đường Hành đề nghị: “Nếu không mỗi lần đoán tìm một người gợi ý cho Thị Thị,” Anh ta dừng một chút lại nói: “Nhưng mà mỗi lần chỉ được dùng ba từ. Nếu đoán sai thì người gợi ý cũng phải uống.”

“Được được được!” Mọi người sôi nổi đồng ý.

Nghiêm Ngộ xin người phục vụ một chai bia rỗng, nói: “Lát nữa cái chai chỉ tới ai, người đó đưa ra gợi ý nha!”

Kim Thị Thị bị bắt xoay người sang chỗ khác. Ba phút sau, mọi người đều biết được quà của nhau.

Kim Thị Thị mở món quà đầu tiên.

Hộp quà không lớn, bên trong là một chiếc chìa khóa xe thể thao.

Mọi người ồ lên.

Nghiêm Ngộ xoay cái chai trên mặt đất một vòng, miệng chai hướng về phía Đường Hành.

Đường Hành đứng lên, xoa cằm suy nghĩ nói ra từ thứ nhất: “Hải vương”, mọi người đều cười, có người vỗ cái bàn cười ngửa tới ngửa lui.

Kim Thị Thị cắn môi dưới, vẫn không đoán được.

Đường Hành tiếp tục nói: “Thổ lộ, hoa hồng.”

Kim Thị Thị liền nhận ra: “Hàn Cao Vũ!”

Chung quanh vang lên những tràng vỗ tay náo nhiệt.

Kim Thị Thị cười rộ lên, gật đầu với Hàn Cao Vũ, “Cảm ơn, tốn kém quá rồi.”

Vành tai Hàn Cao Vũ đỏ lên, nhe răng trợn mắt đánh Đường Hành, “Cậu con mẹ nó hải vương!” Lại cười với Kim Thị Thị: “Không có gì, đừng khách sáo.”

Trò chơi bước vào vòng thứ hai.

Món quà là một bức tranh sơn dầu.

Bức tranh này rất tuyệt, do họa sĩ đang nổi vẽ, giá trị liên thành. Kim Thị Thị đã đọc những bài báo trên mạng, rất ngạc nhiên.

Hàn Cao Vũ nhận lấy chai rượu, xoay trên mặt đất, miệng chai chậm rãi chỉ hướng Nghiêm Ngộ.

Nghiêm Ngộ gãi gãi, vỗ đầu buột miệng nói ra ba từ: “Đen, trắng, lam!”

Kim Thị Thị: “……” Đây là cái gì? Khăn lông à?

Ba phút trôi qua, Kim Thị Thị vẫn không đoán được.

Nghiêm Ngộ thở dài một hơi: “Rất đơn giản đó, quần màu đen, áo màu trắng, giày màu xanh. Đây không phải Diệp San sao!”

Mọi người: “…………”

Theo luật hai người bị phạt một ly rượu.

Vòng thứ ba.

Chai rượu chỉ về Tần Phái, cô vỗ trán Kim Thị Thị nói: “Làm sao đây, tớ không thân với mọi người nha, nếu không hai ta trực tiếp cụng ly chúc mừng đi!”

Kim Thị Thị: “…… Hay cậu cũng gợi ý ba màu giống Nghiêm Ngộ đi?”

Tần Phái giơ ngón tay cái, “Thực sự phục cậu.”

Kim Thị Thị cười khanh khách chọn một món. Hộp quà rất lớn, chỉ riêng đóng gói đã bốn năm lớp. Cô mở từng lớp từng lớp ra, một bộ trang sức đá quý màu xanh nước biển đập vào mắt.

Mọi người hít hà một hơi. 

Bộ trang sức này làm từ ngọc bích và kim cương tốt nhất thế giới. Hình dáng cắt tinh xảo kết hợp hoàn hảo hai thứ với nhau, ở dưới ánh đèn chiếu rọi rực rỡ lung linh. Người ta đồn rằng bộ trang sức này từng được người thân và bạn bè tặng trong hôn lễ của hoàng gia Anh. Lần cuối cùng nó xuất hiện là trong một buổi đấu giá từ thiện ở Italy, cuối cùng rơi vào tay một thương gia với giá cực cao.

Nghiêm Ngộ líu lưỡi, “Xong rồi xong rồi xong rồi, quà của tôi không có khả năng sánh nổi rồi.”

