Ngụy Diên Khanh: “Mười ba cấp.”
Dương Nguyên Nhất: “Ai đặt ra cấp bậc này?”
Ngụy Diên Khanh: “Chủ nhân ban đầu biên soạn Sổ dị văn đô thị. Đồng thời khi hắn giải quyết dị văn khủng bố đô thị thì sắp xếp chúng nó dựa theo đẳng cấp, cao nhất là cấp mười ba. Sau này thế giới loài người và dị văn dựa theo cấp bậc này phân chia dị văn.”
Dương Nguyên Nhất: “Chủ nhân ban đầu của Sổ dị văn đô thị đâu?”
Ngụy Diên Khanh: “Đã chết.”
Dương Nguyên Nhất: “À.” Cậu ngừng một lúc rồi tiếp tục hỏi: “Vì sao hắn biên soạn Sổ dị văn đô thị?”
Ngụy Diên Khanh thở dài khẽ đến mức khó phát hiện: “Hắn nói phải có nghi thức, chỉ có ghi chép mới không bị lãng quên. Cho dù là dị văn cũng không nên bị bỏ quên.”
Dương Nguyên Nhất im lặng hồi lâu, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ là tôi sao?”
Ngụy Diên Khanh liếc nhìn Dương Nguyên Nhất, thu hồi ánh mắt. Tuy rằng chỉ liếc mắt nhưng đã biểu đạt mọi lời anh muốn nói: “Nếu như em là chủ nhân ban đầu của Sổ dị văn, tôi sẽ không để em sống đến hôm nay.”
Dương Nguyên Nhất hiểu ra: “Anh với hắn có thù oán.”
“Hắn dùng một lời nói dối hố tôi, tôi phải ở lại văn phòng thám tử trấn áp đám dị văn kia thay hắn, ba mươi năm.” Lúc Ngụy Diên Khanh nhắc tới chủ nhân ban đầu của Sổ dị văn, rõ ràng giọng nói vô cùng không vui. Trong lúc nói chuyện, anh liếc mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của Dương Nguyên Nhất, tâm trạng tức giận được bơm mấy phần an ủi: “Nhưng cũng được bồi thường, hắn cho tôi một bảo vật.”
Dương Nguyên Nhất tò mò: “Bảo vật gì?”
Ngụy Diên Khanh rất cường đại, nhìn như không mơ không ước, không hề có dã tâm, nhưng trên thực tế là vì đã cường đại đến mức không cần vật chất thỏa mãn bản thân. Cho nên cậu rất tò mò, loại bảo vật gì sẽ làm Ngụy Diên Khanh để tâm.
Ngụy Diên Khanh mỉm cười: “Độc nhất vô nhị.”
Dương Nguyên Nhất hỏi lòng vòng ba bốn lần không được đáp án nên lựa chọn từ bỏ, chỉnh sửa dị văn đô thị ‘Hoa thược dược màu đen’ biên soạn thành báo cáo rồi chụp ảnh thành tệp gửi cho Tôn lão.
Trở lại biệt thự của Tô Thanh Xán thấy Chu Linh Tê đang ngồi ngay ngắn, mà Vương Tiểu Hồng đang vùi người trên sô pha. So sánh hai bên thấy chênh lệch rất rõ ràng, Vương Tiểu Hồng ngẩng đầu thấy Dương Nguyên Nhất liền vui vẻ chào hỏi: “Anh Nguyên, các anh giải quyết con dị văn kia rồi?”
Dương Nguyên Nhất vô thức giơ tay lên che mắt, vội vội vàng vàng gật đầu.
Vương Tiểu Hồng cảm thấy kỳ quái: “Anh Nguyên, mắt anh bị thương?”
Dương Nguyên Nhất lắc đầu: “Anh cảm thấy sáng quá, mắt bị lóa.”
Vương Tiểu Hồng nhìn ánh sáng nhu hòa phía trên đỉnh đầu, chợt cảm thấy tổn thương tâm hồn. Hắn ôm ngực đau buốt, lấy ra cái mũ che lại cái đầu trọc tỏa sáng.
Dương Nguyên Nhất có hơi xấu hổ, an ủi Vương Tiểu Hồng: “Anh vừa mới về, mắt đã quen với bóng tối. Đột nhiên vào cửa bị ánh đèn sáng kích thích, không phải lỗi của em, đừng để ý.”
Vương Tiểu Hồng nhìn cậu, lặng lẽ cởi nón ra.
Dương Nguyên Nhất chịu đựng một phút, mắt không chịu nổi kích thích chảy nước mắt sống, chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, em vẫn nên đội mũ đi.” Không chịu nổi, còn chói hơn gương phản quang nữa.
Vương Tiểu Hồng đội mũ lui vào trong góc, giờ khắc này cũng chỉ có thể tìm chút ấm áp trên thế giới mạng —— may mà tộc chó đi làm* tăng nhanh, quần thể thanh niên trọc đầu cũng đang không ngừng lớn mạnh.
(Thường bên Trung hay đùa chó đi làm aka nhân viên bình thường, tăng ca nhiều sẽ bứt tóc, bứt tóc nhiều sẽ trọc đầu – Chú thích bởi Mèo)
Chu Linh Tê không nhịn được bật cười: “Văn phòng thám tử các người thật thú vị.”
Dương Nguyên Nhất ngồi xuống: “Trước đây chưa từng hợp tác sao? Nói giống như đây là lần đầu tiên thấy vậy.”
Chu Linh Tê: “Trước đây từng hợp tác với Hạ Lan Lam, cô ấy là một người phụ nữ lạnh lùng mạnh mẽ, vừa nhìn đã thấy sợ.” Một đối tượng hợp tác khác chính là Ngụy Diên Khanh, trong quá trình hợp tác thường xuyên gặp ác mộng. Bởi vậy khi không cần thiết, hắn hoàn toàn không muốn hợp tác với văn phòng thám tử quái vật.
Dương Nguyên Nhất nhún vai: “Tô Thanh Xán không sao chứ?”
Chu Linh Tê: “Lúc nãy đã xác định hoa thược dược đen trên thân thể cô ta đã héo, điều dưỡng thân thể thêm một thời gian nữa là được, không có vấn đề gì.”
“Chuyện của Kha Kha là như thế nào?”
Chu Linh Tê nhìn về phía Vương Tiểu Hồng: “Cậu ấy rõ hơn tôi.”
Bàn về con đường thông tin cùng với tốc độ thu thập tin tức, không ai sánh bằng Vương Tiểu Hồng. Dù sao tộc thủy quỷ đông đảo, sinh tồn trong đại dương, ao hồ, sông, chỉ cần là nơi có nước đều có thể là nhà của thủy quỷ.
Vương Tiểu Hồng tìm kiếm an ủi trên mạng, trái tim tan nát lại một lần nữa điêu khắc thành tim kim cương, từ trong góc phòng đi ra, nằm úp sấp trên sô pha mà nói: “Nửa năm trước Kha Kha xuất hiện bên cạnh Tô Thanh Xán với vai trò trợ lý, nhưng năm ngoái cô ta vẫn là trợ lý của Tôn Tình Tình, chẳng qua khi đó rất tầm thường. Sau khi Tôn Tình Tình nổi tiếng vứt bỏ Kha Kha, Kha Kha mất tích, nửa năm sau xuất hiện bên cạnh Tô Thanh Xán. Lúc Tô Thanh Xán nổi tiếng thuê rất nhiều trợ lý, Kha Kha trong đám trợ lý đó cũng không nổi bật gì. Cô ta và Diêu Thành từng có tiếp xúc, không nhiều lắm, không đủ để người chú ý.”
Phần còn lại là về thân phận của Kha Kha, cô ta đột nhiên xuất hiện, ghi chép xa nhất có thể tìm hiểu đến năm đó Diêu Thành nổi tiếng. Chân chính lộ diện là vào năm ngoái làm trợ lý cho Tôn Tình Tình, lý lịch mấy chục năm trước không tra ra được.
Kha Kha là người xuất hiện từ hư vô, Diêu Thành giúp cô ta làm giả thân phận.
Dương Nguyên Nhất suy tư: “Những dị văn này rất thông minh.”
Vương Tiểu Hồng: “Dĩ nhiên, dị văn càng cao cấp IQ càng cao, thậm chí còn siêu việt hơn con người. Tụi em cũng là dị văn, thoạt nhìn cũng không khác gì con người, không phải sao?”
Dương Nguyên Nhất thừa nhận hắn nói rất đúng. Trong quá trình sống chung với nhóm Vương Tiểu Hồng, cậu hay quên bọn họ không phải là con người giống mình, ngoại trừ Ngụy Diên Khanh. Nhìn gương mặt anh tràn ngập cảm giác không ổn, lúc nào cũng như đang dán nhãn ‘Không phải con người’, ‘Dị văn khủng bố’.
Vương Tiểu Hồng nói: ” ‘Hoa thược dược màu đen’ là dị văn rất đặc biệt, bản thân nó có hai thiết lập đặc thù, nhất là thiết lập mê hoặc người khác. Cho nên nó ung dung vui vẻ trong nước ba bốn năm, đến bây giờ mới bị bắt. Nếu như cho thêm chút thời gian nữa để trưởng thành, có lẽ sẽ trở thành đại dị văn gây tai họa một phương.”
Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng ngồi nói chuyện với nhau, còn hai người Chu Linh Tê và Ngụy Diên Khanh thì tự ngồi một bên yên tĩnh quan sát. Một lát sau, Chu Linh Tê hỏi Ngụy Diên Khanh: “Cậu ấy là người thừa kế anh muốn tìm?”
Ngụy Diên Khanh ngước mắt liếc Chu Linh Tê, không trả lời. Dáng vẻ mất hứng thú, tái nhợt lại lạnh lùng.
Chu Linh Tê đã quen với thái độ của anh, phải biết rằng lúc trước ở bên Dương Nguyên Nhất, thái độ thân thiện của người này còn dọa hắn nhảy dựng. Hắn chỉ Dương Nguyên Nhất, cười xấu xa: “Người anh muốn tìm chính là cậu ấy đúng không?”
Ngụy Diên Khanh lạnh nhạt nói: “Tôi đã nói nhiều lần rồi, Sổ dị văn chỉ là bản sưu tầm tem.”
“Đúng là như vậy, nhưng sau lưng nó là cả tòa văn phòng thám tử.” Chu Linh Tê ám chỉ: “Nếu không có anh trấn thủ ở văn phòng thám tử, đám lão quái vật kia đã sớm dốc toàn bộ lực lượng. Nhưng anh cũng chỉ là đại diện, ‘Người thừa kế’ chân chính xuất hiện rồi, đúng không?”
Ngụy Diên Khanh nhìn về phía Dương Nguyên Nhất đang hào hứng trò chuyện với Vương Tiểu Hồng, cậu trai đang mỉm cười vui vẻ không ý thức được bản thân sắp phải gánh vách trách nhiệm.
‘Monster’ là quái vật, quái vật trong thế giới lưu truyền dị văn, cũng được gọi là quái vật trong quái vật. Vào thế kỷ trước, tên của nó là ‘Dinh thự Monster’, đột nhiên vùng lên, sừng sững ở một góc trung tâm cố đô phồn hoa ngàn năm, trở thành kinh hãi trong thế giới dị văn, là tồn tại không thể vượt qua.
Thế giới dị văn đồn đại, chỉ cần có ‘Sổ dị văn đô thị’ là có thể trở thành người thừa kế dinh thự. Hiện nay dị văn cường đại đang trấn thủ dinh thự thực chế là được chủ nhân dinh thự mời đến làm đại diện, cho đến khi người thừa kế chân chính tiếp nhận.
Chu Linh Tê vốn không quan tâm đến Dương Nguyên Nhất, nhưng thái độ của Ngụy Diên Khanh đối với cậu không bình thường. Hắn liên tưởng đến người thừa kế dinh thự, mà Ngụy Diên Khanh cũng không thẳng thừng phủ nhận, xem như đồng ý với suy đoán của hắn. Chẳng qua hắn không có hứng thú với ‘Monster’, cho nên vì lấy lòng trước, hắn sẽ không làm hại Dương Nguyên Nhất.
“Nếu bị kẻ khác biết, cậu ấy sẽ trở thành mục tiêu của dị văn.” Chu Linh Tê vẫn ung dung mỉm cười, tuy rằng không hứng thú nhưng cũng không ngăn cản việc hắn xem cuộc vui.
Trong mắt Ngụy Diên Khanh không chút gợn sóng, sau một hồi mới nói nhỏ: “Biết thì sao? Có tôi ở đây, chẳng lẽ không bảo vệ được em ấy?”
Chu Linh Tê đảo mắt giữa hai người Ngụy Diên Khanh và Dương Nguyên Nhất, mỉm cười: “Thì ra là thế?”
“Thì ra là thế cái gì? Hai người đang nói gì vậy?” Vương Tiểu Hồng cầm táo trên bàn gặm một miếng, trùng hợp nghe được câu nói sau cùng của Chu Linh Tê, tò mò hỏi.
Chu Linh Tê mỉm cười: “Bí quyết mọc tóc là dùng gừng.”
Vương Tiểu Hồng lập tức bác bỏ: “Gừng chỉ có thể phòng rụng tóc, không thể mọc tóc.” Chuyện liên quan đến tóc, không ai hiểu rõ hơn hắn.
Chu Linh Tê khẽ nói, khẩu phật tâm xà: “Vậy tại sao cậu còn trọc?”
Mũi Vương Tiểu Hồng chua xót, bị đả kích nặng nề. Hắn có tóc đều do mùa xuân ra tiệm cấy, hoàn toàn không có tóc thì phòng rụng tóc kiểu gì? Hỏi cái này đúng là bắt nạt người ta.
Dương Nguyên Nhất nhanh chóng an ủi: “Ai nói không có tác dụng? Nói không chừng mùa đông bồi đắp thổ nhưỡng, mùa xuân mới có thể cấy tóc. Bằng không em thử nghĩ xem, năm nào cũng cấy, chân tóc sẽ hoại tử hết.”
Nghe vậy, Vương Tiểu Hồng càng tuyệt vọng.
Dương Nguyên Nhất cẩn thận bổ sung thêm: “Nếu không được nữa thì còn tóc giả. Bây giờ tóc giả đắt một chút là có thể nhìn như tóc thật.”
Vương Tiểu Hồng rất có khí phách từ chối: “Tóc giả là sa đọa, em sẽ không phóng túng bản thân.” Hắn tin tưởng dựa vào nỗ lực và niềm tin, sẽ có một ngày có thể mọc ra mái tóc dày óng ả.
“À.” Dương Nguyên Nhất hờ hững lui đến bên cạnh Ngụy Diên Khanh, rời xa Vương Tiểu Hồng.
Chu Linh Tê vân vê mái tóc dài đến ngực, cười ha hả nhìn Vương Tiểu Hồng.
Lúc này, Tô Thanh Xán tỉnh lại đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy bọn họ liền vội vàng bước tới, lo lắng hỏi đã giải quyết đóa yêu hoa quấn lấy cô hay chưa. Khi nhận được đáp án khẳng định thì Tô Thanh Xán vừa khóc vừa cười, kích động cảm ơn. Nhưng khi hỏi cô tại sao ban đầu quen biết Kha Kha thì cô lại nghi ngờ hỏi: “Kha Kha là ai?”
Dương Nguyên Nhất: “Trợ lý sinh hoạt của cô, cô không nhớ?”
“Tôi hoàn toàn không có trợ lý sinh hoạt!” Tô Thanh Xán rất khiếp sợ: “Bởi vì năm đó debut, paparazzi hối lộ trợ lý sinh hoạt của tôi, bán thói quen sinh hoạt của tôi ra ngoài. Cho nên sau này tôi luôn chú trọng riêng tư, cũng rất ghét trợ lý sinh hoạt. Cho nên ngoại trừ trợ lý công việc thì tôi không còn trợ lý nào khác, tôi không thích bị can thiệp đời sống cá nhân.”
Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng nhìn nhau: “Xem ra là bị mê hoặc.”
Suy nghĩ kỹ một chút, quả thật có thể phát hiện khác thường. Tô Thanh Xán đã mấy tuần không có lịch trình, bên người chỉ có Kha Kha làm bạn, dưới tình huống không tiếp xúc với người ngoài, bọn họ cũng sẽ không hoài nghi thân phận của Kha Kha. Hôm qua ở đài truyền hình, Kha Kha vui vẻ chào hỏi với nhân viên, nhìn như rất quen thuộc. Trên thực tế có thể phát hiện khi những nhân viên này nhìn Kha Kha, trên mặt đều lộ vẻ nghi ngờ.
Tô Thanh Xán rất lo lắng: “Mê hoặc gì? Ý của mọi người là thứ dơ bẩn đó ngụy trang thành trợ lý sinh hoạt của tôi, còn giám thị tôi, mà tôi lại không biết chút gì, thậm chí còn tiếp nhận cái thứ dơ bẩn đó?”
Hoa thược dược đen héo rũ làm tác dụng phụ biến mất hoàn toàn. Lúc này Tô Thanh Xán còn cho rằng mình gặp phải sự kiện ma quái, khi cô phát hiện mình không chỉ bị quỷ che mắt mà còn sống cùng đối phương gần nửa năm, suýt chút nữa phát điên lên. Cô vô cùng hoảng loạn, run rẩy: “Mấy thứ kia sẽ tới nữa sao?”
Dương Nguyên Nhất: “Sẽ không tới nữa, cô có thể yên tâm. Nếu như sau này còn gặp phải tình huống tương tự, có thể ủy thác văn phòng thám tử chúng tôi.” Vẻ mặt cậu vừa chính trực vừa chân thành, tự nhiên đòi danh thiếp từ Ngụy Diên Khanh rồi đưa cho Tô Thanh Xán.
Chu Linh Tê tự dưng bị cướp mối làm ăn: “Này này, đã nói là không được cướp danh tiếng của văn phòng tôi rồi mà.”
Dương Nguyên Nhất: “Cướp mối làm ăn mà thôi, cũng không phải là giành danh tiếng của các anh. Chuyện chúng ta giao hẹn, tự anh nói với Tô tiểu thư, dù sao chúng tôi sẽ không chủ động nói ra. Các anh tuyên truyền thế nào cũng được, chúng tôi không làm sáng tỏ.”
Bọn họ không làm sáng tỏ, nhưng không nói là không để Tô Thanh Xán tuyên truyền. Cho nên không tính là bội ước, cực kỳ công bằng.
Chu Linh Tê trừng mắt, chỉ trích Ngụy Diên Khanh: “Anh quản người mới nhà anh đi, phá hư quy tắc làm ăn sẽ bị chửi đó.”
Ngụy Diên Khanh cười nhạt: “Có tôi ở đây ai dám mắng?!”
Vậy chẳng lẽ mắng hắn mới đúng? Chu Linh Tê mỉa mai không nói lời nào, dù sao cũng không quá để ý Tô Thanh Xán đi tuyên truyền. Cho dù cô tuyên truyền kiểu gì đều sẽ lộ tên ‘Văn phòng thần quái Chu thị’. Chỉ cần tên bị lộ ra, chẳng khác nào tuyên truyền. Hơn nữa quan hệ công chúng của văn phòng bọn họ rất đầy đủ, chuyện vừa kết thúc, quay đầu tuyên truyền một đợt, dưới tình huống không ai làm sáng tỏ sẽ mặc cho bọn họ thổi phồng.
Tô Thanh Xán: “Thật, thật sự giải quyết rồi?”
Dương Nguyên Nhất: “Đúng vậy.”
Tô Thanh Xán khóc lóc nói xin lỗi, cô không nên cho rằng bản thân may mắn, đáng lẽ khi vừa xảy ra chuyện nên tìm cách diệt trừ đóa thược dược đen, bằng không cũng sẽ không đến mức hại chết ba người vô tội. Vào lúc cô tỉnh táo lại, cảm thấy hối hận không thôi.
Dương Nguyên Nhất: “Sự thật là ý chí của cô không kiên định, hoa thược dược đen sẽ mê hoặc cô, dụ dỗ cô, phóng đại dục vọng nội tâm, che đậy lương tri.” Cậu thở dài, không nói thêm lời an ủi nào nữa. Không thể nói lỗi hoàn toàn là do Tô Thanh Xán, nhưng cũng không thể bào chữa cho cô, dù sao đây cũng là ba mạng người.
Người bị những dị văn khủng bố quấn lấy sẽ không khống chế mà giết chóc, cho dù không phải Tô Thanh Xán thì cũng là nữ minh tinh khác.
Khắc phục hậu quả được giao cho Chu Linh Tê xử lý, bao gồm chuyện Tô Thanh Xán nói muốn chuộc tội. Ba người Dương Nguyên Nhất thừa dịp trời vừa sáng liền lên ôtô quay về văn phòng thám tử, ở trong xe bật radio nghe được tin tức: “Lúc hừng đông phát hiện một thi thể nam ở nhà xưởng bỏ hoang gần trạm Trần Kiều, trải qua khám nghiệm, thi thể nam kia họ Diêu, là người dẫn chương trình nổi tiếng nào đó…”
Dương Nguyên Nhất: “Rốt cuộc phải xử lý loại án này như thế nào? Chẳng lẽ phải xếp vào án chưa có lời giải?”
Ngụy Diên Khanh: “Xếp vào hồ sơ bí mật, đợi Tôn lão chỉnh sửa quá trình phá án, bao gồm cả hung thủ —— cũng chính là dị văn khủng bố, giao tiếp công vụ với bộ ngành có liên quan. Đối phương sẽ liệt hồ sơ bí mật vào án đã phá giải, chỉ là công bố sai lệch với bên ngoài.”
Dương Nguyên Nhất: “Như vậy à. Lúc trước anh nhắc tới ‘Đặc quyền dị văn’, cụ thể là chỉ cái gì?”
Ngụy Diên Khanh nhìn mặt trời mọc ngoài cửa sổ: “Quyền lợi xử lý dị văn phạm tội chính là đặc quyền.” Anh quay đầu lại, gương mặt nửa ẩn nửa hiện trong ánh nắng sớm: “Dị văn có thể tuân thủ, cũng có thể không. Tuân thủ quy củ của thế giới con người cũng chỉ là giảm chút phiền toái.”
Nghe vậy, Vương Tiểu Hồng đang chuyên tâm lái xe không khỏi liếc về ghế sau từ kính chiếu hậu, nhấp môi hai cái, cảm thấy nên lựa chọn im lặng thì hơn. Hắn cảm thấy sếp đang dạy hư Dương Nguyên Nhất, đối với dị văn có cấp bậc như sếp, tuân thủ quy củ chỉ là bớt phiền phức. Nhưng đối với dị văn khác, ví dụ dị văn có gia tộc khổng lồ như hắn, một khi không tuân thủ sẽ phải đối mặt với hậu quả diệt tộc.
Nếu muốn sinh sống trong một quần thể xã hội ổn định, tuân thủ đã được mặc định là quy tắc cơ bản nhất.
Đoàn người quay về văn phòng thám tử, vẫn như cũ là Tôn lão nghênh đón hai người. Vương Tiểu Hồng hỏi: “Anh Ngô với chị Lan không ở đây hả?”
Tôn lão xoay người cất tài liệu xong rồi đáp lời: “Đi du lịch, hai ngày nữa sẽ về.”
Dương Nguyên Nhất: “Bọn họ là tình nhân sao?”
Vương Tiểu Hồng: “Dĩ nhiên là không phải. Bọn họ chỉ là đồng nghiệp, năm năm trước được Monster tuyển dụng, trước đó cũng luôn ở cùng nhau, làm việc ở bộ ngành có liên quan. Nghe nói thời gian bọn họ làm chung đã hơn mười năm, cho nên quan hệ rất tốt, cũng rất ăn ý. Ủa? Sếp đâu?”
Dương Nguyên Nhất: “Vừa vào đã lên lầu rồi. Sao em lại muốn đến văn phòng thám tử làm việc?” Rõ ràng là sợ dị văn, cũng không cần lo kiếm kế sinh nhai.
Vương Tiểu Hồng nhún vai: “Bởi vì em bị người nhà ép đi xem mắt, nếu không đi sẽ bị ép cưới người cùng tộc, chính là cái loại trọc đầu á.”
Tộc thủy quỷ rất đông đúc, có một số không phải đầu trọc, nhưng tóc rất ít. Bởi vì bọn họ sống trong nước, nhiều khi tóc sẽ bị xem như rong biển. Có đôi khi ngủ một giấc tỉnh dậy sẽ phát hiện cá lớn gặm hết đầu tóc dài.
Dương Nguyên Nhất đồng tình sâu sắc, lấy một chai nước từ trong tủ lạnh ra: “Vương Tiểu Hồng, em muốn uống gì?”
Vương Tiểu Hồng: “Coca, cám ơn.”
Tôn lão đang bận bịu cũng tranh thủ ngẩng đầu nói: “Đừng uống nhiều quá, tối có tiệc.”
Dương Nguyên Nhất vô cùng kinh ngạc: “Hôm nay là ngày lễ gì?”
“Không phải là ngày lễ, quy định trong văn phòng mỗi khi hoàn thành ủy thác đều phải có một bữa tiệc chúc mừng. Có khi ra ngoài ăn, có khi đặt hàng giao tận nhà. Nghe nói đây là quy củ mà chủ nhân dinh thự đã đặt ra, bởi vì nhận ủy thác đối mặt với dị văn khủng bố hung tàn, có thể còn sống trở về đã cực kỳ đáng để chúc mừng.” Vương Tiểu Hồng khui coca, nốc một ngụm lớn.
Nếu không nhắc tới, có lẽ Dương Nguyên Nhất đã quên trình độ nguy hiểm của dị văn. Cậu thắc mắc: “Chủ nhân dinh thự?”
Vương Tiểu Hồng: “Trước đây tên là dinh thự quái vật, sau này để tiện làm ăn, đổi thành văn phòng thám tử.”
Dương Nguyên Nhất: “À.”
Tôn lão bê một đống tài liệu sang, đặt trước mặt hai người: “Đừng tán dóc nữa, giúp tôi sắp xếp đống tài liệu này đi.”
Hai người lập tức đặt thức uống xuống, bước tới giúp Tôn lão sắp xếp tài liệu. Lúc xế chiều, Ngụy Diên Khanh bảo Dương Nguyên Nhất lên lầu, vào phòng anh.
Vương Tiểu Hồng lắc đầu: “Ban ngày tuyên dâm không tốt lắm đâu.”
Dương Nguyên Nhất liếc xéo, ném bút sang: “Đừng nói bậy, anh lên trước đây.”
Nói xong liền lên lầu.
Tôn lão lại bưng thêm một chồng tư liệu đặt tới trước mặt Vương Tiểu Hồng. Vương Tiểu Hồng nằm dài lên bàn, kêu rên: “Sao nhiều dữ vậy? Chú Tôn, cháu mới về mà, chú không thể cho cháu chút thời gian tắm nước nóng sao?”
Tôn lão nói rất hiền từ: “Thanh niên sức lực dư thừa, dù sao cậu cũng độc thân.”
Vương Tiểu Hồng: “Chú Tôn công kích nhân thân.” Hắn kéo nón xuống vuốt cái đầu bóng lưỡng, uất ức: “Tăng ca làm đầu cháu trọc.”
Tôn lão xoay người nhìn, lập tức che mắt: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng lộ đầu trọc.”
Vương Tiểu Hồng: “Quá đáng.”
Trên lầu, Dương Nguyên Nhất đứng ở cửa phòng Ngụy Diên Khanh: “Sếp, tìm tôi có chuyện gì?”
Ngụy Diên Khanh vẫy tay: “Qua đây.” Anh mở Sổ dị văn đô thị rồi giao cho Dương Nguyên Nhất: “Em ghi lại đi, dị văn số 101: Hoa thược dược đen. Không quá một trăm chữ, ghi chép kỹ càng về toàn bộ đặc điểm, đặc trưng.”
Dương Nguyên Nhất chần chờ: “Tôi có thể sao?”
Ngụy Diên Khanh: “Không gì là không thể. Nói cho cùng chỉ là bản sưu tập tem, em viết đi.”
“Được rồi.” Dương Nguyên Nhất đáp ứng, ngồi ở phía sau bàn, cầm bút suy tư làm sao có thể miêu tả dị văn 101 trong một trăm chữ đây.
Ngụy Diên Khanh ngồi bên cửa sổ, cửa kính dán một lớp màng mỏng màu lá cọ, không gian trong phòng có chút u ám. Anh mở đèn, căn phòng sáng sủa không ít. Thỉnh thoảng anh nhìn về phía Dương Nguyên Nhất đang chuyên tâm suy nghĩ, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, nhìn không ra tâm tình.
Trong phòng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng viết sột soạt trên giấy, bầu không khí tĩnh lặng ấm áp, làm người yên tâm.
Sau một hồi, Dương Nguyên Nhất đã xong việc miêu tả dị văn trong một trăm chữ, ngẩng đầu lên nhìn lướt qua sườn mặt Ngụy Diên Khanh, đột nhiên ngừng thở, nhìn chăm chú một lát mới hoàn hồn, dời mắt đi.
“Viết xong rồi, anh xem thử có được không?”
Ngụy Diên Khanh nhìn sang, gật đầu: “Tốt lắm.”
Dương Nguyên Nhất đứng dậy: “Vậy tôi về trước đây.”
Ngụy Diên Khanh ngước mắt nhìn: “Ừ.”
Lúc Dương Nguyên Nhất ra ngoài tiện tay đóng cửa lại, trở về phòng cởi áo khoác, lúc cởi cúc áo thở dài một hơi. Sau khi khôi phục bình tĩnh, đốt ba nén nhang thơm thành kính nhìn bài vị của người chồng quá cố: “Tin tưởng em, anh vẫn là người đẹp nhất.”
Sau đó rảnh rỗi gần hai tháng, đã đến tháng 11, bên ngoài gió lạnh xạc xào, nhiệt độ không khí hạ thấp. Trong phòng bật hệ thống máy sưởi, tay bưng tách trà nóng, có thể nói là vô cùng hưởng thụ.
Vương Tiểu Hồng buồn ngủ: “Em muốn về hưu ngủ đông ba tháng.”
Ngô Úy đá văng cái chân của Vương Tiểu Hồng đang gác lên bàn: “Mỗi lần vào đầu mùa em đều nói như vậy, không thấy ngán hả?”
Vương Tiểu Hồng ỉu xìu: “Oáp…”
Hạ Lan Lam hắt hơi, rút khăn tay ra xoa xoa.
Dương Nguyên Nhất quan tâm hỏi: “Bị cảm?”
Hạ Lan Lam lắc đầu: “Không có.” Chóp mũi cô đỏ ửng, bắt đầu từ hôm qua đã không ngừng nhảy mũi. Thế nhưng cô vẫn kiên quyết không thừa nhận bản thân bị cảm, không chịu đổi quần áo mùa đông. Trời lạnh mà cứ mặc váy ngắn, áo thì mỏng tang.
Tôn Lão rót một tách trà gừng cho cô: “Uống đi.” Sau đó vỗ tay ý bảo mọi người tập trung, mở lời: “Có ủy thác mới, mọi người lắng nghe chút đi.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía Tôn lão, tư thế không thay đổi, quả thực đang tập trung lắng nghe.
Tôn lão: “Người ủy thác là một giáo sư điều tra truyền thuyết dân gian, hắn muốn tìm mấy học sinh mất tích.”
Dương Nguyên Nhất: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôn lão nói: “Người ủy thác tên là Đổng Dũng Phong, hai năm trước đến nơi nào đó điều tra đồng dao dân gian. Bất chợt gặp chuyện ngoài ý muốn nên hôn mê, gần đây mới tỉnh lại. Mà bốn học sinh đi cùng với hắn, tất cả đều mất tích.”
Dương Nguyên Nhất: “Vì sao Đổng Dũng Phong ủy thác văn phòng thám tử chúng ta?”
Tôn lão: “Theo như hắn nói, là bởi vì bọn hắn điều tra đồng dao dân gian làm oán linh địa phương tức giận, bị đuổi giết. Tôi phát hiện bọn họ điều tra đồng dao dân gian thuộc về một nhánh đồng dao khủng bố, mà đồng dao khủng bố trong truyền thuyết dị văn, hình dáng thuộc về cấp bậc nguy hiểm.”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Dương Nguyên Nhất (mặt chân thành): Từ giờ trở đi, trở thành một nhan khống*.
(Dễ xiêu lòng vì nhan sắc)
Ngụy Diên Khanh (mắt cá chết): Quả nhiên vẫn nên đập bài vị vướng víu kia.