• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Chu Linh Tê xoay cổ của Vương Tiểu Hồng, hết sức xin lỗi: “Tôi không thấy ngũ quan, còn tưởng là đạo cụ dùng để mát xa tay.” Hắn nhìn cái đầu trụi lủi bóng loáng của Vương Tiểu Hồng, dùng giọng nói rất chân thành: “Kiểu tóc đẹp.”

Vương Tiểu Hồng co rút khóe môi, ngoài cười nhưng trong không cười: “Không sao, cảm ơn.” Nhưng trong ánh mắt của Vương Tiểu Hồng lại mơ hồ tràn ngập ganh ghét —— Chu Linh Tê có một đầu tóc vừa dài vừa dày.

Dương Nguyên Nhất kéo Vương Tiểu Hồng qua bên cạnh cậu, tranh thủ hỏi: “Không phải lúc nãy trên đỉnh đầu còn chút tóc sao?”

Vương Tiểu Hồng không cảm xúc: “Nhổ sạch rồi.” Nhổ hết tất cả quấn thành vòng nguyền rủa người có gia đình.

Dương Nguyên Nhất an ủi hắn: “Sau khi kết thúc ủy thác này, anh sẽ mua một thùng thuốc mọc tóc cho em.”

Vương Tiểu Hồng vuốt cái đầu bóng lưỡng, lấy ra mũ luôn mang theo bên mình rồi đội lên: “Cám ơn anh, nhưng em có tích trữ trong nhà kho, có thể sử dụng tám năm mười năm.”

“Vậy thì tiếc thật.” Dương Nguyên Nhất trầm mặc một lúc rồi thấp giọng hỏi: “Hữu dụng không?”

Vương Tiểu Hồng: “Anh nói sao?” Đầu của hắn còn đang phát sáng đây, hỏi cái này là có ý gì?

Dương Nguyên Nhất khoát tay không kích thích Vương Tiểu Hồng nữa, lui trở về bên người Ngụy Diên Khanh. Cùi chỏ đụng vào Ngụy Diên Khanh nên cậu vô thức quay đầu nhìn sang, đối diện ánh mắt đầy ý cười của người kia, cậu chớp mắt một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi… Qua một lúc lại liếc liếc Ngụy Diên Khanh thì thấy anh tựa lưng vào ghế, tay trái khoát lên tay vịn, dáng vẻ vô cùng buồn chán.

Dương Nguyên Nhất bình tĩnh tâm trạng, hỏi Chu Linh Tê: “Vừa nãy anh nhắc tới trọng điểm đáng ngờ, có phải là anh đã biết tin tức gì về truyền thuyết đô thị ‘Hoa thược dược màu đen’ mà chúng tôi không biết không?”

Chu Linh Tê gật đầu, cũng không có ý giấu diếm: “Làm thành ý hợp tác, tôi có thể nói cho mọi người biết —— thiết lập mê hoặc người khác của ‘Hoa thược dược màu đen’.”

Cái này có thể giải thích cho thứ gọi là ‘Quỷ che mắt’.

Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất có chút nghi ngờ, mà vào lúc này Ngụy Diên Khanh ngước mắt, biểu tình buồn chán đã trở nên có chút chăm chú. Dương Nguyên Nhất thường xuyên quan tâm anh, ngay cả chính bản thân cậu cũng không biết tại sao mình lại vô thức quan tâm Ngụy Diên Khanh, nhưng hiện nay cũng không phải lúc suy nghĩ mấy thứ này.

Cậu vừa nghi ngờ vừa nhạy bén hỏi: “Thiết lập dị văn rất đặc thù đúng không?”

Lúc này Chu Linh Tê đưa mắt nhìn về phía Dương Nguyên Nhất, mang theo dò xét và tò mò. Nghe câu hỏi của Dương Nguyên Nhất giống như cậu không hiểu quá nhiều, dù sao đối với dị văn thì thiết lập dị văn chính là thường thức*.

(Thường thức: tri thức phổ thông về một vấn đề hay một chuyên ngành nào đó)

Ngụy Diên Khanh giải thích: “Kỳ thực có thể nói thiết lập dị văn chính là năng lực đặc thù của dị văn, trong mỗi truyền thuyết đô thị sẽ được giao cho một năng lực đặc thù riêng biệt, dị văn được sinh ra cũng sẽ có năng lực này.”

