Thẩm Hào dẫn Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng vào trong, xốc vải trắng tìm kiếm xác khô nữ bị hình phạt xây vào tường. Dương Nguyên Nhất cẩn thận nhìn kỹ khối xác khô nữ, hai tay hai chân cô đều bị gập lại, hình thành độ cong vặn vẹo, có thể thấy được là bị xây vào tường, đau đớn mà chết. Trên người toàn là xi măng, có chút khô, có chút ẩm ướt.
Dương Nguyên Nhất gạt tóc ướt trên mặt cô, thấy miệng bị vá lại. Chỉ đen trên miệng cùng với Liệt Phùng Nữ bọn họ gặp phải giống nhau như đúc, cậu nhìn xuống dưới, chần chừ trước bụng nữ thi một lúc, nhìn thấy một vòng tròn giống như bùn lầy.
"Cuống rốn?"
Vương Tiểu Hồng nhìn sang, xác định là cuống rốn không sai. "Hẳn là một phụ nữ mang thai, cuống rốn chưa kịp lấy ra đã bị vùi vào trong tường." Trong nháy mắt hắn nảy sinh cảm giác vô cùng ghét nhà họ Thẩm, hắn nói: "Trừ phi cô ấy mắc tội quá nặng, không thể đặc xá, bằng không đem một người phụ nữ mới sinh xong vùi vào trong tường, hành vi này quá ác độc."
Thẩm Hào: "Nhìn quần áo người này như là vài thập niên trước, hình phạt xây tường đúng là hủ tục, bốn mươi năm trước đã hủy bỏ." Hắn cẩn thận nhìn cổ thi thể phụ nữ này, nói: "Hẳn là cô ta không mắc trọng tội, rất có thể là vi phạm gia quy Thẩm gia, bị xử phạt. Vài thập niên trước Thẩm trang còn rất ngu dốt, tất cả mọi người đều tin quỷ thần, xem Thiên Công Từ như tín ngưỡng, xem người Thẩm gia như người đưa tin của thần minh, thậm chí có được quyền lợi hành quyết phạm nhân."
Vài thập niên trước, giáo dục chưa được phổ cập, quan niệm phong kiến của mọi người khiến bọn hắn càng tin tưởng quỷ thần. Địa phương càng phong bế càng trở nên như vậy, mặc dù Thẩm trang ở trong cố đô ngàn năm, nhưng lại là một nơi rất cổ hủ. Thiết lập rất nhiều luật lệ, tập quán bất hợp lý cổ lổ sĩ, quyền lợi thần minh lớn hơn cơ quan hành chính. Chẳng qua sau này người Thẩm gia liên tục mất đi, dần dần hủy bỏ luật lệ tập quán bất hợp lý, hơn nữa quốc gia coi trọng giáo dục, Thẩm trang được khai phá trở thành khu du lịch mới, hiện giờ thoạt nhìn tươi trẻ, không phong kiến âm trầm như ban đầu.
Dương Nguyên Nhất hơi trào phúng: "Thẩm gia thật nhiều quy củ."
"Nhiều như sao luôn." Thẩm Hào gật đầu đồng ý: "Cho nên ép người tới không thở nổi, chỉ những khi có du khách đến ở một hai ngày mới cảm thấy Thiên Công Từ náo nhiệt. Trên thực tế lúc bầu trời tối đen, âm trầm vắng lặng, mùa hè gió thổi vào nhà chính đều lạnh như băng."
Dương Nguyên Nhất: "Anh không thích Thẩm gia?" Bất luận là hành vi hay giọng điệu đều thể hiện vô cảm với Thẩm gia.
Thẩm Hào: "Người bình thường đều sẽ không thích." Hắn liếc hai người, thở dài nói: "Từ nhỏ tôi không sống ở Thẩm trang, hai năm trước Thẩm tiên sinh bệnh nặng, tôi mới trở về giúp đỡ."
Dương Nguyên Nhất: "Anh vẫn luôn gọi là Thẩm tiên sinh?" Dựa theo quan hệ máu mủ, Thẩm tiên sinh hẳn là cậu của Thẩm Hào. Nhưng hắn chưa từng gọi Thẩm tiên sinh một tiếng cậu.
"Không thân, Thẩm tiên sinh cũng không phản đối, huống chi ông ta có rất nhiều cháu ngoại." Thẩm Hào đắp vải trắng lại, ánh mắt nhìn hư không, sau một lúc lâu mới quay đầu nói: "Không phải các người muốn biết gia quy Thẩm gia, còn có chuyện bốn mươi năm trước sao?"
Dương Nguyên Nhất: "Anh biết?"
Thẩm Hào chỉ một căn phòng: "Trước đây tôi ở nơi này, ở chung với mẹ tôi. Mặc dù ông cố ngoại mất sớm, nhưng để lại rất nhiều con nối dõi. Ông ngoại có vợ cả còn có năm sáu vợ bé, cho nên sinh rất nhiều. Bác Minh và ông ngoại là cùng thế hệ, nhưng chỉ là do một đầy tớ sinh, địa vị thấp. Lúc ấy ngoại trừ gả con gái ra ngoài, còn có kén rể vào, các cô sinh con, tất cả đều ở tại Thiên Công Từ.
Thiên Công Từ Thẩm gia ba đời, bao gồm tôi tớ hầu gái vài trăm người, nhiều người lại lễ giáo uy nghiêm. Quy củ cực kỳ nhiều, hơn nữa tín ngưỡng thần minh cũng thi hành nô lệ hóa, dẫn đến không ai dám phản kháng.
Thẩm Hào: "Từ lúc tôi có trí nhớ, Thiên Công Từ đã rất nặng nề âm trầm rồi. Người trở nên ít, mẹ tôi nói lúc bà còn nhỏ, Thẩm gia có vài trăm người, khách lui tới nối liền không dứt." Hắn nhún nhún vai: "Khi đó Thẩm trang còn chưa mở mang du lịch, Thẩm gia xuống dốc, huy hoàng chỉ còn trong kỷ niệm. Tôi theo mẹ ở trong căn phòng xa xôi này, ở sáu năm. Lúc sáu tuổi, mẹ tôi chết. Tử trạng cùng một dạng với bọn họ, toàn thân giống như cây trúc bị bẻ gãy."
Dương Nguyên Nhất ngước mắt: "Anh thấy toàn bộ quá trình?"
Sau một lúc lâu, Thẩm Hào gật đầu: "Ừ. Tôi trốn trong tủ quần áo, còn sống, nhưng chính mắt nhìn thấy mẹ bị kéo vào trong khe hở. Tôi cho các người biết Liệt Phùng Nữ là một lời đồn, bởi vì nếu không tin, sẽ không bị giết."
Nghe vậy, Vương Tiểu Hồng cười nhạo: "Khờ khạo."
Thẩm Hào nhíu mày, nghiêm túc nhìn Vương Tiểu Hồng. Vương Tiểu Hồng hai tay gối sau gáy, thoải mái nói: "Bởi vì dị văn Liệt Phùng Nữ được lưu truyền mà có được thực thể, cụ tượng hóa. Nếu đã là cụ tượng hóa, căn bản sẽ không vì anh tin hay không mà buông tha anh. Đồ vật cụ tượng hóa, chính là vật thực. Ví dụ như một con dao, sẽ không bởi vì anh không tin nó tồn tại, mà anh có thể đao thương bất nhập."
Thẩm Hào: "Tôi nghiên cứu cái gọi là dị văn đã mười mấy năm, chúng nó lưu truyền trong thành thị các quốc gia, thông qua truyền miệng của mọi người không bao giờ biến mất, bởi vì thần bí cùng sợ hãi của con người được sinh ra. Nếu dị văn không thể lưu truyền, dần dần biến mất, không hề có người nhắc tới, chúng nó cũng sẽ biến mất. Nói cách khác, chúng nó tồn tại trong tiềm thức "Tin tưởng" của mọi người."
"Nói đúng." Dương Nguyên Nhất giơ ngón tay: "Dị văn vì mọi người "Tin tưởng" mà tồn tại, bởi vì cảm xúc sợ hãi mãnh liệt nên xuất hiện cụ tượng hóa. Nhưng đồ vật đã cụ tượng hóa sẽ không vì một người không tin mà biến mất."
Đồ vật đã xuất hiện, có được thực thể, hoàn toàn cụ tượng hóa, đã nói lên đây là đồ vật tồn tại thực tế, mặc kệ nguồn gốc vớ vẩn bao nhiêu. Nếu đồ vật đã tồn tại, cụ tượng hóa, làm sao có thể vì một người không tin mà biến mất?
Vương Tiểu Hồng kinh ngạc: "Anh Nguyên, làm sao anh biết?"
Dương Nguyên Nhất cười cười: "Sếp dạy."
Vẻ mặt Vương Tiểu Hồng "A ~~ hiểu rồi", nhấp nháy mắt: "Đãi ngộ đặc biệt."
Dương Nguyên Nhất: Nghe giống như mình với sếp có quan hệ bất chính gì thì phải.
Thẩm Hào có chút dao động: "Các người là ai?"
Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng nghiêm túc, chính thức giới thiệu với hắn: "Thành viên tiểu tổ xử lý vụ án đặc biệt dị văn đô thị."
Thẩm Hào hoảng hốt: "Nhân viên chính phủ?"
Vương Tiểu Hồng ho nhẹ: "Dân thường thôi."
Thẩm Hào: "À..." Tạm dừng một lát, hắn quay lại vấn đề chính: "Cho nên các người đã sớm biết dị văn tồn tại... Bỏ đi, tôi cũng không quá để ý. Năm đó mẹ tôi chết kỳ quái như vậy, còn có Liệt Phùng Nữ đã nghe được từ bé, tôi không thể không quan tâm. Sau này bị đưa ra ngoài Thẩm trang, tôi cũng không từ bỏ tìm hiểu quan hệ giữa Thẩm gia Thiên Công Từ và Liệt Phùng Nữ. Điều tra vài năm, quả nhiên phát hiện toàn đời trước Thẩm gia bốn mươi năm trước dường như đều gặp tai ương ngập đầu, phương thức tử vong cùng một kiểu với mẹ tôi. Hai mươi năm trước, đoạn thời gian mẹ tôi bị giết, một thế hệ Thẩm gia cơ hồ bị giết sạch."
Vương Tiểu Hồng: "Thẩm gia chết nhiều người như vậy, không ai cảm thấy kỳ lạ, cũng không có tin tức gì truyền ra sao?"
"Thứ nhất, quy củ. Quy củ Thẩm gia đề cao lợi ích của Thiên Công Từ, bất luận việc gì ảnh hưởng đến danh tiếng Thiên Công Từ cũng không được truyền đi." Thẩm Hào giơ ngón tay thứ hai: "Thứ hai, bọn họ không dám. Bởi vì chuyện bốn mươi năm trước đã xảy ra, dẫn đến báo ứng."
Vương Tiểu Hồng truy hỏi: "Chuyện gì?"
Thẩm Hào: "Nói đúng ra phải là chuyện sáu mươi năm trước. Sáu mươi năm trước vợ lớn vợ bé của ông ngoại sinh tổng cộng sáu cô con gái. Trong đó người đứng hàng ba tên là Thẩm Tam, bởi vì lúc ra đời tính cho cô một quẻ, là mạng khắc người thân. Vốn là muốn dìm chết đuối, nhưng mẹ Thẩm Tam lấy cái chết cầu xin, Thẩm Tam sống sót.
Thẩm Tam sống sót, là mẹ của cô chết thay. Lúc Thẩm Tam lấy chồng, Thẩm tiên sinh được sinh ra. Sau này Thẩm Tam theo chồng trở về Thiên Công Từ, năm ấy Thẩm tiên sinh tám tuổi bệnh nặng, dùng thuốc và châm cứu cũng vô hiệu. Bà nội của Thẩm tiên sinh tức giận, trói Thẩm Tam lại, lúc ấy Thẩm Tam đang mang thai tám tháng.
Nửa đêm chồng của Thẩm Tam bị đuổi ra ngoài, gặp mưa to, đạp phải rêu xanh trên thềm đá trượt chân, gáy đập mạnh xuống, chết tại chỗ. Thẩm Tam biết được rất đau lòng, cầu xin bà nội buông tha bào thai trong bụng. Nhưng Thẩm tiên sinh bệnh nặng, vả lại còn là đàn ông duy nhất trong nhà, bà nội Thẩm gia không chịu buông tha cho cô cố ý xây cô vào trong tường Bất Câu Lâu, còn dùng chỉ đen may miệng của Thẩm Tam lại.
Thẩm Hào nói: "Liệt Phùng Nữ chính là nguyên hình của Thẩm Tam. Sau khi Thẩm Tam chết, đột nhiên lưu truyền tin đồn Liệt Phùng Nữ."
Trong bóng đêm thăm thẳm, tôi tớ người hầu chụm đầu thầm thì, ánh mắt sợ hãi lại mang theo tò mò muốn tìm hiểu. Dị văn như ôn dịch nhanh chóng mang đến âm u nặng nề cho Thiên Công Từ, truyền vào một bầu không khí khủng bố đến Thiên Công Từ.
Người Thẩm gia chết thảm, Thẩm gia sa sút, thế như củi mục.
Chân tướng quá nặng nề, thế nên trầm mặc lan tràn hồi lâu. Một lúc sau, Dương Nguyên Nhất mở miệng hỏi: "Đứa nhỏ Thẩm Tam sinh ra đâu?"
Thẩm Hào nhìn cậu với ánh mắt kỳ dị, dường như có hơi kinh ngạc trong thời gian ngắn cậu có thể phát hiện thứ duy nhất bị bỏ qua trong chân tướng là đứa bé: "Chết hai mươi năm trước, tại tầng năm Bất Câu Lâu. Chính bởi vì người đó chết, tôi mới xác định Liệt Phùng Nữ không phải Thẩm Tam hóa thành lệ quỷ."
Hổ dữ không ăn thịt con, cho dù hóa thành lệ quỷ cũng sẽ không làm tổn thương con mình.
Dương Nguyên Nhất: "Ai đỡ đẻ cho Thẩm Tam? Sau khi đỡ đẻ, ai nuôi đứa bé kia?"
Thẩm Hào: "Không rõ lắm."
Dương Nguyên Nhất gật đầu: "Tôi biết rồi."
Thẩm Hào giật giật chân mày, vội hỏi: "Các người điều tra được đầu mối gì? Dù sao cũng phải nói cho tôi biết."
Dương Nguyên Nhất mỉm cười: "Anh cảm thấy ban đầu về dị văn Liệt phùng Nữ, là ai truyền ra?"
Thẩm Hào do dự: "Ai?"
Dương Nguyên Nhất: "Thẩm tiên sinh."
Đồng tử Thẩm Hào co rút, nhìn chằm chằm Dương Nguyên Nhất. Vương Tiểu Hồng xốc vải trắng kiểm tra xác nữ, nghe vậy tay run một cái, đột nhiên ngẩng đầu: "Thẩm tiên sinh? Ông ta không tham dự chuyện năm đó, làm sao biết truyền ra dị văn Liệt Phùng Nữ? Ai dạy ông ta?"
Dương Nguyên Nhất: "Không nhất định là người khác dạy Thẩm tiên sinh, cũng có thể là Thẩm tiên sinh gặp ác mộng. Trong ác mộng nhìn thấy Liệt Phùng Nữ từ trong vách tường bò ra, lúc giật mình tỉnh lại có lẽ nói cho người bên cạnh biết. Ai ngờ người đó truyền ra ngoài, trở thành dị văn không thể kiểm tra nguồn gốc phát sinh."
Thẩm Hào vẫn rất khiếp sợ: "Không đúng, nếu quả thật là ác mộng, tại sao Thẩm tiên sinh có thể miêu tả tử trạng Thẩm Tam rõ ràng như vậy?" Tử trạng của Thẩm Tam cùng một dạng với Liệt Phùng Nữ.
Dương Nguyên Nhất: "Nếu lúc ấy, Thẩm tiên sinh cũng ở đó thì sao?"