Beta: Jen.
Vào ngày đầu tiên của năm mới, một đoàn khảo sát tài chính châu Âu đã hạ cánh ở Đế Đô. Tiêu Cận dựa theo lịch trình, dẫn theo mấy trợ lý đi Đế Đô công tác.
Kim Thị Thị từ chối sự giúp đỡ của dì giúp việc, tự tay giúp Tiêu Cận thu dọn hành lý. Cô mặc một bộ đồ ở nhà màu hồng nhạt, ngồi xổm trên mặt đất, dáng người nho nhỏ. Nhiệt độ ở Đế Đô thấp hơn Dung Thành, Kim Thị Thị chuẩn bị rất nhiều quần áo, nhưng không nhét vô hết được. Cô cau mày hỏi: “A Cận, khi nào anh trở về?”
Tiêu Cận suy nghĩ một chút rồi nói: “Xem tiến độ đã, thuận lợi thì trong vòng ba tuần là có thể trở về.”
Ba tuần!
Lông mày Kim Thị Thị nhíu chặt hơn.
Mười sáu tháng một là sinh nhật của Tiêu Cận, như vậy xem ra sinh nhật của anh là không kịp trở về.
Cô bĩu môi, gấp quần áo gọn gàng vào vali. Hai người lại anh anh em em được một lúc, thấy đến giờ đi mới lưu luyến không rời mà chia tay.
Sau khi Tiêu Cận đi, Kim Thị Thị bắt đầu đi lựa chọn quà sinh nhật khắp nơi. Chỉ cần Tần Phái rảnh rỗi, cô liền lôi kéo cô ấy đi dạo xung quanh. Mấy ngày qua, đường lớn ngõ nhỏ ở Dung Thành đều bị các cô ghé qua.
Thể lực Tần Phái không chống đỡ nổi, than thở nói: “Tiểu phú bà, em có tiền có cổ phần vì sao còn phải chịu loại tội này, tùy tiện mua một hòn đảo hay mua phi cơ riêng không phải là rất tốt sao?”
Kim Thị Thị liếc mắt nhìn, “Tiêu tổng nhà chúng em cũng không phải là người thô tục như vậy.” Ánh mắt cô vừa chuyển, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lôi kéo Tần Phái nói: “A a! Có rồi!”
Tần Phái: “…”
Cuối cùng cũng có!
**
Từ sau khi bố mẹ qua đời, Tiêu Cận không đón sinh nhật. Mấy năm nay An Trình luôn đặt trước một cái bánh kem, tỏ vẻ chúc mừng một chút. Nhưng mà Tiêu Cận bận rộn, phần lớn bánh kem đều đi vào trong bụng nhân viên.
Sau khi cuộc họp sáng ngày 16 tháng 1 kết thúc, An Trình theo thường lệ đặt một cái bánh kem đến đây, “Tiêu tổng, chúc mừng sinh nhật.”
Mấy ngày nay Tiêu Cận bận rộn cùng đoàn khảo sát bàn chuyện đầu tư, được An Trình nhắc nhở mới phản ứng lại, “Hôm nay là 16 tháng 1 à, thật nhanh!”
An Trình gật đầu, “Cũng không phải sao, thấy Tết Nguyên Đán cứ như vậy trôi qua.”
Tiêu Cận cười: “Mấy ngày nay các cậu vất vả rồi, nói với mọi người trở về sẽ phát tiền thưởng.” Anh liếc nhìn chiếc bánh rồi nói, “Để lại cho tôi một miếng, phần còn lại cho tất cả mọi người.”
An Trình làm theo lời.
Không lâu sau, Kim Thị Thị gửi yêu cầu cuộc gọi video. Gương mặt nhỏ nhắn của cô trắng nõn, có lẽ là vì vừa mới rời giường, đầu tóc lộn xộn, băng đô có hình viên thuốc nhỏ trên đầu cô lắc lắc, “A Cận, em muốn đổi phòng ngủ hướng bắc thành phòng trang điểm được không?”
Tâm tình Tiêu Cận bỗng nhiên trở nên vui vẻ, anh buồn cười nhìn cô, “Tùy em, chỉ cần để lại cho anh một cái giường ở nhà là được rồi, cái khác em muốn làm thế nào cũng được.”
“Vậy em sẽ không khách khí!” Kim Thị Thị cong mắt cười rộ lên, lại thuận miệng hỏi: “Anh đang làm việc à?”
Tiêu Cận gật đầu, “Đang chuẩn bị một ít tư liệu.”
Viên thuốc nhỏ trên đỉnh đầu Kim Thị Thị lắc lư, “Được rồi, em không quấy rầy anh nữa, tạm biệt nha!” Nói xong liền cúp máy như gió.
Tiêu Cận Khẽ thở dài, nụ cười khóe môi dần dần phai nhạt, trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát.
Khoảnh khắc Kim Thị Thị gọi video anh có chút mong chờ, cho rằng cô sẽ nhớ sinh nhật anh, cố ý gọi điện chúc anh sinh nhật vui vẻ. Nhưng mà chờ đợi được chỉ là lời chào bình thường.
Tiêu Cận xoa mi tâm, lại nhịn không được cười rộ lên. Chính anh cũng đã quên sinh nhật mình lại còn muốn cô nhớ kỹ, từ khi nào anh lại trở nên làm giá như vậy!
Anh nếm một miếng bánh kem An Trình để lại, ngọt ngấy, ăn không quen. Vì vậy đặt nĩa xuống rồi tiếp tục làm việc.
Mục đích chính của chuyến thăm này là để tìm hiểu thị trường tài chính trong nước và thảo luận về tình hình tài chính quốc tế. Tất nhiên, nếu có một dự án tốt cũng sẽ đạt được một số hợp tác với các doanh nghiệp trong nước. Tập đoàn Tiêu thị rất coi trọng chuyện này.
Sáng nay có một hội thảo về “Làm thế nào để giải quyết nhu cầu tài chính của khách hàng trên toàn thế giới”. Tiêu Cận đã thay mặt tập đoàn Tiêu thị đưa ra một bài phát biểu ngắn. Các đại biểu của đoàn khảo sát rất hứng thú với quan điểm của anh, mọi người vẫn trò chuyện cho đến giờ ăn trưa.
Tòa nhà của đoàn khảo sát nằm ở trung tâm tài chính Đế Đô, các tòa nhà cao tầng san sát, đủ loại màu sắc khác nhau.
Tiêu Cận đi ra từ tòa cao ốc, một trợ lý phía sau bỗng nhiên nhỏ giọng nói: “Hả? Tiêu tổng lên tin tức!” Anh ta vừa dứt lời, chỉ thấy mấy người xung quanh nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Trên màn hình LED lớn bên kia đường phát video chúc mừng sinh nhật Tiêu Cận của các viện phúc lợi. Những đứa trẻ đang cầm hoa và tất cả đều có một thần thái rạng rỡ. Ở cuối video, là lời phát biểu ngắn gọn của giám đốc các viện, tất cả mọi người đều cảm ơn Quỹ Phúc lợi Trẻ em mà Tiêu Cận đã thành lập.
Mọi người thấy video này đều ngây ngẩn cả người, mỗi ngày bọn họ cùng Tiêu Cận làm việc, chưa từng nghe nói Tiêu tổng thành lập Quỹ Phúc lợi Trẻ em gì.
Bản thân Tiêu Cận cũng không hiểu ra sao, quay đầu hỏi An Trình: “Đây là ai sắp xếp?”
Không đợi An Trình nói, mọi người đã thấy bên kia đường, một cô gái trẻ mặc áo khoác màu đen, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ vùi trong khăn quàng cổ màu trắng, vừa phất tay vừa chạy về phía này.
Tiêu Cận không dám tin mà híp mắt lại, sau khi nhìn thấy rõ người tới là ai, khóe miệng có đè cũng không áp chế được ý cười. Anh bước nhanh tiến lên đón Kim Thị Thị, “Sao em lại chạy đến đây?”
Kim Thị Thị nhìn thoáng qua đám người phía sau anh, có chút ngượng ngùng kề sát vào tai anh nói: “Em đến tổ chức sinh nhật cho anh.”
Tâm trạng Tiêu Cận nở hoa trong nháy mắt.
An Trình thấy tình hình này, ho nhẹ một tiếng nói với mọi người: “Đi thôi, tôi dẫn mọi người đi ăn cơm.” Mọi người cũng đều phản ứng lại, hừ hừ ha ha đồng ý.
Tiêu Cận phủ hai tay lên lỗ tai Kim Thị Thị, hỏi: “Có lạnh không, sao không mặc nhiều một chút?”
Kim Thị Thị lắc đầu, mặc nhiều hơn một chút sẽ không xinh đẹp. Cô chỉ vào màn hình phía sau, tự hào hỏi: “Quà sinh nhật em chuẩn bị cho anh đó, anh có thích không?”
Tiêu Cận bị giật mình trong chớp mắt, hỏi: “Em… Thành lập Quỹ Phúc lợi Trẻ em?”
Kim Thị Thị gật đầu, “Đúng vậy, lấy danh nghĩa của anh để thành lập, chuyên trợ giúp những trẻ em mất bố mẹ. Em muốn những đứa trẻ đó có một tuổi thơ tốt đẹp hơn.”
Hốc mắt Tiêu Cận chua xót, kéo tay cô nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực. Sau một lúc lâu, giọng nói của anh hơi khàn khàn nói: “Cảm ơn em, anh rất thích nó.”
Vẻ mặt có hơi lo lắng của Kim Thị Thị rốt cuộc cũng thả lỏng, thay vào đó là nụ cười đáng yêu. Cô giãy dụa từ trong ngực Tiêu Cận thoát ra, nhìn đồng hồ, lẩm bẩm nói: “À! Các bảo bối của em đang đến! Chúng ta về khách sạn trước được không?”
Hai người cùng nhau về khách sạn, dọc đường đi rất nhiều màn hình đều đang phát video vừa rồi, tin tức trên điện thoại di động cũng vậy. Tiêu Cận nghi hoặc hỏi: “Làm sao em biết địa chỉ của anh?”
Kim Thị Thị mím môi không nói lời nào.
Tiêu Cận: “An Trình nói cho em biết?”
Kim Thị Thị bĩu môi, “… Em chưa nói gì nha.”
Tiêu Cận khẽ mỉm cười, lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Hai người trở lại khách sạn, nhân viên phục vụ đẩy một cái rương cao chừng một người đi đến, “Cô Kim, hành lý của cô đã đến.”
Kim Thị Thị: “Xin vui lòng giúp tôi chuyển nó đến phòng.”
Tiêu Cận nhíu mày hỏi: “Em đã mang theo cái gì vậy?”
Kim Thị Thị nắm lấy cánh tay anh úp úp mở mở: “Đi đi, lát nữa anh sẽ biết.”
Nhân viên phục vụ giúp mang hành lý đến phòng của Tiêu Cận. Kim Thị Thị bí ẩn mở nắp hộp, cười khanh khách nói: “Ta đa! A Cận, đây là những món quà sinh nhật mà em bổ sung cho anh trong 25 năm qua.”
Tiêu Cận đi đến, thấy bên trong là một đống các hộp lớn nhỏ, chừng hai ba mươi cái. Anh bấm vào đầu ngón tay, lòng bàn tay chảy mồ hôi ướt đẫm vì căng thẳng, lần lượt mở từng hộp quà ra.
Toàn bộ là 25 món quà. Từ khóa trường mệnh của trẻ mới sinh, đến Transformers, mô hình thuyền, đến giày thể thao bản giới hạn, máy chơi game… Tất cả những gì con trai thích và mong muốn trong những năm trưởng thành của họ đều được tập hợp lại trước mắt anh.
Mà bên trong mỗi một phần quà đều có một tấm ảnh của Tiêu Cận ở các thời kỳ khác nhau. Sự khác biệt là bên cạnh tất cả các bức ảnh đều được cắt ghép thêm Kim Thị Thị lúc nhỏ.
Anh mặc một bộ đồ nữ, cô ôm eo cười; anh chơi bóng rổ, cô kéo cằm nhỏ để nhìn theo anh; anh mặc đồng phục cử nhân đứng trước cổng trường cũ, cô đeo cặp sách nhỏ nhìn về phía anh làm mặt quỷ…
Mỗi món quà đó, mỗi một bức ảnh, như thể nhẹ nhàng nói với anh: Đừng sợ, anh thấy đó, em đã cùng anh trải qua quãng thời gian đó.
Hốc mắt Tiêu Cận ướt át, anh quay lưng về phía cửa sổ.
Kim Thị Thị chậm rãi từ sau lưng ôm lấy anh, chậm rãi đem mặt dán ở tấm lưng rộng lớn ấy, thanh âm trong sạch mà uyển chuyển: “A Cận, sinh nhật vui vẻ. A Cận, em thích anh, rất thích rất thích anh.”
Tiêu Cận xoay người dùng sức ôm chặt cô, Kim Thị Thị có thể cảm nhận được cơ thể của anh bởi vì kích động mà hơi run rẩy.
Trong nháy mắt này, không cần bất kỳ lời nói nào nữa, tình yêu của bọn họ chính là tâm ý tương thông.
**
Buổi chiều, Kim Thị Thị đưa Tiêu Cận đến nhà hàng cô đã đặt trước ăn cơm, Tiêu Cận kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc em đã chuẩn bị bao nhiêu bất ngờ vậy?”
Kim Thị Thị thè lưỡi, “Không có, đây là điều cuối cùng rồi.”
Ăn xong hai người trở về khách sạn, trong phòng Tiêu Cận chỉ có một cái giường. Tuy nói lúc trước hai người cũng từng ngủ chung một giường, nhưng lúc này không phải lúc đó.
Trong phòng chỉ bật một đèn đầu giường mờ nhạt, Kim Thị Thị tắm rửa xong, ngồi trên giường chơi điện thoại di động. Tiêu Cận đi từ phòng tắm ra, quanh thân sương mù mờ mịt. Anh chỉ mặc một bộ áo ngủ, xương quai xanh cùng cổ lộ ra làn da trắng lạnh, tóc ướt vẫn còn nhỏ giọt.
Kim Thị Thị cảm thấy lỗ mũi nóng lên, tầm mắt bất an nhìn xung quanh, trong lúc bối rối lại vô tình nhìn thẳng vào mắt Tiêu Cận, trong lòng Kim Thị Thị chỉ còn lại một ý nghĩ: Xong rồi.
Người đàn ông cúi người hôn lên môi cô, Kim Thị Thị chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hô hấp cô dồn dập, giữa hơi thở đều là mùi hương tươi mát trên người anh. Nhưng mà ngay trong lúc cô sững sờ, áo choàng tắm trên người bị anh nhẹ nhàng kéo một cái, rơi xuống đất, ngay sau đó ánh đèn mờ nhạt cũng tối đi.
Đế Đô ban đêm tuyết rơi, bầu trời ngoài cửa sổ nhập nhèm. Trong phòng là phong cảnh kiều diễm, dạt dào cảnh xuân.
Không biết qua bao lâu, Kim Thị Thị khóc nức nở, rốt cuộc Tiêu Cận không đành lòng làm nữa, ôm cô vào phòng tắm vệ sinh sạch sẽ.
Trong phòng lò sưởi ấm áp rất đầy đủ, Kim Thị Thị mơ mơ màng màng ngủ say. Khi thức dậy một lần nữa, cửa sổ đã là bầu trời tuyết trắng.
Cô cử động một chút cơ thể đau nhức của mình, đột nhiên phát hiện giữa ngón tay có thêm một chiếc nhẫn. Đó là một chiếc nhẫn thuần khiết, đơn giản hào phóng nhưng cảm giác rất riêng.
Kim Thị Thị sững sờ xuất thần, vừa nghe tiếng “kẽo kẹt”, cửa bị đẩy ra, Tiêu Cận dựa vào cửa. Anh mặc một chiếc quần dài màu xám giản dị, áo dệt kim màu trắng, giọng nói toát lên vẻ dịu dàng vô hạn: “Thức dậy ăn cơm nào, Tiểu Bồ Đào!”