Nói cách khác, xử lý dị văn có một thiết lập nào đó sẽ cực kỳ khó khăn, nói rõ độ khó của ủy thác lần này sẽ tăng cao.

Dương Nguyên Nhất nhớ đến Ngụy Diên Khanh đã từng đề cập tới một dị văn bóng ma có thể ẩn thân, ngẫm lại thì bóng ma có thể trốn bất kỳ chỗ nào sẽ có bao nhiêu đáng sợ. Bao gồm cả hoa thược dược đen có thể mê hoặc người khác, thậm chí nó có thể điều khiển người khác hành hung.

“Nếu như lúc Tôn Tình Tình tử vong có người ở gần đó thì hoa thược dược đen sinh trưởng trên người cô ta sẽ mê hoặc người kia, quả thực có thể giải thích được nghi ngờ tại sao không ai đưa tin về hoa thược dược đen. Thế nhưng camera là vật chết, sẽ không bị mê hoặc —— căn cứ thiết lập ‘mê hoặc người khác’, thiết lập là ‘người’. Hẳn là ảnh chụp đã bị xử lý…” Dương Nguyên Nhất nhìn về phía Tô Thanh Xán càng ngày càng mê hoặc, biểu tình nghiêm túc chăm chú, cực kỳ hấp dẫn.

“Hiện nay ‘Hoa thược dược đen’ sinh trưởng trên người Tô tiểu thư cũng không thể coi là bản thể dị văn, bởi vì căn cứ theo các sự kiện về hoa thược dược đen quấn lấy, sau khi hoa thược dược đen nở ra gặp không khí sẽ bị héo rũ không lâu sau đó. Cho nên bản thể dị văn chân chính không ở nơi này. Chúng ta cần điều tra rõ dị văn ‘Hoa thược dược đen’ chân chính, tìm ra bản thể dị văn chân chính rồi mới tiến hành xử lý.”

Chu Linh Tê nhìn Dương Nguyên Nhất, nhưng lại nói với Ngụy Diên Khanh: “Thành viên mới của văn phòng thám tử hả? Rất lợi hại.” Sau đó lại nói với Dương Nguyên Nhất: “Cậu có muốn đến văn phòng thần quái chúng tôi không? Tiền lương đãi ngộ cao hơn văn phòng thám tử gấp hai, ba lần.”

Dương Nguyên Nhất cười cười, từ chối: “Không học qua chu dịch*, phong thủy, không biết đạo thuật, thôi bỏ đi.”

(Chu Dịch: là tác phẩm kinh điển sau Liên Sơn, Quy Tàng, Kinh Dịch, là cơ sở của khoa học dự đoán, khoa học thông tin, ra đời từ vũ trụ quan đối lập thống nhất, là phương pháp luận của chủ nghĩa duy vật biện chứng, chỉ rõ quy luật và quy tắc phát triển, biến hóa của các sự vật trong vũ trụ)

Chu Linh Tê nhún vai: “Vậy thôi.”

Trong lúc lơ đãng liếc sang Ngụy Diên Khanh thì anh đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn, Chu Linh Tê vô thức rùng mình, nghi hoặc không hiểu tại sao mình chọc tới Ngụy đại lão này.

Dương Nguyên Nhất nhìn tới nhìn lui hai người: “Các người quen nhau?”

Chu Linh Tê: “Trước đây từng hợp tác một lần. Tôi cho rằng lần này giỏi lắm là Ngô Úy hoặc Hạ Lan Lam nhận ủy thác, không ngờ sếp Ngụy lại tự mình ra tay.” Hoàn toàn không ngờ tên tử trạch này nhận ủy thác, làm hắn phải kiểm tra kỹ thêm một lần nữa về độ khó của dị văn này.

Vương Tiểu Hồng: Không! Vấn đề không phải dị văn, chỉ là hôn nhân của phu phu có mâu thuẫn nhỏ khó giải quyết.

Ngụy Diên Khanh nhìn thẳng, hỏi: “Thất bại ủy thác của Tôn Tình Tình, cho nên chuyển sang văn phòng thám tử?”