Tần Phái không khỏi mừng thầm trong lòng khi thấy Kim Thị Thị chọn hộp quà này.

Đề này cô biết!!!

Cô hắng giọng rồi gợi ý Kim Thị Thị: “Bình Thành, trèo tường…… Máy bay giấy!”

Trừ Kim Thị Thị mọi người đều biết người tặng quà là ai, nhưng theo lời nhắc của Tần Phái, mọi người hoàn toàn không thể đoán ra là Tiêu Cận!

Tiêu Cận cũng không hiểu ra sao, cái gì mà Bình Thành, trèo tường rồi máy bay giấy?? Chẳng liên quan gì đến anh cả!

Anh khó hiểu nhìn về phía Kim Thị Thị, chỉ thấy đôi mắt cô sáng lên, cực kì kích động nói: “Tiêu Cận, là Tiêu Cận đưa đúng không?”

“Đúng đúng đúng!” Tần Phái vui mừng bước thẳng tới chỗ cô, hai người đập tay trên không trung.

Mọi người đều choáng váng, hai người này chơi trò bí hiểm gì vậy, hoàn toàn không hiểu nổi.

Kim Thị Thị kích động đến khuôn mặt đỏ bừng, cô nhấp môi nhỏ giọng nói lời cảm ơn với Tiêu Cận.

Nếu đoán đúng rồi, dựa theo quy tắc trò chơi mà tiếp tục tiến hành.

Sau khi mở hết quà tặng, Kim Thị Thị bị phạt tổng cộng năm ly rượu, cô vội vội vàng vàng đi toilet.

Tiêu Cận đổi chỗ cho Đường Hành, anh ngồi cạnh Tần Phái.

Tần Phái lịch sự cười với anh.

Tiêu Cận nhẹ giọng nói: “Tần tiểu thư đúng không? Có yêu cầu gì cô có thể trực tiếp nói với người phục vụ,” Anh chỉ Hàn Cao Vũ đang vui đùa nói: “Quán bar là nhà cậu ta mở, muốn uống cái gì thì cứ gọi.”

Tần Phái đồng ý, “Không thành vấn đề! Gọi tôi Tần Phái là được, tôi là bạn thân của Kim Thị Thị.”

Tiêu Cận gật gật đầu, giống như vô tình mà nói: “Các cô rất ăn ý đó, chỉ gợi ý một chút mà cô ấy cũng có thể đoán được.”

“Không khó đoán,” Tần Phái nhún vai, “Khi còn nhỏ thì quen cậu ấy ở Bình Thành, thường trèo tường tìm cậu ấy chơi, còn dùng máy bay giấy truyền tin với cậu ấy, ngồi ở đây trừ anh ra thì chẳng có người khác.”

“Cô ấy nói với cô như vậy?” Tiêu Cận nhíu mày.

“Đúng rồi, anh không phải Tiêu Tiêu sao? Lúc đầu tìm được cậu, cô ấy rất vui đó.” Tần Phái dừng một chút, hỏi: “Anh không phải…… Đã quên rồi?”

Tiêu Cận thay bằng vẻ mặt tươi cười, “Không có, chỉ là không nghĩ tới……” Anh cười lắc đầu nói: “Không có gì.”

Từ đầu anh cho rằng cô có ý với mình, mới cố tình tìm lý do tới gần anh, không ngờ là nhận nhầm người. Hồi nhỏ đúng là anh có đến Bình Thành, nhưng không hề quen đứa trẻ nào ở đấy, cũng không trèo tường nhìn cô, còn dùng máy bay giấy truyền tin cho người ta.

Tiêu Cận càng nghĩ càng mất mát, nếu cô biết mình không phải là Tiêu Tiêu cô muốn tìm, cô sẽ phản ứng ra sao?

Rời xa anh, tiếp tục tìm Tiêu Tiêu kia, sau đó làm bạn cùng cùng một người khác, giống như bọn họ hiện tại sao?

Mới nghĩ như vậy anh đã cảm thấy khó thở.

Bên kia, Nghiêm Ngộ đang cúi đầu nói gì đó với Diệp San, Nghiêm Ngộ bỗng nhiên xấu hổ che mặt, Diệp San thuận tay đẩy một cái, Nghiêm Ngộ nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước mặt Tần Phái.

Anh ta ngượng ngùng nhỏ giọng, tự giới thiệu với Tần Phái: “Chào người đẹp, tôi tên là Nghiêm Ngộ. Nghiêm trong Nghiêm Ngộ, Ngộ trong Nghiêm Ngộ. Nếu không…… Làm quen chút đi?”

Tiêu Cận không có tâm trạng để nghe chuyện của anh ta, ngồi dịch sang bên cạnh.

Nghiêm Ngộ ngồi xuống cạnh Tần Phái, trò chuyện thân thiện.

**

Bữa tiệc sinh nhật này kết thúc vào rạng sáng, sau khi tách khỏi mọi người, Tiêu Cận mất ngủ. Ngày hôm sau khi làm việc luôn mất tập trung.

Hiếm khi Tiêu tổng không tăng ca, sau khi tan tiệc anh hẹn gặp Tiêu Bắc Duyên.

Tiêu Bắc Duyên là đạo diễn chuyên nghiệp, đã quay nhiều loại phóng sự khác nhau. Có lẽ do chủ đề anh chọn, phần lớn là thu không đủ chi, nhưng lại bận hơn so với bất kì ai.

Tiêu Cận khái quát chuyện này là nhờ tình cảm của người nghệ sĩ.

Hai người hẹn ở quán bar của Hàn Cao Vũ như mọi khi. Hơn 10 giờ tối, Tiêu Cận uống hết hai chai bia rồi Tiêu Bắc Duyên mới đeo cái túi lớn khoan thai đi đến.

Anh ta gọi đồ uống, rồi cúi đầu nhìn Tiêu Cận, “Ôi, ai chọc giận thiếu gia của chúng ta vậy?”

Tiêu Cận gõ ngón tay xuống phía đối diện, ý bảo anh ta ngồi xuống, “Vết thương của chú tốt chưa, có thể uống rượu được không?”

Tiêu Bắc Duyên ngồi xuống đối diện anh, “Tốt hơn chút rồi, không cần tiếp tục đến bệnh viện nữa, phiền toái.”

Tiêu Cận cực kì bất đắc dĩ, “Gần đây chú bận gì thế, hình như lâu rồi chưa gặp chú.”

Tiêu Bắc Duyên: “Tôi thì còn có thể làm gì, quay phim, kéo nhà đầu tư.” Dường như đột nhiên anh ta nhớ tới cái gì nói: “Đúng rồi, Kim Thục Đường đã giúp chú tuyên truyền không ít, hôm nào phải cảm ơn cô ấy một chút.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Giọng điệu của Tiêu Cận lạnh lùng: “Cô ấy là đối tượng liên hôn của chú, đừng nói đang trên giường với một người phụ nữ khác trước mặt người ta là lời cảm ơn tốt nhất với cô ấy.”

Tiêu Bắc Duyên cười lạnh một tiếng: “Này! Học được trả treo với chú từ bao giờ đấy?!” Anh ta đánh Tiêu Cận một cái, “Thằng nhóc thối, chú tư tôi chính là người đứng đắn, đừng treo những lời này trên miệng, khiến người khác nghe thấy rồi lại nghĩ chú là người như vậy!”

Tiêu Cận nhướng mày, “Sợ ai nghe thấy? Cô nhỏ Kim gia sao?”

Tiêu Bắc Duyên: “…… Cút.” Anh ta ngồi xuống, lắc lắc cái ly, “Xảy ra chuyện gì vậy? Bọn anh hai lại làm khó dễ cháu?”

“Không phải,” Tiêu Cận ngửa đầu lên uống một ngụm rượu hỏi: “Chú, chú có nhớ mười mấy năm trước có người nào trong nhà mình đến Bình Thành hay không?”

Tiêu Bắc Duyên hơi sửng sốt hỏi, “Cháu hỏi cái này làm gì?”

Tiêu Cận không biết nên giải thích như thế nào, nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Là Kim Thị Thị, cô ấy tìm bạn. Bọn họ quen biết với nhau ở Bình Thành từ rất nhiều năm trước.”

Tiêu Bắc Duyên chống lưỡi sang một bên má nghĩ rồi nói: “Bạn của Kim Thị Thị, vậy chắc là tuổi tác gần bằng nhau. Dù sao thì cũng chắc chắn không phải là chú, lúc ấy chú còn đi theo sống bên cạnh ông cố của cháu.”

Từ sau khi Tiêu Bắc Duyên gián tiếp hại chết mẹ mình, Tiêu Đông Quyền liền đưa anh ta đến nhà bố của mình. Khi còn nhỏ Tiêu Bắc Duyên vẫn luôn đi theo ông nội lớn lên, mà ông cụ cũng không ở Bình Thành.

Anh ta đếm ngón tay nói với Tiêu Cận một số, “Nhà chúng ta chỉ có từng đó tiểu bối. Ngoại trừ cháu chính là ba đứa nhà anh hai. Chị dâu với anh hai ly hôn không được bao lâu thì Hiếu Á đã bị chị dâu đưa ra nước ngoài, chắc chắn không phải con bé. Còn lại Tiêu Dực hoặc là Tiêu Tử Ngang. Dư lại đều là một vài người của bà con thân thích xa, đi Bình Thành chắc là sẽ không ở tại nhà của chúng ta.”

Tiêu Dực hoặc là Tiêu Tử Ngang……

Lông mày Tiêu Cận càng nhíu sâu hơn, nhớ tới những chuyện bọn họ đã làm với mình, lại nghĩ đến sự yêu thích của Kim Thị Thị dành cho Tiêu Tiêu. Anh thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi.

Tiêu Bắc Duyên khoanh hai tay lại hỏi: “Tiểu tử cháu có cái gì đó không đúng lắm, sao chú chưa từng nhìn thấy cháu để ý tới một cô gái nào như thế, ngay cả bạn bè lúc nhỏ của người ta mà cũng quan tâm như vậy?”

Tiêu Cận liếc mắt nhìn anh ta một cái, lẩm bẩm nói: “Bạn thuở nhỏ quan trọng như vậy?”

Bạn thuở nhỏ sao?

Tiêu Bắc Duyên híp mắt, nhớ lại thời thơ ấu của mình. Sau khi mẹ anh ta rời đi, ba trước sau không thể đối mặt với anh ta, sau đó đưa anh ta đến nhà ông nội.

Sau khi ông nội giao công ty cho ba, vì làm ăn cùng bạn bè cũ mà chuyển từ đường Trung Sơn số 1 lên thành phố.

Xung quanh nhà ông nội có thật nhiều đồng bọn nhỏ thế gia. Tiêu Bắc Duyên không phải là người lớn tuổi nhất, nhưng lại có vóc dáng cao nhất, thông minh nhất. Anh ta dẫn theo đồng bọn đi chơi khắp nơi, là đứa cầm đầu đám nhóc.

Anh ta có ấn tượng sâu nhất với một cô bé, nhỏ hơn anh ta vài tuổi, lớn lên giống như búp bê sứ. Bởi vì là bé gái, tuổi lại quá nhỏ, đi không vững, chạy hai bước liền té ngã, nên những người khác đều không dẫn cô bé đi chơi cùng.

Nhưng nhóc con lại rất thông minh, biết ôm đùi. Chỉ cần Tiêu Bắc Duyên ở bên ngoài cô bé liền không ngừng gọi Bắc Duyên ca ca Bắc Duyên ca ca. Tiêu Bắc Duyên bị gọi đến phiền, dẫn cô gái nhỏ kéo vào trong nhóm của mình.

Thỉnh thoảng khi không có Tiêu Bắc Duyên bên cạnh nhóc con sẽ bị người khác bắt nạt, nhưng cô bé kiềm chế không khóc, nước mặt long lanh đọng lại trong hốc mắt.

Nhớ tới chuyện cũ, Tiêu Bắc Duyên cười ra tiếng, “Con người mà, đôi khi bạn thời thơ ấu quả thật rất quan trọng.”

Tiêu Cận không nói lời nào, lại uống thêm một chén rượu.

**

Mấy ngày liên tiếp Tiêu Cận không đi tìm Kim Thị Thị, trong lòng anh cảm thấy bất an, sợ chính mình nói sai cái gì làm sai cái gì đó bị người nhận ra.

Hôm nay giữa trưa, Nghiêm Ngộ mang một hộp cơm bự đến tập đoàn Tiêu Thị.

Lễ tân nhận ra Nghiêm Ngộ, lập tức liên hệ với An Trình.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Nghiêm Ngộ mang theo một phần cơm trưa cực kỳ xa hoa cho Tiêu Cận. Còn vô cùng khách khí mà giúp anh cầm chén đũa dọn ra.

Tiêu Cận đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, “Có việc gì muốn cầu xin tôi?”

Nghiêm Ngộ: “Này, giữa chúng ta cậu còn nói cầu xin như vậy thì quá khách sáo rồi.” Anh ta gãi gãi mũi nói: “Cái kia, là như thế này, gần đây không có việc gì, hay là cậu hẹn Thị Thị cùng ra ngoài tụ họp? Thuận tiện bảo cô ấy dẫn theo bạn tốt tới.”

Tiêu Cận hơi kinh ngạc, “Cậu để ý đến Tần Phái? Quên nó đi, không cần phải diễn.”

Nghiêm Ngộ không làm nữa, “Làm sao vậy làm sao vậy, như thế nào lại không cần diễn? Sản nghiệp của Nghiêm gia lớn, Nghiêm tiểu thiếu gia tôi cũng là thanh niên tốt quang minh lỗi lạc. Cậu không cho tôi thử làm sao biết tôi không được!” Anh ta đặt ly nước trong tay ly xuống bàn, “Là anh em thì giúp đỡ tôi lần này đi!”

Tiêu Cận nhìn anh ta một lúc lâu, thở dài, bưng chén lên ăn cơm.

Nghiêm Ngộ nở một nụ cười rạng rỡ, “Tôi biết mà, A Cận là anh em tốt nhất của tôi!” Anh ra ôm lấy bả vai Tiêu Cận nói: “Như vậy, chúng ta gọi thêm vài người, đỡ để cho ý đồ quá lộ liễu.”

Tiêu Cận cười lạnh, “Tùy cậu, dù sao tiền cũng là cậu trả.”

Nghiêm Ngộ vỗ ngực, “Bảo đảm không thành vấn đề!”

**

Công việc của Tần Phái rất bận, hẹn được cô ấy đã là vài ngày sau đó.

Ngoại trừ Tiêu Cận, Nghiêm Ngộ còn gọi Đường Hành và Hàn Cao Vũ đến cùng tham gia. Lý do là tiệc sinh nhật của Kim Thị Thị lần trước quá nhiều người, mọi người không thể làm quen với nhau quá nhiều.

Kim Thị Thị rất tự nhiên mà ngồi xuống bên cạnh Tiêu Cận, Tần Phái dựa gần cô. Đường Hành và Hàn Cao Vũ rất thức thời nhường vị trí bên cạnh Tần Phái lại cho Nghiêm Ngộ.

Đồ ăn được mang lên, Kim Thị Thị rót cho Tiêu Cận một ly nước, nhỏ giọng nói: “Tiêu Tiêu, uống chút nước ấm lót dạ dày.”

Khóe miệng Tiêu Cận giật giật, “Thị Thị à, tôi muốn thương lượng với em một chuyện, về sau có thể gọi tôi là A Cận được không?”

Kim Thị Thị nhíu đôi lông mày nhỏ lại, nghĩ nghĩ lại cảm thấy có thể là anh không thích người khác gọi nhũ danh của mình, vì thế gật gật đầu, “Được.”

Tiêu Cận nhịn không được cười rộ lên. Chú tư nói rất đúng, ý nghĩa của bạn thuở thơ đối với mỗi người là khác nhau.

Có lẽ đối với Kim Thị Thị mà nói cũng không quan trọng như vậy.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Nghiêm Ngộ đối với Tần Phái vô cùng nhiệt tình, nhiệt tình đến mức Tần Phái có chút không thể tiếp nhận được.

Nghiêm Ngộ: “Tần Phái, em ngửi được mùi gì không?”

Tần Phái nghiêm túc ngửi một chút, lắc đầu.

Nghiêm Ngộ cười, “Như thế nào sẽ không? Em vừa xuất hiện, không khí đều trở nên ngọt ngào.”

Tần Phái: “……” Mẹ ơi cứu mạng!

Cô ấy uống một ngụm nước giảm bớt sự điên cuồng kích động xấu hổ trong lòng.

Nghiêm Ngộ hỏi: “Em thích uống nước?”

Tần Phái bưng cái ly sửng sốt, “Đúng…… Đúng rồi.”

Nghiêm Ngộ ngượng ngùng mà cúi đầu, “Cơ thể của tôi 70% đều là nước nha.”

Tần Phái: “…………”

A a a a a a a a a a a a!

Mọi người còn lại vừa ăn vừa nghe động tĩnh bên này, nghẹn cười muốn điên rồi.

Tần Phái mỉm cười nói với Nghiêm Ngộ: “Tôi có một phòng ba phòng hai sảnh anh có muốn ở hay không? Mới vừa bấm, dùng chân.”

Mọi người rốt cuộc không nín được: “Phốc ha ha ha ha ha ha ha!”

**

Sau khi ăn xong, Kim Thị Thị đi phòng vệ sinh, sau đó đứng ở bồn rửa tay dặm phấn. Bên cạnh vang tới một giọng nam.

“Ôi, ngày đó tôi tìm cậu hỏi thăm một chút, cậu đoán bộ trang sức  A Cận tặng cho Thị Thị bao nhiêu tiền?” Kim Thị Thị nhận ra được giọng nói này, là Đường Hành.

Một giọng nói biếng nhác của người khác vang lên, càng quen thuộc hơn, là Hàn Cao Vũ, “Bao nhiêu?”

Đường Hành làm một động ta, “Tôi nói, A Cận thật đúng là hạ vốn gốc nhỉ.”

Hàn Cao Vũ cười, “Tính cách A Cận cậu còn không biết sao, làm cái gì cũng đều phải thắng. Đoán chừng thời hạn một tháng sắp tới rồi, cậu ấy còn chưa theo đuổi được Kim Thị Thị, cho nên thừa dịp sinh nhật cô ấy hạ đòn sát thủ.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Đường Hành khó hiểu, “Đến mức này sao? Bộ trang sức kia của cậu ấy có thể mua được không ít biệt thự của cậu đó, nếu là tôi tôi thà rằng thua còn hơn.”

Hô hấp Kim Thị Thị cứng đờ.

Thì ra Tiêu Cận đối xử tốt với cô chỉ vì đánh cược, vì một căn biệt thự.

Từ phòng vệ sinh ra ngoài, Đường Hành đi tới cầu thang hút thuốc, Hàn Cao Vũ bị người trong nhà ép bỏ hút thuốc, một mình đi ra đại sảnh. Anh ta rẽ một cái, hoảng sợ khi nhìn thấy Kim Thị Thị đứng ở một góc.

“Trời ơi, em không sao chứ, đứng ở đây làm gì?”

Kim Thị Thị đoan trang mỉm cười, “Hàn thiếu gia, nghe nói, anh và Tiêu Cận đánh cược với nhau?”

Hàn Cao Vũ cứng đờ.

Kim Thị Thị lại hỏi: “Trong một tháng theo đuổi được tôi thì biệt thự liền đưa cho anh ta, đúng không?”

Hàn Cao Vũ khó coi mà mỉm cười, không nói chuyện.

Ánh mắt Kim Thị Thị dừng ở trên mặt anh ta một lúc, Hàn Cao Vũ chỉ cảm thấy sợ đến hoảng. Bỗng nhiên, tròng mắt cô xoay chuyển nói: “Nếu không, chúng ta cũng đánh cược đi?”

Hàn Cao Vũ: “?????”

Hắn mồ hôi lạnh ứa ra, “Đánh cược…… Cái gì?”

Đuôi lông mày Kim Thị Thị hơi nhếch, “Thì đánh cược…… Trong một tháng khiến Tiêu Cận yêu tôi sâu đậm.”

“Hả?” Hàn Cao Vũ ngượng ngùng mà nhìn nhìn Kim Thị Thị, ngập ngừng nói: “Đây cũng không phải việc gì khó.” Dù sao cô lớn lên  cũng xinh đẹp như vậy.

Ngón trỏ Kim Thị Thị đặt ở môi dưới, nghĩ nghĩ nói: “Vậy, trong một tháng khiến anh ta cầu hôn tôi!”

Hàn Cao Vũ: “…………”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Kim Thị Thị: “Anh thua liền đưa căn biệt thự kia cho tôi, tôi thua sẽ mang bộ trang sức ngọc bích kia cho anh. Thế nào, anh kiếm được không ít.”

Hàn Cao Vũ khuyên: “Thị Thị em đừng nóng giận, bọn anh chỉ nói đùa vậy thôi. Lần đó mọi người đều uống chút rượu, tùy tiện nói giỡn, em đừng coi là thật!”

“Đúng không?” Kim Thị Thị gật đầu, ngoài cười nhưng trong không cười, “Nhưng tôi nghiêm túc đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK