Vẫn còn Thái Thượng Diện, nàng chắc chắn là cố ý.
“Tới cứu sư tỷ Linh Phong Hồ.”
Bọn họ dùng biện pháp che mắt hóa thành nữ yêu vốn là để khiêm tốn làm việc, không ngờ cuối cùng vẫn là huyên náo một trận như thế, sợ rằng sau này họ sẽ không thể đến Nam Chi Hoang được nữa.
Tần Hi quay người bước đi nhanh dọc bờ sông, nhìn thấy nàng không nhúc nhích mới nói: “Đi theo, có truy binh.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn về hướng hắn đi, nghi ngờ hỏi: “Ngươi muốn đi đâu vậy?”
“Tây Chi Hoang.”
…Con đường đó hướng về phía Nam mà, người này không biết đường sao?
Lệnh Hồ Trăn Trăn xoay người bỏ chạy: “Bên này mới là Tây.”
Hắn nói có truy binh, vậy phải đi nhanh hơn rồi. Nàng vén chiếc váy dài lên rồi chạy đi nhanh, Tần Hi rất nhanh liền bị bỏ lại phía sau, không xa không gần mà đi theo.
Vì đang chạy thoát thân nên nàng cũng không để ý đến việc mình ghét có người đi sau lưng mình mà chỉ chạy hết sức có thể. Sau khi chạy xuyên qua khu rừng hơn nửa đêm, nàng dần dần mất đi sức lực. Y phục trên người quá rộng và lớn nên vô cùng vướng tay vướng chân; đồ trang sức hoàng kim trên đầu càng ngày càng nặng khiến da đầu nàng vô cùng đau; ngoài ra còn có hoa tai nặng trĩu khiến tai nàng sắp bị kéo đến vai rồi.
Thật là khổ quá mà. Nàng thở hồng hộc, đưa tay đang định tháo đồ trang sức ra thì Tần Hi đột nhiên dừng bước.
“Nghỉ ngơi một lát đi.” Hắn tìm một nơi bằng phẳng, ánh sáng trong trẻo dịu dàng từ mặt đất nhô lên vòng thành một khu vực có diện tích nhỏ. Hắn trước tiên đi đến dưới tán cây rồi xếp bằng ngồi xuống.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thở hổn hển: “Không phải có truy binh sao?” Nàng cảm thấy mình còn có thể chạy thêm một đoạn nữa, ít nhất là đến lúc bình minh.
“Ta đã dựng Thanh Quang Trận rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tần Hi lười giải thích Thanh Quang Trận là cái gì, chỉ kéo vạt áo lại cho ngay ngắn, đột nhiên phát hiện trên đó có một vết son mờ mờ.
Hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới ngẩng đầu nhìn Lệnh Hồ Trăn Trăn, màu môi của nàng rất đậm và hẳn là đã vấy lên áo khi nàng ôm chặt hắn lúc nhảy xuống vách đá. Hắn cau mày một lúc, lập tức đưa tay phủi phủi xuống, nhưng ai ngờ màu son làm sao có thể dễ dàng bay đi như bụi bặm, càng cố gắng phủi đi chỉ làm vết son càng lan ra thôi. Hắn rốt cuộc cũng có chút luống cuống.
Tu sĩ có thể tránh bụi, mưa, lạnh, và nóng, nhưng lại chẳng thể làm phai đi màu son vì họ vốn phải mặc y phục màu trắng.
Bóng người màu đỏ tươi đi đến ngồi xổm trước mặt hắn, nàng vẫn đang thở hổn hển, mấy món đồ trang sức trên đầu đung đưa lên xuống. Khi nàng nhìn thấy vết son kia, trên mặt lại hiện lên một niềm vui không đúng lúc.
Thấy mấy thứ trang sức kia sắp đâm vào mặt mình lần nữa, hắn lùi về phía sau một chút, lại nghe nàng nói: “Chúng ta tính toán cho rõ ràng đi. Mấy người thiếu ta tiền cứu mạng, tiền dẫn đường, tiền hỏi thăm, và tiền đưa nước, còn phá hoại kế hoạch chạy trốn của ta khiến ta không thể lấy lại vòng tay. Nhưng mà, nhờ ngươi cứu mạng nên mấy món nợ kia đã giải quyết xong.”
…. Người Đại Hoang ngay cả tiếng người cũng không thể nói được. Đã cứu nàng ta rồi mà còn bày ra vẻ mặt “Ta không so đo với người nữa”, đúng là da mặt dày không thể tưởng tượng nổi.
Cũng được, nếu đã thích tính toán thì để tính với nàng cho thật rõ ràng.
Tần Hi: “Cô làm rách áo của ta, năm mươi lượng. Tám con phù khôi là bị cuồng phong của cô thổi bay ra ngoài, nếu ta không xè nát lá bùa thì cô đã bị đám phù khôi kia giết chết từ lâu rồi. Món nợ cứu mạng này trả như thế nào đây?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn xua tay, rất hào phóng nói: “Mấy thứ đó đã tính xong hết rồi. Đúng rồi, ngươi có mang theo giấy vỏ cây không?”
Hắn lục lọi trong tay áo một lúc lâu mới lấy ra được mấy mảnh giấy trắng: “Chỉ có giấy lanh trắng thôi.”
*giấy lanh trắng: giấy làm từ sợi gai.
Lệnh Hồ Trăn Trăn đang muốn cầm lấy, nhưng hắn đã thu tay lại: “Đưa cho cô thì ta được gì?”
Nàng quả thật là quá mức kỳ lạ, cho dù đó là thân thủ nhanh nhẹn có thể đả thương yêu nghiêm trọng hay là sự bình tĩnh để chạy một mạch sau khi rơi xuống vách đá, hơn nữa trên người nàng còn đủ thứ đồ vật hiếm lạ. Tóm lại, đối với hắn thì nàng không được coi là người bình thường.
Niềm vui kỳ lạ trên mặt nàng càng lúc càng rõ ràng hơn, ngay cả giọng nói cũng nhanh hơn mấy phần: “Ta sẽ giúp ngươi xóa đi dấu vết này, hơn nữa còn bảo đảm cho dù có giày vò như thế nào đi nữa thì cả người và y phục của ngươi khi đến Tây Chi Hoang vẫn sẽ trắng tinh như mới. Ngoài ra, cả hai người chúng ta đều đi đến Tây Chi Hoang, mà ngươi là tu sĩ nên chuyện đánh nhau giao cho ngươi, còn mấy thứ ngươi vừa mới nói kia, khoản đầu tiên năm trăm lượng, ta giúp ngươi vẽ một tấm Tị Cấu Phù* là được rồi.”
*Tị Cấu Phù: bùa tránh bẩn
“Tị. Cấu. Phù.” Hắn đọc từng chữ, chăm chú nhìn nàng. “Cô biết vẽ bùa sao?”
Hắn biết nơi Đại Hoang này có rất nhiều thợ thủ công, nhưng lại nghe nói hành tung của bọn họ rất kín đáo và hiếm khi tiết lộ thân phận. Chẳng lẽ hắn thật sự gặp được một người rồi sao?
Hắn đưa tờ giấy ra: “Cô vẽ cho ta xem thử.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn kẹp tờ giấy lanh trắng giữa các ngón tay, cẩn thận vuốt vuốt. Linh tính của giấy lanh trắng không bằng giấy vỏ cây nên nếu dùng mực bình thường sẽ không có tác dụng.
Nàng tháo chiếc hoa tai bằng vàng bên tai trái xuống rồi châm mạnh vào đầu ngón trỏ, sau đó dùng máu vẽ một lá Tị Cấu Phù. Máu tươi đã kích thích độ nhạy cảm của cả tờ giấy và lá bùa nên mặt giấy bỗng nhiên sáng lên, dòng phù chú màu đỏ kia giống như được sống dậy mà mơ hồ tỏa ra một tầng ánh sáng màu đỏ.
“Đây.” Nàng hào phóng đưa lá bùa ra.
Tần Hi dùng đầu ngón tay cầm lấy mép lá bùa rồi nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, sau đó lại nhìn nàng. Đôi mắt màu hổ phách của nàng phản chiếu dưới ánh trăng lại biến thành màu xám xanh, tràn đầy sự mong đợi.
Hắn nhẹ nhàng ấn lá bùa lên vạt áo, liền thấy vết son không thể lau đi hiện lên như bụi bay lơ lửng trong không trung rồi biết mất không để lại dấu vết gì.
Quả nhiên là đồ thật.
Tần Hi không nhịn được lại mở lá bùa ra, nhìn những dòng phù chú màu đỏ nhạt trên đó, có thể thấy được kỹ năng vẽ bùa của nàng rất thuần thục và ổn định, thật sự là thợ thủ công sao?
Ánh mắt của hắn lại dừng trên bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng, không hề có vết chai nào.
Thợ thủ công làm sao lại có thể không có vết chai nào.
Cả người Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy thoải mái, thở phào nhẹ nhõm: “Giờ thì chúng ta không nợ nhau cái gì nữa.”
Tần Hi yên lặng gấp Tị Cấu Phù cất vào tay áo, bạch quang bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng cầm lấy ngón trỏ của nàng rồi ung dung mở miệng: “Thuật Trị Thương của ta trị giá năm trăm lẻ một lượng, cô nhớ đưa tiền cho ta đó.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn sửng sốt: “Đắt như vậy?!”
Hơn nữa năm trăm thì năm trăm, sáu trăm thì sáu trăm, năm trăm lẻ một lượng là cái quái gì!
Hắn kinh ngạc nhìn nàng: “Nếu ta đã cứu cô và giúp cô trị thương thì giá tiền đương nhiên là do ta định đoạt.”
Nàng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, chết rồi, sao nàng lại cảm thấy hắn nói có lý thế.
“Ta… cũng không nhờ ngươi chữa thương mà.” Nàng cố gắng tìm ra sơ hở trong khoản nợ này.
“Cô không nhờ ta cứu mạng, nhưng sự thật là ta đã cứu rồi và thương cũng đã chữa rồi.” Hắn vuốt tóc, chiếc nhẫn ngọc nhỏ đung đưa ở bên tai, đôi mắt đen láy hơi nheo lại. “Hơn nữa vết son này là do cô để lại nên làm nó biến mất vốn là trách nhiệm của cô.”
Hắn không nói đến chuyện này còn chẳng sao, nhưng khi nhắc đến thì Lệnh Hồ Trăn Trăn càng thêm khó chịu: “Là ngươi kéo ta xuống vực mà.”
Tần Hi bình tĩnh nói: “Cô cũng không nói ta không nên nhảy mà.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy mình đang bị hắn xoay vòng vòng, rõ ràng mọi chuyện rõ ràng như thế nhưng đến miệng hắn lại trở thành món nợ không thể trả được. Trước mắt, nàng đã thấy mình không những phải vẽ lá bùa mà còn phải đưa tiền cho hắn nữa, thật sự không ổn chút nào.
Nàng xoay người muốn rời đi, nhưng lại nghe hắn nói: “Tốt nhất cô đừng rời khỏi Thanh Quang Trận, truy binh sẽ sớm đuổi tới đây thôi.”
Nàng lập tức sững sờ tại chỗ, hắn lại nói thêm: “Ta lại cứu cô thêm một lần rồi, e rằng trong chặng đường tới Tây Chi Hoang này cô sẽ phải nợ ta rất nhiều tiền đó.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh hãi nói: “Ta không phải đã cho ngươi Tị Cấu Phù rồi sao?”
Tần Hi dường như còn kinh ngạc hơn cả nàng: “Lệnh Hồ cô nương không lẽ chưa từng giao dịch qua lần nào sao? Giao dịch là chuyện của hai bên, sao cô có thể tự mình quyết định được?”
... Chết rồi, nàng lại cảm thấy hắn nói rất có lý.
“Ngươi, ngươi muốn bao nhiêu tiền?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hắn hơi nghiêng đầu: “Ta phải suy nghĩ một chút, khi nào nghĩ xong sẽ nói cho cô biết.”
“Ta chưa lấy lại được vòng tay nên trên người bây giờ không có tiền.”
Tần Hi không nói gì mà chỉ ra hiệu chớ có lên tiếng, ngay sau đó trong rừng liền nổi lên một trận cuồng phong, yêu khí ngưng tụ lại thành một tầng sương mù che khuất ánh trăng, bên trong không biết ẩn chứa bao nhiêu yêu thú. Trên người con yêu thú nào cũng có một con yêu khổng lồ mặt mũi vô cùng dữ tợn và cầm trong tay một cây trường đao phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Một lúc sau, trên bầu trời vang lên nhiều âm thanh “Đang Đang” rất lớn, truyền đi rất xa và không ngừng vang vọng. Nhìn tình hình lúc này, có vẻ Thang Viên Yêu Quân đã quyết tâm phát sắc lệnh khắp toàn bộ địa giới của mình.
“Xương Nguyên Yêu Quân có lệnh! Từ ngày hôm nay trở đi, dọn dẹp tất cả tu sĩ bên trong địa giới! Các vùng quan trọng tiếp giáp Nam Chi Hoang ở các hướng Đông, Bắc, và Tây đều bị kiểm soát chặt chẽ! Bất cứ ai dám giấu tu sĩ trong địa giới sẽ bị giết không tha!”
Lệnh Hồ Trăn Trăn đau khổ xoa xoa mặt, lần này thì xong rồi, nàng thậm chí còn chưa thay y phục. Nếu mặc bộ trang phục này đi ra ngoài sẽ lập tức trở thành cái bia sống, không thể nào đi tới Tây Chi Hoang nữa.
Nàng có thể dùng tay không để đánh mấy con dã yêu và cũng có thể miễn cưỡng đối phó với một vài con yêu binh, nhưng đối mặt với hàng ngàn hàng vạn yêu binh như thủy triều này thì chỉ có tu sĩ mới có thể đánh thôi.
Nhưng nếu như thế thì mình sẽ nợ tên họ Tần này rất nhiều tiền.
Khi nhìn thấy đám yêu binh như mây đen kia biến mất ở nơi chân trời, Tần Hi mới nói: “Ta không vội, mỗi ngày cũng không đòi một trăm lượng. Đợi cô có tiền thì thanh toán một lần luôn, không gấp.”
... Hắn vậy mà có thể tiếp tục những lời vừa mới nói lúc nãy. Hơn nữa, tại sao mình lại cảm thấy mấy lời này có chút quen tai?
Lệnh Hồ Trăn Trăn tập trung suy nghĩ một lúc, nhưng không nghĩ ra nguyên nhân, liền dứt khoát tháo hết mấy đồ trang sức hoàng kim nặng nề trên đầu xuống: “Không thì ngươi xem mấy đồ trang sức này đi? Có thể bán được không ít tiền đó.”
Tần Hi nghiêm túc nhìn mấy đồ trang sức hoàng kim kia rồi nói: “Cũng được.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn vội vàng tháo đôi hoa tai vàng làm tai nàng đau ra: “Cầm lấy cái này luôn đi.”
Tay áo dài của hắn phất lên một cái, toàn bộ trang sức bằng vàng đã được thu vào Tay Áo Càn Khôn, sau đó nói: “Vậy thì tiền một lần cứu mạng đã được thanh toán xong.”
Nàng gần như nhảy dựng lên: “Ngươi tính tiền theo từng lần sao? Nhiều vàng như thế mà chỉ tính một lần thôi sao?”
Tần Hi bày ra dáng vẻ nghiêm túc làm ăn với nàng: “Lệnh Hồ cô nương không phải đã nói một tấm Tị Cấu Phù trị giá năm trăm lượng sao? Ta nghĩ mạng của cô chắc hẳn phải quý giá hơn tấm bùa kia nhiều đúng không? Cô không thích tính tiền theo từng lần như thế sao? Hay là chúng ta tính theo từng ngày đi? Giao dịch là chuyện giữa hai bên, cô có có thể đưa ra yêu cầu của mình và chúng ta sẽ từ từ thương lượng.”
Thương lượng với hắn có tác dụng gì không? Lệnh Hồ Trăn Trăn coi như đã nhìn ra rồi, hắn là ỷ vào việc Thang Viên Yêu Quân nổi điên, ỷ vào mình là tu sĩ có thể chiến đấu nên mới đòi hỏi nàng nhiều như thế. Nếu tính toán theo cách của hắn thì món nợ mà nàng thiếu sẽ cao như núi và sâu như đại dương.
Thật là phiền, tại sao nàng không thể đánh lại yêu binh chứ? Nếu có thể đánh thì nàng đã sớm đi một mình rồi và chẳng có lý do gì để dây dưa với tên tu sĩ mồm mép giảo hoạt này cả.
“Ta nghe nói thợ thủ công phần lớn đều rất giàu có.” Tần Hi thậm chí còn bắt đầu thuyết phục nàng: “Một lá bùa có thể bán được mấy trăm lượng, cô bán nhiều thếm mấy lá là được rồi không phải sao? Cần gì phải tính toán mấy đồng tiền lẻ này.”
Mắt người này chắc phải kém lắm mới nhìn ra nàng là phú bà.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thẳng thắn nói với hắn: “Ta còn chưa phải thợ thủ công, chỉ biết vẽ bùa thôi, chỉ có thợ thủ công chính thức mới có thể bán.”
Thảo nào, chẳng trách trên tay nàng không có vết chai nào, hóa ra nàng cũng là một người thẳng thắn.
Tần Hi trầm mặc một lát, đột nhiên hỏi: “Cô có biết Định Vân Thành ở Tây Chi Hoang không?”
Dĩ nhiên là biết, không thể biết hơn được nữa vì sư môn đại trạch nằm ngay tại ngọn núi hoang ngoài Định Vân Thành. Nàng nghi ngờ nhìn hắn, sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
“Nếu cô có thể dẫn ta đến Định Vân Thành, ta sẽ lo liệu việc ăn việc ở cho chúng ta suốt chặng đường.”
Nếu đã thế thì, tiền cứu mạng…
“Dĩ nhiên, gặp yêu binh lần nào ta sẽ cứu cô lần đó và số tiền này cô vẫn phải trả. Đến Định Vân Thành rồi, ta sẽ tính luôn một lượt.”
Biết ngay sẽ như vậy mà.
Lệnh Hồ Trăn Trăn thở ra một hơi thật dài. Được rồi, đến Tây Chi Hoang nàng sẽ chạy trốn, cái giá cao ngất trời phải trả cho Thái Thượng Diện này nàng không muốn gánh đâu và mối nghiệt duyên này cũng không cần thiết phải kết thành.
Tần Hi liếc nàng một cái: “Có phải cô đang nghĩ khi nào đến Tây Chi Hoang rồi sẽ bỏ chạy mà không chịu trả tiền đúng không? Cô thật sự cho rằng ta không có biện pháp đối phó với cô sao?”
“Làm sao có thể.” Nàng bình tĩnh giả vờ ngắm trăng.
Tần Hi chỉ vào Thanh Quang Trận đang nhảy múa: “Ta sẽ luôn giữ Thanh Quang Trận ở đây, chỉ cần nó còn ở đó thì ta có thể quay lại bất cứ lúc nào. Nếu cô trốn nợ, ta cũng có thể kéo cô trở về đây đó.”
Thật hay giả vậy?! Nàng đột nhiên nghiêng đầu nhìn hắn.
“Tin hay không tùy cô.” Thanh âm của hắn rất bình tĩnh, hoàn toàn nghe không ra thật hay giả. “Tóm lại, ta cũng không nhất thiết phải cần cô dẫn đường, nhưng có thể cô nhất định phải cần ta cứu mạng.”
Lời nói này như một mũi tên trúng hồng tâm, Lệnh Hồ Trăn Trăn tựa vào thân cây, lá cây rào rào rơi xuống.
Tần Hi rốt cuộc không nhịn được mà phì cười một tiếng: “Ta sẽ tính rẻ một chút, đừng lo, cô có thể trả được.”
Anh Hi không phải tên Tần Hi mà tên Lươn Hi mới đúng:)))