Chu Linh Tê có dự cảm không tốt, chần chờ gật đầu: “Đúng vậy.”

Ngụy Diên Khanh: “Vô dụng chẳng khác gì trước đây.”

Chu Linh Tê sờ sờ mũi, cười khổ: “Chúng tôi không chuyên nghiệp trong việc đối phó dị văn… Được rồi.” Hắn không giải thích, dù sao trong mắt Ngụy Diên Khanh thì người của văn phòng hắn chỉ là khoa tay múa chân, mồm mép lưu loát, trên thực tế xử lý dị văn khủng bố… Quả thực không được.

Văn phòng thần quái Chu thị không giống như văn phòng thám tử quái vật kia toàn chọn dị văn, trên cơ bản văn phòng của hắn tuyển người thường. Bởi vậy không có thực lực đối phó với dị văn tương đối cường đại, mà bản thân hắn cũng không tiện nhúng tay.

Lúc Chu Linh Tê đang muốn nói chuyện thì Tô Thanh Xán đột nhiên cắt ngang đối thoại của bọn họ: “Tôi phải đi ngủ, thức thêm một chút nữa sẽ xấu da. Chuyện các người nói tôi nghe cũng không hiểu, ngày mai tôi có lịch trình nên phải dậy sớm.”

Cô vừa nói chuyện vừa đứng lên, muốn lên lầu về phòng ngủ. Dương Nguyên Nhất hỏi cô: “Cô còn có lịch trình?”

Tô Thanh Xán gật đầu: “Cái duy nhất trong nửa tháng, tôi không thể bỏ.”

Dương Nguyên Nhất nhíu mày, nghĩ đến Tô Thanh Xán phải đi quay chứng tỏ hành động của cô không bị hạn chế, dễ xảy ra những chuyện kinh khủng khác.

Tô Thanh Xán thấy sắc mặt mọi người đều kỳ lạ liền biết mình rước thêm phiền phức cho bọn họ, vì vậy đề nghị: “Mọi người có thể theo tôi, lịch trình ngày mai là một talkshow. Talkshow này là chương trình cuối cùng của Tôn Tình Tình trước khi cô ta gặp chuyện ngoài ý muốn, tôi cho rằng nếu như mọi người muốn tìm được bản thể của hoa thược dược đen, hẳn là nên quan sát những người thường hay tiếp xúc với tôi.”

Nói thật thì có thể tiếp thu đề nghị của cô, hiện tại bọn họ cũng không biết bản thể dị văn ở chỗ nào. Mà nếu cho Tô Thanh Xán trốn ở nhà mãi thì e rằng chỉ làm tiêu hao sinh mệnh của cô, cũng không có hỗ trợ gì cho việc bắt dị văn.

Dương Nguyên Nhất đồng ý đề nghị, những người khác cũng không có ý kiến gì. Tô Thanh Xán vừa đi, những người còn lại mới yên tâm nói chuyện.

Vương Tiểu Hồng tò mò hỏi Chu Linh Tê: “Rõ ràng nửa năm trước chỗ anh nhận ủy thác của Tôn Tình Tình, kết quả cô ta vẫn bị giết. Vì sao Tô Thanh Xán còn có thể chọn các anh?”

Ngụ ý, rõ ràng là gà mờ sao còn có người phó thác sinh mệnh?

“Bởi vì văn phòng thần quái nổi danh trong giới giải trí, bọn họ cũng biết ban đầu là tôi nhận ủy thác của Tôn Tình Tình, hơn nữa Tôn Tình Tình luôn giấu diếm nói dối nên tôi mới thất bại.” Chu Linh Tê túm mái tóc dài, buộc lên cổ tay, lần thứ hai đưa tới ánh mắt đố kỵ của Vương Tiểu Hồng.

Chu Linh Tê mỉm cười, mặt đẹp vô hại, đáng tiếc mắt cong cong như hồ ly đã phá hủy phần vô hại này. Hắn nói: “Ban đầu người tiếp thu ủy thác của Tôn Tình Tình là một ông lão trong văn phòng, nhưng ông ta không phải dị văn, cũng rất ít tiếp xúc với dị văn nên phán đoán sai lệch. Cho nên tôi nửa đường tiếp nhận, dưới tình huống này vốn cần cố chủ phối hợp, nhưng Tôn Tình Tình đã bị hoa thược dược đen mê hoặc, cố ý nói dối. Đợi đến khi tôi làm rõ thì cô ta đã bị giết. Không còn cách nào khác, chỉ có thể để dị văn ‘Hoa thược dược màu đen’ sang một bên, cho tới bây giờ vì Tô Thanh Xán mới tiếp nhận lần thứ hai.”

Ngụy Diên Khanh xoay người nhìn thẳng Chu Linh Tê: “Cậu đã điều tra rõ thì cớ gì tìm tới văn phòng thám tử, còn muốn chia tiền một nửa?”

Chu Linh Tê thản nhiên thừa nhận: “Tôi không bắt được dị văn này.” Hắn nhún vai, nói như lẽ đương nhiên: “Đây là dị văn có thiết lập đặc biệt, dựa vào một mình tôi căn bản không bắt được nó.”

Nghe vậy, Dương Nguyên Nhất lại nghĩ hắn đang nói dối. Thiết lập đặc thù của hoa thược dược đen chỉ nhằm vào ‘người’, Chu Linh Tê là dị văn, sẽ không bị thiết lập mê hoặc.

Chu Linh Tê tiếp tục cười: “Tôi không nói dối, bởi vì hoa thược dược đen có hai thiết lập đặc thù.”

Dương Nguyên Nhất và Vương Tiểu Hồng rất kinh ngạc: “Hai cái?!”

So với Dương Nguyên Nhất thì Vương Tiểu Hồng càng kinh ngạc hơn, bởi vì hắn biết thân là dị văn có hai thiết lập rất khủng bố. Vương Tiểu Hồng cất tiếng: “Làm sao có thể có hai thiết lập đặc thù? Nếu vậy phải là dị văn trên cấp 4! Không đúng, dị văn trên cấp 4 không thể nào không có tiếng tăm, dị văn ngay cả tra cũng không tra được làm sao có thể phát triển thành dị văn có hai thiết lập đặc thù.”

Thiết lập tương đương với năng lực đặc thù, dị văn có năng lực đặc thù thực sự rất khó đối phó.

Chu Linh Tê lắc đầu, khẳng định rất chắc chắn: “Chỉ là dị văn cấp 2, nhưng may mắn có tận hai thiết lập.

Dương Nguyên Nhất: “Một thiết lập khác là cái gì?”

Chu Linh Tê cười tủm tỉm: “Không thể nói tất cả cho các người biết, các người phải lấy lợi thế ra trao đổi.”

Dương Nguyên Nhất quay đầu nhìn Ngụy Diên Khanh, vẻ mặt Ngụy Diên Khanh lạnh lùng, nhìn không ra tâm tình biến hóa, vì vậy hỏi anh: “Sếp?”

Ngụy Diên Khanh giật giật ngón trỏ: “Em xử lý.”

“Tôi?”

Dương Nguyên Nhất gật đầu, cậu cũng không dị nghị mà đáp ứng: “Vâng.”

Lúc này Chu Linh Tê mới thật sự kinh ngạc, không khỏi nhìn thẳng vào Dương Nguyên Nhất – thành viên mới trong văn phòng thám tử mà trước đây hắn chưa thấy qua.

Dương Nguyên Nhất: “Anh muốn lợi thế gì?”

Chu Linh Tê hơi khựng lại, hỏi ngược: “Các người có cái gì?”

Dương Nguyên Nhất rất bình tĩnh: “Anh đã sớm kéo chúng tôi vào trong, trước tiên tung ra một thiết lập, sau đó dùng thiết lập khác của dị văn hấp dẫn chúng tôi. Nói cho cùng anh đã nghĩ xong điều kiện. Nếu đã như vậy thì đừng giả vờ nữa, nhanh vào chính sự đi, đừng lãng phí thời gian.”

Chu Linh Tê bỗng dưng vỗ tay cười vang: “Cậu thật biết điều! Nói thật, nếu như cậu muốn đến văn phòng chúng tôi, tôi khẳng định sẽ cho cậu đãi ngộ gấp đôi.”

Tiếc nuối nhân tài đều chạy đến chỗ người đối diện, hắn thở dài, sau đó thay đổi thành mặt nghiêm túc làm việc: “Văn phòng thám tử các người không cầu danh, nhưng văn phòng chúng tôi cần. Yêu cầu của tôi là, nếu như giải quyết ủy thác thành công, truyền đi phải là tên tuổi của văn phòng chúng tôi. Làm trao đổi, lần này chúng tôi cung cấp tin tức, tiền thuê chúng tôi không lấy, toàn bộ thuộc về các người.”

Dương Nguyên Nhất: “Được thôi.”

Lý do thoái thác mà Chu Linh Tê đã chuẩn bị xong đều bị nghẹn trong miệng, trố mắt nhìn Dương Nguyên Nhất: “Cậu không để ý?”

Dương Nguyên Nhất: “Không cần.”

Chu Linh Tê nỗ lực thuyết phục cậu: “Danh tiếng đó! Nếu như các người giải quyết sự kiện lần này chẳng khác nào nổi danh trong giới, sau đó sẽ có rất nhiều người tới ủy thác các cậu. Tài nguyên dồi dào chỉ trong nháy mắt!”

Dương Nguyên Nhất: “À.”

Chu Linh Tê: “…..” Đừng như vậy, miệng hắn cảm thấy tịch mịch.

Dương Nguyên Nhất giơ ngón trỏ lên: “Monster không cần danh tiếng, nó chính là chiêu bài. Bằng không anh cũng sẽ không đề cử Monster, hợp tác với chúng tôi.” Giơ ngón giữa lên, hai ngón tay song song: “Chúng tôi cũng sẽ không giả danh lừa bịp vẽ bùa bắt quỷ.”

Châm biếm sắc bén đến nỗi không thể phản bác. Trực tiếp bị điểm danh ‘Giả danh lừa bịp’, Chu Linh Tê rất xấu hổ, sao hắn lại nghĩ Dương Nguyên Nhất chất phác ngây thơ không hiểu quan hệ lợi và hại bên trong?! Có thể ngồi chung với Ngụy Diên Khanh và được tin tưởng, nhất định đều là quái vật.

Ngụy Diên Khanh cười khẽ, toàn bộ hành trình không nói lời nào, hoàn toàn là dáng vẻ ‘Nguyên Nhất chính là người phát ngôn của tôi’.

Dương Nguyên Nhất: “Thiết lập khác của dị văn hoa thược dược đen là gì?”

Chu Linh Tê: “Sát nhân cuồng ma.”

Dương Nguyên Nhất: “Cái gì?

Chu Linh Tê: “Một thiết lập khác của dị văn hoa thược dược đen chính là sát nhân cuồng ma, nó sẽ lợi dụng hoa thược dược đen chọn con mồi, hưởng thụ lạc thú truy sát con mồi. Tôi có một cấp dưới, cũng nhận ủy thác của Tôn Tình Tình, gặp phải sát nhân cuồng ma kia, bị phân thây trong lúc vẫn còn sống.”

Đề cập đến chuyện này, giọng của Chu Linh Tê trầm xuống không ít. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hắn không chần chừ nhận ủy thác của Tô Thanh Xán, dù sao hắn cũng phải cho cấp dưới đã hy sinh của mình một cái công đạo.

“Hầu như người trong văn phòng thần quái Chu thị đều là người thường, bọn họ không đối phó được con sát nhân cuồng ma kia.”

Dương Nguyên Nhất nhíu mày: “Sát nhân cuồng ma chính là bản thể hoa thược dược đen?”

“Đúng.” Chu Linh Tê gật đầu: “Đây cũng là nguyên nhân vì sao dị văn ‘Hoa thược dược màu đen’ có hai thiết lập nhưng chỉ có thể là dị văn cấp 2, bản thể của nó chính là một trong hai cái thiết lập. Mà thiết lập của nó cũng xuất phát từ một cái truyền thuyết đô thị khác, nửa đường chiết cành, thực lực không tính quá cao.”

Dương Nguyên Nhất: “Nói rõ hơn một chút.” Hơi dừng lại, cậu nhấn mạnh: “Bao gồm dị văn ‘Hoa thược dược đen’ chân chính, nói cho chúng tôi những điều anh biết, Chu tiên sinh.”

Chu Linh Tê rất hứng thú nhìn cậu, càng tiếp xúc với Dương Nguyên Nhất, càng cảm thấy cậu là một nhân tài. Đáng tiếc hắn hoàn toàn không thể cướp người trong tay Ngụy Diên Khanh.

“Tin đồn đô thị chân chính bắt đầu cuối thập niên 40, từ một địa phương nhỏ ở nước ngoài truyền ra. Cùng là nữ minh tinh vô danh, khát vọng nổi tiếng, vì vậy tự biên tự diễn ra án giết người. Thuê một phóng viên viết cốt truyện, kết quả đùa mà thành thật, thật đã chết rồi, câu chuyện nhanh chóng truyền ra toàn bộ trấn, sau này lại trùng hợp với huyền án thế kỷ nên liền sinh ra dị văn mới.

Phụ nữ xinh đẹp cả đời khát vọng trở thành minh tinh được vạn người chú ý, đáng tiếc phấn đấu cả đời cũng chỉ có thể biểu diễn trên những chuyến xe lữ hành. Cô khát vọng thành danh, không cam lòng sa sút không tiếng tăm, nhưng cô đang già đi.

Vì vậy cô muốn chế tạo một vụ án giết người chấn động xã hội, mô phỏng theo huyền án ‘Hoa thược dược đen’, lại thực sự khiến bản thân tử vong. Tình trạng cái chết thê thảm quỷ dị, câu chuyện vốn bịa ra nhanh chóng len lỏi ngõ nhỏ phố lớn, làm người tin tưởng.

Trong tin đồn đô thị, ‘Hoa thược dược đen’ có năng lực mê hoặc tâm trí người khác, mà mục tiêu của nó chính là nữ minh tinh sầu khổ thất bại. Nhưng trong quá trình lưu truyền ra ngoài, vô tình chồng chéo lên huyền án thế kỷ ‘Hoa thược dược đen’ cùng tên xuất hiện sau đó không lâu…

Cho nên sinh ra dị văn hoàn toàn mới, ‘Hoa thược dược đen’ mê hoặc tâm trí, lấy máu thịt thân thể làm chất dinh dưỡng, cũng là sát nhân cuồng ma máu lạnh thần bí trong huyền án thế kỷ.

Chu Linh Tê: “Đây là hai thiết lập của ‘Hoa thược dược đen’, nó không chỉ mê hoặc nữ minh tinh, còn có thể dùng thân phận sát nhân cuồng ma giết chết những người khác, dựa vào giết người phân thây thu được rúng động của xã hội.”

Vương Tiểu Hồng lẩm bẩm: “Nổi tiếng trá hình.”

Dương Nguyên Nhất: “Anh gặp qua con ‘sát nhân cuồng ma’ rồi sao?”

Chu Linh Tê lắc đầu: “Không có. Từ khi tôi nhận ủy thác của Tôn Tình Tình, nó liền không xuất hiện nữa.”

Dương Nguyên Nhất cầm ly nước ấm uống hai ngụm, sau đó nhìn về phía Ngụy Diên Khanh, khẽ hỏi: “Sếp, anh nghĩ bản thể dị văn sẽ xuất hiện ở đâu?”

Ngụy Diên Khanh nhìn cái ly trong tay cậu, sau đó nhìn sang cánh môi hồng nhạt. Hầu kết trượt tới trượt lui, trấn định nói: “Nó sẽ xuất hiện xung quanh Tô Thanh Xán.”

Dương Nguyên Nhất gật đầu: “Rất có thể. Nếu nói như vậy, Tô Thanh Xán nhận thông cáo lại là chuyện tốt. Lúc nãy suýt chút nữa cô ta đã giết trợ lý của mình, cũng là đã bị ‘Hoa thược dược đen’ mê hoặc? Vậy có khi nào cô ta vô thức giết chết những người khác không?”

Cậu vừa suy đoán vừa đặt ly nước xuống bàn.

Chu Linh Tê chần chừ nói: “Ở đoạn thời gian sau, Tôn Tình Tình trở nên cổ quái, dễ nổi nóng, dường như có khuynh hướng bạo lực. Nói không chừng thật sự xảy ra chuyện bị mê hoặc dẫn đến giết người.”

Ngụy Diên Khanh: “Ban đầu các người phái nhân viên đi nhận ủy thác của Tôn Tình Tình, tất cả đều là người thường?”

Chu Linh Tê: “Đúng ——” Hắn lập tức nghẹn lời, đột nhiên hiểu ra.

‘Hoa thược dược đen’ mê hoặc ‘người’, trong án ủy thác của Tôn Tình Tình, văn phòng phái người đi toàn là người thường, khó đảm bảo sẽ không bị mê hoặc, truyền tin tức giả.

Ngụy Diên Khanh cười nhạo, nghiêng người cầm lấy ly nước trên bàn uống sạch. Những người còn lại đều lâm vào trầm tư, không kịp phát hiện anh cầm ly nước mà Dương Nguyên Nhất đã uống.

Chờ đến khi Chu Linh Tê phát hiện vạch trần thì sếp Ngụy bình tĩnh buông ly nước, lau vạch vệt nước bên môi: “À, cầm nhầm.”

Chu Linh Tê: “…..” Cảm giác như cố ý cầm nhầm, thậm chí là đã mưu tính từ lâu.

Ngụy Diên Khanh mím môi, cong môi cười khẽ. Anh đứng dậy duỗi người: “Đã trễ rồi, đi ngủ trước. Có việc gì thì mai nói.” Nói xong anh liền quay đầu nhìn trợ lý Kha Kha xuất hiện trên cầu thang phía sau: “Làm phiền cô sắp xếp phòng.”

Trợ lý Kha Kha có chút kinh ngạc, sao Ngụy Diên Khanh lại phát hiện cô nhanh như vậy. Rõ ràng lúc cô đang lên lầu, đúng lúc nhớ ra phải sắp xếp phòng cho bọn họ nên đi xuống.

Cô không kịp phản ứng, hoảng hốt gật đầu: “Vậy mọi người theo tôi, có điều chỉ sắp xếp được hai phòng cho khách. Nhưng giường rất lớn, hai người ngủ một phòng, không thành vấn đề chứ?”

Chu Linh Tê và Vương Tiểu Hồng đương nhiên không có vấn đề, một người cong đến vô tư, một thẳng đến rõ ràng. Tần số hai bên không bắt được, cho dù cởi sạch đắp chăn cũng có thể nói chuyện phiếm, rất trong sáng.

Về phần Dương Nguyên Nhất, cậu chỉ suy nghĩ trong chốc lát rồi cũng đồng ý. Chỉ là nói với Vương Tiểu Hồng: “Anh với em một phòng.”

“Ừ? Hả!” Vương Tiểu Hồng hốt hoảng xua tay, hắn sao dám ngủ với vợ sếp trước mặt sếp?! “Không muốn, từ chối.” Trong hốt hoảng, hắn kéo Chu Linh Tê qua: “Em ngủ với anh ta.”

Nghe vậy, Chu Linh Tê cúi đầu, trong nháy mắt bị cái đầu bóng lưỡng hấp dẫn. Sau khi cân nhắc một lúc lâu, hắn lặng lẽ dời mắt, vẫn nên tìm một tên nhiều tóc thì hơn.

Dương Nguyên Nhất khó hiểu: “Vì sao?”

Vương Tiểu Hồng: “Bởi vì tóc.”

Dương Nguyên Nhất nhìn đầu tóc dài vừa dày vừa đen của Chu Linh Tê, lại nhìn sang Vương Tiểu Hồng trụi lủi, trong nháy mắt hiểu rõ vì sao hắn làm như thế. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không nhịn được, lặng lẽ khuyên Vương Tiểu Hồng: “Nhà em không sinh được con cháu tóc dài, em chọn bạn đời cũng không cần nhìn tóc.”

Bọn họ ngay cả con cháu cũng không sinh được! Vương Tiểu Hồng nuốt một miệng máu, trong lòng rưng rưng nhưng trên mặt vẫn mỉm cười: “Em biết rồi. Nhưng chọn bạn đời, tóc chính là tiêu chuẩn duy nhất.”

Dương Nguyên Nhất giật giật môi, cuối cùng từ bỏ: “Tùy em.”

Bốn người chia thành hai nhóm vào phòng, Dương Nguyên Nhất cởi áo khoác treo lên phía sau cửa, nhìn thấy một cái giường lớn và một bộ sô pha. Vì vậy cậu giành nói trước: “Sếp, để tôi ngủ sô pha cho.”

Ngụy Diên Khanh nghe vậy liền xoay người lại, nhìn thẳng Dương Nguyên Nhất, ánh mắt thâm trầm đến cực điểm: “Em sợ tôi hay ghét tôi?”

Dương Nguyên Nhất kinh ngạc hỏi: “Vì sao nghĩ như vậy?”

Ngụy Diên Khanh chỉ thẳng: “Một cái giường, hai người đàn ông, em còn cố ý ngủ sô pha?”

Dương Nguyên Nhất trầm mặc một lúc, bất đắc dĩ giải thích: “Sếp, anh đã quên chúng ta đều có gia đình rồi sao?”

Đương nhiên là không quên, cho nên ngủ chung là hợp pháp! Trong lúc vô ý tự tạo thiết lập hôn nhân khắng khít • Ngụy Diên Khanh khí thế càng thêm âm u. Anh đứng lặng người dưới ánh đèn, hơi nhíu mày, ngay cả nửa câu cũng không phun ra nổi.

“Tuy rằng chúng ta trong sạch, nhưng vẫn nên tránh hiềm nghi thì hơn.” Dương Nguyên Nhất cười cười, sau đó vào phòng tắm trước.

Ngụy Diên Khanh nhân cơ hội mở tủ quần áo lôi chăn bên trong ném ra ngoài cửa sổ, chỉ còn lại một cái chăn. Sau đó rút phích cắm điều hòa, cuối cùng dựa trên cửa sổ hút thuốc.

Dương Nguyên Nhất tắm rửa xong, anh liền đi vào tắm. Sau khi ra ngoài liền thấy Dương Nguyên Nhất mở tủ kiếm chăn, nhưng chỉ có một cái. Ngụy Diên Khanh thấy thế liền nói: “Chăn cho em, em ngủ trên giường, tôi ngủ sô pha.

Dương Nguyên Nhất quay đầu lại, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi mở điều hòa vậy.”

Cậu tìm được remote nhưng lại không mở được điều hòa, thử bấm vài cái không có tác dụng. Cậu tưởng remote bị hư nên sử dụng di động điều khiển từ xa thiết bị gia dụng, ai ngờ vẫn mở không được.

Ngụy Diên Khanh tỉnh ơ: “Chắc điều hòa bị hư. Không sao, em ngủ giường đi, chăn cho em. Tôi ngồi một đêm là được.”

Dương Nguyên Nhất hơi bối rối, buông remote xuống, không quá đồng ý đề nghị của Ngụy Diên Khanh: “Hôm nay anh đã mệt rồi, ngồi một đêm nữa thì ngày mai lấy đâu ra tinh thần? Anh ngủ trước đi, tôi nằm trên sô pha nghỉ ngơi là được rồi.”

“Đêm khuya rất lạnh, ngồi sô pha cũng sẽ lạnh.” Ngụy Diên Khanh đè Dương Nguyên Nhất xuống giường không cho dị nghị, từ trên cao nhìn xuống, sau một lúc lâu mới ôn nhu nói: “Ngủ đi.”

Dương Nguyên Nhất vừa định đứng dậy thì vai bị đè xuống. Cậu nghe được giọng nói thanh lãnh trầm thấp từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Đừng lộn xộn, ngủ đi.”

Dương Nguyên Nhất ngước mắt, trong con ngươi đều là một mảnh yên tĩnh. Cậu chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Ngủ chung đi.”

Ngụy Diên Khanh: “Hử?”

Dương Nguyên Nhất rất nghiêm túc nói: “Nếu như phu nhân của sếp hiểu lầm, tôi sẽ đích thân giải thích. Được rồi, có cần đặt di động bên cạnh ghi hình làm bằng chứng trong sạch không?”

Ngụy Diên Khanh: “Không, không cần.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Sếp Ngụy: Cuối cùng cũng được ngủ với Nguyên Nguyên rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK