Thẩm Hào dìu Thẩm tiên sinh đến trước mặt hai người Dương Nguyên Nhất, Thẩm tiên sinh nói: "Các người nhìn thấy tử trạng rồi chứ? Tôi hy vọng các người có thể mau chóng giải quyết chuyện này, tránh phát sinh thảm kịch lần thứ hai."
Dương Nguyên Nhất hai tay đan xen đặt trước bụng, nghe vậy cúi đầu nói: "Thẩm tiên sinh, tuy rằng chúng tôi nhận ủy thác, nhưng tin tức các người đưa cho quá ít. Đương nhiên kiểm chứng tài liệu là trách nhiệm của chúng tôi, nhưng hy vọng nếu Thẩm tiên sinh biết điều gì, có thể nói cho chúng tôi biết."
Thẩm tiên sinh bình tĩnh nhìn Dương Nguyên Nhất, ánh mắt rất sắc bén, cậu lạnh nhạt mỉm cười. Dần dà, Thẩm tiên sinh thu hồi khí thế lăng nhiên*, sững sờ nhìn chằm chằm vải trắng trên đất đến xuất thần. Một lúc sau thầm thì với Thẩm Hào, dường như đang dặn dò hắn, để hắn thu dọn thi thể.
(Lăng nhiên: nghiêm túc làm người kính sợ)
Sau đó Thẩm tiên sinh nói với Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng: "Các người theo tôi."
Hai người Dương Nguyên Nhất liền đi theo sau Thẩm tiên sinh, tiến vào phòng. Thẩm tiên sinh tiếp đón bọn họ: "Ngồi đi."
Hai người ngồi xuống, im lặng một lúc. Thẩm tiên sinh thở dài nói: "Người chết vừa rồi là cô của tôi, em gái cha tôi, mất tích ba ngày trước."
Dương Nguyên Nhất: "Mặt người chết rất mơ hồ, Thẩm tiên sinh chỉ liếc một cái là có thể nhận ra?"
Thẩm tiên sinh: "Hai người mất tích, một người là cô của tôi, một người khác là anh họ tôi. Thi thể lúc nãy mặc đồ phụ nữ, tôi vẫn có thể phân biệt rõ ràng."
Dương Nguyên Nhất lại hỏi: "Mặt ngoài là mất tích hai người, nói không chừng còn có những người khác mất tích mà không ai biết."
Vương Tiểu Hồng phụ họa: "Đúng, nói không chừng còn có những người khác chết mà không ai biết, không phải chỉ có hai người mất tích được biết đến."
Thẩm tiên sinh khẳng định suy nghĩ của mình, Dương Nguyên Nhất hỏi nguyên nhân, sắc mặt Thẩm tiên sinh âm trầm, hồi lâu sau mới trả lời: "Bởi vì chỉ có người Thẩm gia mới gặp chuyện."
Dương Nguyên Nhất: "Lý do."
Thẩm tiên sinh: "Báo ứng."
Dương Nguyên Nhất: "Xin Thẩm tiên sinh nói rõ ràng."
Thẩm tiên sinh lại không chịu nói, ông liên tục nhấn mạnh: "Chuyện Thẩm gia không thể truyền ra ngoài." Có chút cố chấp, mặc kệ hai người Dương Nguyên Nhất khuyên cỡ nào, ông cũng không chịu nói.
Không còn biện pháp, Dương Nguyên Nhất đành phải đổi góc độ hỏi: "Liệt Phùng Nữ là như thế nào?"
Thẩm tiên sinh: "Làm sao các người biết?"
Vương Tiểu Hồng "Xoẹt" một phát đứng lên, trong giọng nói mang theo chỉ trích: "Thẩm tiên sinh, ngài ủy thác văn phòng thám tử chúng tôi thì nên biết tính chất của văn phòng thám tử chúng tôi! Đến bây giờ ông còn giấu giấu giếm giếm, ông muốn mọi người chết sạch mới bằng lòng nói cho chúng tôi biết quan hệ của Liệt Phùng Nữ và Thẩm gia, Thiên Công Từ phải không? Ông bảo chúng tôi giải quyết kiểu gì?!"
"Vương Tiểu Hồng, ngồi xuống." Dương Nguyên Nhất tỉnh táo nhắc nhở Vương Tiểu Hồng, để hắn ngồi xuống. Sau đó tự mình nói với Thẩm tiên sinh: "Theo như lời cậu ấy nói, tính chất của văn phòng thám tử chúng tôi là giải quyết dị văn. Thẩm tiên sinh ủy thác chúng tôi chính là tin tưởng dị văn tồn tại, nếu không muốn có người thương vong, hy vọng Thẩm tiên sinh phối hợp."
Thẩm tiên sinh dao động, Dương Nguyên Nhất tiếp tục nói: "Dị văn thị huyết rất kinh khủng, nếu mặc cho nó trưởng thành chúng tôi cũng không chắc có thể giải quyết. Theo lời ngài nói có thể biết được dị văn kia cùng Thẩm gia có quan hệ sâu xa, con gái ngài Thẩm Tiểu Nguyệt có lẽ không còn thời gian chờ ngài cân nhắc nữa."
Con gái Thẩm Tiểu Nguyệt là cọng rơm cuối cùng chèn ép Thẩm tiên sinh, ông nhăn mày đem tất cả những gì mình biết nói cho hai người: "Bốn mươi năm trước, Thiên Công Từ của Thẩm trang chính là nơi nức tiếng gần xa, rất nhiều quyền quý không ngại ngàn dặm xa xôi đến Thiên Công Từ cầu kiến bà nội của tôi. Khi đó, mặc dù Thiên Công Từ huy hoàng nhưng cũng lễ giáo uy nghiêm không thể vượt qua, đáng tiếc nơi càng huy hoàng càng tàng ô nạp cấu*..."
(Tàng ô nạp cấu: hình dung nơi toàn người xấu)
Đầu tiên ông nhớ lại Thiên Công Từ bốn mươi năm trước phong quang vô hạn, đề cập chuyển biến cũng chính là nguyên nhân Thiên Công Từ sa sút, trong con ngươi hiện lên sợ hãi.
"Lúc ấy phát sinh một ít chuyện, ít chuyện... Gia đình. Lúc ấy Thiên Công Từ rất ngột ngạt, ban ngày cũng im ắng, âm u, rõ ràng ở mấy trăm người lại cả ngày không nghe được âm thanh nào. Yên tĩnh đến không một bóng người, không có một tia sức sống. Dần dần, không biết từ đâu lưu truyền tin đồn Liệt Phùng Nữ."
Thẩm tiên sinh kể lại một lần cái gì gọi là Liệt Phùng Nữ, không khác những gì Thẩm Hào nói. Chẳng qua thêm nhiều mặt khác: "Từ xưa Thẩm trang đã có một dạng hình phạt, đó là đưa người sống phạm vào quy củ xây vào trong tường."
Lúc Thẩm tiên sinh nói những lời này đè thấp âm thanh, tự dưng trở nên âm trầm. Con ngươi của ông nhìn chằm chằm vách tường trước mặt, tròng trắng vẩn đục chiếm nửa con mắt, màu vàng trắng thêm chút tơ máu. Ông giơ ngón tay chỉ về phía Dương Nguyên Nhất: "Mỗi một mặt tường của Thẩm trang, Thiên Công Từ có lẽ đều ẩn chứa hài cốt, các người sợ không?"
Dương Nguyên Nhất mặt không đổi sắc, cũng không cảm thấy sợ hãi gì. Nhưng mà Vương Tiểu Hồng lại lạnh run, lúc nghe được câu nói sau cùng đột nhiên thét chói tai, giống như con gà trống bị bóp cổ thiến.
Chấn động đến mức tai Dương Nguyên Nhất đau đớn, kinh ngạc nhìn sang thì phát hiện Vương Tiểu Hồng nhăn tít co rúc sau lưng cậu, còn lắp bắp nói: "Dương Nguyên Nhất, nhờ vào anh."
Dương Nguyên Nhất: "Vì sao em có thể vừa sợ hãi vừa dựa vào tường trốn?" Rõ ràng hài cốt bị xây vào trong tường.
Vương Tiểu Hồng phản ứng mãnh liệt, gào một tiếng nhảy sang đối diện. Phản ứng của hắn khiến Thẩm tiên sinh cũng rất lúng túng, ông còn chưa phát biểu cảm tưởng bị hoảng sợ bốn mươi năm để lại bóng ma tâm lý, đã bị sợ hãi chân thực của Vương Tiểu Hồng làm nghẹn lại.
Thẩm tiên sinh xấu hổ nói: "Đồng nghiệp của cậu, cảm xúc rất phong phú."
Dương Nguyên Nhất: "Ngài nói thẳng cũng không sao đâu." Vương Tiểu Hồng chính là sợ hãi.
Thẩm tiên sinh cười cười, ông dời mắt từ bức tường sau lưng Dương Nguyên Nhất chuyển lên người cậu: "Bốn mươi năm trước cũng xảy ra sự kiện cùng loại, khi đó trưởng bối của tôi, người của Thẩm gia dường như đều chết hết. Hiện tại người chết —— cũng chính là cô tôi, là trưởng bối cuối cùng. Hai mươi năm trước sự kiện cùng loại xảy ra lần hai, lần đó người chết dường như là cùng thế hệ với tôi, cuối cùng còn lại tôi và anh họ hiện tại cũng đang mất tích, lúc ấy chúng tôi không ở Thiên Công Từ."
Nhiều thế hệ Thẩm gia đều ở tại Thiên Công Từ, ngoan cố bảo thủ lại phong kiến. Bốn mươi năm trước xuất hiện tin đồn Liệt Phùng Nữ, trưởng bối Thẩm gia dường như chết hết, chỉ có phụ nữ Thẩm gia gả ra ngoài tránh được một kiếp. Hai mươi năm trước, tin đồn Liệt Phùng Nữ xôn xao, làm lòng người bàng hoàng. Lần thứ hai chết một lượng lớn người Thẩm gia. Lúc ấy Thẩm tiên sinh và một người anh họ không ở Thiên Công Từ, tránh được một kiếp, nhưng vợ của Thẩm tiên sinh lại không tránh được tử kiếp này.
Cô và anh họ bốn mươi năm trước và hai mươi năm trước từng tránh được một kiếp quay về Thiên Công Từ, chưa đến mấy ngày đã bị giết, Sau đó, đến phiên đồng lứa của Thẩm Tiểu Nguyệt.
Thẩm tiên sinh: "Cô ta muốn người Thẩm gia đền mạng."
Dương Nguyên Nhất: "Cô ta?"
Ánh mắt Thẩm tiên sinh chợt lóe: "Nó, Liệt Phùng Nữ."
Dương Nguyên Nhất phát hiện lỗ hổng trong lời nói của Thẩm tiên sinh: "Rõ ràng xây người vào tường là hình phạt riêng biệt của Thẩm trang, không phải của Thiên Công Từ. Vì sao Liệt Phùng Nữ chỉ trả thù người Thẩm gia?"
Thẩm tiên sinh: "Bởi vì trên cơ bản đều do người Thẩm gia phán quyết có xây người vào tường hay không. Nhưng xây người vào tường là hình phạt nghiêm trọng, trừ phi hành vi phạm tội ngập trời. Trước khi thi hành hình phạt, người Thẩm gia sẽ điều tra rõ ràng, sẽ không phán lung tung hoặc oan uổng người khác."
Dương Nguyên Nhất nhìn gắt gao Thẩm tiên sinh: "Vậy tại sao còn muốn trả thù Thẩm gia?"
"Bởi vì người Thẩm gia phán quyết, động thủ, cho nên Liệt Phùng Nữ trả thù Thẩm gia." Thẩm tiên sinh suy sụp trả lời, dường như đối với hành vi chính nghĩa của Thẩm gia chỉ đạt được kết quả đoạn tử tuyệt tôn mà cảm thấy nghi hoặc cùng đau thương.
Dương Nguyên Nhất đột nhiên lảng sang chuyện khác: "Thẩm tiên sinh thường xuyên mất ngủ?"
Thẩm tiên sinh sửng sốt, lập tức gật đầu: "Thường xuyên gặp ác mộng."
Dương Nguyên Nhất rũ mắt, vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi đã biết, cảm ơn ngài trả lời. Chúng tôi về trước đây."
Nói xong xách cổ áo Vương Tiểu Hồng đi ra ngoài, sau khi rời khỏi tiểu viện cậu đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Thẩm tiên sinh mặt lạnh tanh đứng ở cửa nhìn theo bọn họ. Dương Nguyên Nhất quay đầu nói: "Mâu thuẫn."
Vương Tiểu Hồng: "Cái gì?"
Dương Nguyên Nhất: "Thẩm tiên sinh nhắc tới báo ứng, mấy lần nói đến việc xấu trong nhà không tiện nói ra. Nhưng vừa rồi ông ta lại nói Liệt Phùng Nữ trả thù Thẩm gia là vì hình phạt xây tường, không phải mâu thuẫn sao?"
Nếu Thẩm tiên sinh cho rằng bởi vì hình phạt xây tường dẫn tới trả thù, vì sao còn nhắc tới việc xấu trong nhà và báo ứng? Lúc nãy ông ta nói hình phạt xây tường dẫn đến trả thù, nhưng lại cho rằng là "Việc xấu trong nhà" mang tới báo ứng, chẳng phải mâu thuẫn hay sao?
Vương Tiểu Hồng hiểu ra: "Ông ta đang nói dối? Nếu ông ta không nói dối chuyện người Thẩm gia bị Liệt Phùng Nữ trả thù, vậy rõ ràng bây giờ ông ta và Thẩm Tiểu Nguyệt đều rất nguy hiểm. Dưới tình huống tánh mạng bị uy hiếp mà còn muốn nói dối, có thể là vì liều chết giữ bí mật nào đó. Mà bí mật này cùng Thẩm gia, Thiên Công Từ có liên quan, cũng có dính dáng đến sự tồn tại của tin đồn Liệt Phùng Nữ này."
Mỗi dị văn đô thị được sinh ra đều có ngọn nguồn, có lẽ vì niên đại quá xa nên không thể tra cứu nguyên nhân, nhưng có một số loại dị văn như Liệt Phùng Nữ chỉ lưu truyền mấy chục năm có thể ngược dòng tìm được ngọn nguồn. Dị văn Liệt Phùng Nữ ra đời có liên hệ chặt chẽ với hình phạt xây tường của Thẩm trang, mà người Thẩm gia bị giết hẳn có quan hệ đến bí mật mà Thẩm tiên sinh đang giấu diếm.
Dương Nguyên Nhất: "Bắt đầu điều tra Thiên Công Từ, Thẩm gia bốn mươi năm trước, hẳn có thể tìm được nguyên nhân xuất hiện Liệt Phùng Nữ."
Vương Tiểu Hồng cào cào tóc, chần chờ nói: "Chúng ta còn đi tìm Thẩm Tiểu Nguyệt không?"
"Đi." Dương Nguyên Nhất không định thay đổi chủ ý.
Hai người đạp ánh trăng đi vào viện của Thẩm Tiểu Nguyệt, dường như vì người chết, Thiên Công Từ lâm vào tĩnh mịch cùng u tối. Dị văn Liệt Phùng Nữ truyền ra ngoài, không ít du khách vốn đang tò mò, hiện tại đã rốt rít trả phòng chạy ra bên ngoài ở. Thiên Công Từ mái hiên trùng điệp, đình viện thâm sâu, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy một góc trời, cực kỳ áp lực âm trầm.
Viện của Thẩm Tiểu Nguyệt rất yên tĩnh, không có đèn. Hai người trèo tường vào trong, thử gõ cửa, sau một lúc lâu mới có người lên tiếng trả lời. Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng liếc nhau, đẩy cửa vào.
Trong phòng mở một ngọn đèn bàn nhỏ, bên trong là trang hoàng kiểu châu Âu, rất xa hoa. Ghế sôpha bằng da thật có một người phụ nữ mặc quần áo ngủ kiểu nữ đưa lưng về phía bọn họ, mặt hướng vào vách tường, vẫn không nhúc nhích.
Hai người vòng qua sôpha đến trước mặt người kia, thấy đó là một cô gái trẻ tuổi, tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn. Dáng vẻ rất thanh tú, nhưng ánh mắt lại dại ra, khí sắc không tốt. Sắc mặt như tờ giấy trắng, cực kỳ trắng bệch, cố tình thoa son đỏ thẫm, nhìn qua càng yêu dị.
Cô chính là Thẩm Tiểu Nguyệt.
Thẩm Tiểu Nguyệt: "Ngồi xuống đi." Hai mắt cô vẫn nhìn đăm đăm vào mặt tường, mặt tường tuyết trắng, rỗng tuếch.
Dương Nguyên Nhất nhìn theo cô, trên mặt tường tuyết trắng có khe hở lớn chừng bàn tay. Cậu đột nhiên nói: "Bên trong có con mắt."
Cả người Thẩm Tiểu Nguyệt chấn động, bỗng nhiên quay đầu trợn to mắt nhìn Dương Nguyên Nhất, sau một lúc lâu khàn khàn phủ nhận: "Không có."
Dương Nguyên Nhất hỏi lại: "Cô nhìn thấy?"
Thẩm Tiểu Nguyệt hỏi một đằng, đáp một nẻo: "Bây giờ không có, cô ta không ở đây."