Áo choàng không biết đã bao nhiêu năm, bốc lên mùi mốc, khiến nàng không ngừng hắt hơi. Hiếm khi Lệnh Hồ Vũ lộ ra một chút bất đắc dĩ: “Lần sau sẽ giặt.”
Từ Duệ ẫn hôn mê không tỉnh lại, được hắn cẩn thận an trí cẩn thận trong phòng khách, điều này khiến Ký Mộng yên tâm đôi chút. Thế nhưng, một nỗi bất an lớn hơn lại dấy lên, vì Lệnh Hồ Vũ và nàng ở chung một phòng.
Khi hắn từ hồ nước bước ra, tóc vẫn còn nhỏ giọt, tay cầm chiếc áo choàng đã giặt sạch, đặt trước mũi cẩn thận ngửi: “Chắc là không còn mùi nữa.”
Thấy nàng co ro trong góc không hề động đậy, trên người vừa đầy máu vừa đầy bùn, Lệnh Hồ Vũ cau mày: “Đi rửa sạch đi.”
Ký Mộng cuối cùng cũng lên tiếng: “Xin hãy để ta đi chăm sóc sư huynh.”
Hắn càng cau mày sâu hơn: “Cô thích y?”
Ký Mộng khẽ nói: “Tư Sĩ Tư Nữ, không thê không phu, ta không thích ai cả. Sư huynh đã giúp ta rất nhiều, theo tình theo lý, ta nên chăm sóc.”
Lệnh Hồ Vũ đột nhiên cười lạnh: “Không thê không phu? Vậy ta từ đâu ra? Nghe nói một vị tổ tiên xa xưa của ta cũng là Tư Sĩ. Có vẻ như Tư Sĩ và Tư Nữ ở Tư U Quốc các cô thường tỏ ra thanh cao trong sáng, nhưng trong bóng tối thì lại chẳng biết thế nào.”
Hắn túm nàng kéo mạnh lên giường, giống như ở Tư Sĩ Cốc, mạnh mẽ đè nàng xuống giường, trầm giọng nói: “Đừng giả vờ với ta nữa. Ta đã nói, muốn Tư Nữ sinh cho ta một đứa con, nghe lời chút đừng có động đậy.”
Ký Mộng không còn vùng vẫy nữa, giọng run run: “Cho dù ngươi có ép ta hàng ngàn lần, cũng không thể sinh ra đứa con nào cả. Chẳng thà ngươi giết ta bằng một nhát dao đi!”
Lệnh Hồ Vũ nắm lấy cổ áo của nàng, định xé rách, rồi đột nhiên ôm đầu lăn xuống giường, nghiến răng nghiến lợi: “Khi nào thì Thần Hồn Khế của tiên sinh đã trở nên đê tiện như thế này? Nàng ta bẩn thỉu như vậy! Người nghĩ ta là con lợn đang lăn lộn trong vũng bùn à?”
Hắn thở hổn hển hồi lâu, mồ hôi lạnh đầy mặt. Sau đó hắn đứng dậy, nhíu mày nhìn y phục đầy bùn đất của nàng, rồi lại túm lấy nàng như gà con. Tiếng thét của nàng ngay lập tức biến thành những bong bóng lớn trong nước hồ.
Lệnh Hồ Vũ không nhìn nàng, quay lại giường, đỡ trán lạnh lùng nói: “Rửa sạch sẽ đi. Đừng nghĩ tới việc qua chỗ sư huynh của cô. Y ngủ hai ngày sẽ tỉnh, không cần chăm sóc làm gì.”
Ký Mộng bị sặc nước hồ, ho sặc sụa. Bất thình lình, hắn lại ném vào hai bộ y phục sạch sẽ, nhưng đều là đồ của nam nhân.
“Mau tắm cho sạch rồi đi ngủ.”
Hắn nằm xuống giường, lại ném gối và chăn sang chiếc ghế mềm đối diện. Tiếp theo, ngón tay khẽ vẫy, nến trong phòng tắt hết trong nháy mắt.
Ký Mộng cứng đơ người hồi lâu, cuối cùng trong bóng tối cũng nhanh chóng rửa sạch bùn máu trên người. Khi cầm lấy bộ y phục mà hắn ném vào, từ áo trong đến áo ngoài đều rộng thùng thình, nàng phải buộc dây thắt lưng thật chặt vài lần, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng đi ra.
Trên ghế mềm có chăn gối, nàng lặng lẽ nằm xuống, nhưng trong bóng tối lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lệnh Hồ Vũ mang theo vẻ mệt mỏi: “Đôi lúc ta sẽ phát điên, nhưng đa phần có thể kiềm chế. Nếu không kiềm chế được, cô hãy cam chịu số phận đi.”
Thế nhưng, nàng nghĩ đó không phải là phát điên vì rõ ràng hắn có nhắc tới “tiên sinh” và “Thần Hồn Khế”, nghe như là một loại thuật điều khiển ghê gớm nào đó.
Ký Mộng dừng lại hồi lâu, thấp giọng hỏi: “Tại sao ngươi muốn tìm Tư Nữ để sinh con?”
Hắn tuy có dòng máu Tư Sĩ, nhưng không đáng kể. Ngoài việc ý niệm cùa hắn mạnh hơn người thường, thì không có gì khác, và đương nhiên không thể nói đến việc duy trì dòng máu của Tư U Quốc.
Giọng của Lệnh Hồ Vũ lạnh nhạt: “Đương nhiên là để không còn phát điên nữa. Đừng nói nữa, ngủ đi.”
Ký Mộng nhanh chóng nhận ra rằng Lệnh Hồ Vũ không chỉ thường xuyên phát điên, mà còn là một tu sĩ tội ác tày trời và có rất nhiều kẻ thù ở Trung Thổ.
Trong hai ngày chờ Từ Duệ tỉnh lại, hắn đã gặp phải không ít kẻ thù, từ người đến yêu đều có. Khi hắn không phát điên thì còn có thể đối đáp vài câu với họ, nhưng khi phát điên thì không nói một lời, đao liền giơ lên, giết người rất thô bạo và nhanh gọn.
Ngày đó hắn gặp phải nhiều tu sĩ lợi hại, rất đông, thậm chí có người muốn ra tay với nàng, phần lớn đều muốn bắt nàng làm con tin.
Trong khoảnh khắc, Ký Mộng nghe thấy một tiếng rít kỳ dị, lưỡi dao nhỏ phát sáng như giao long, bay lượn nhanh như chớp, đẹp mắt mà gọn gàng xoay quanh các tu sĩ. Sau đó, máu đổ như mưa xối xả.
Vài giọt máu bắn lên mặt nàng, mùi tanh của máu tràn ngập, khiến nàng lập tức cứng đờ.
Có người đáp xuống bên cạnh, một bàn tay kéo chiếc áo choàng của nàng ra. Lệnh Hồ Vũ cúi đầu nhìn nàng, rồi dùng tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên má nàng. Tuy động tác của hắn mềm mại nhưng giọng nói lại đầy sự uất ức: “Ai cũng muốn Lệnh Hồ Vũ ta phải chết, nhưng ta cứ khăng khăng không chịu chết.”
Hắn bị trọng thương, Thuật Trị Thương như tơ lụa kia dường như không thể dùng cho bản thân. Trong lòng bàn tay hắn phát ra ánh sáng bạc bao phủ quanh mạng sườn, nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
Trong phòng, mùi máu tanh nồng nặc. Ký Mộng thu mình trong góc, nhìn hắn triệu ra một ngọn lửa nhỏ để đốt vết thương, máu cuối cùng cũng ngừng chảy.
“Đưa ta cuộn vải trắng kia.” Giọng Lệnh Hồ Vũ yếu ớt, hắn khẽ hất đầu về phía cuộn vải sạch trên giường.
Nàng do dự một chút, cuối cùng cũng cầm cuộn vải đưa qua, nhưng bất thình lình cổ tay bị nắm chặt. Hắn nhìn nàng chớp chớp mắt, như đang phân vân: “Cuộc sống như địa ngục, ta muốn chúng ta cả hai cùng thoải mái hơn, nhưng có vẻ ông trời cũng không buông tha cho ta. Tên cô là gì?”
Ký Mộng im lặng, rồi nghe hắn thấp giọng nói: “Ta nghe hôm nọ sư huynh cô gọi cô là Ký Mộng. Ký Mộng… quả là một cái tên hay. Hơn nữa, trên người cô đúng thật đang mang theo giấc mộng của ta. Nếu cô chết, ta sẽ nhớ đến cô.”
Mọi thứ quay cuồng, lưng nàng nện mạnh xuống sàn, Lệnh Hồ Vũ với cơ thể đầy máu tươi lần thứ ba đè lên nàng.
“Ta biết như vậy không ổn.” Hắn chạm vào trán nàng, nheo mắt nói chậm rãi: “Có phải ta cần truyền ý niệm vào không? Ta có thể thử.”
Ký Mộng vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng không lâu sau, hắn lại ôm lấy đầu mình, lăn xuống đất. Vết thương cháy đen lại rỉ máu, giọng hắn yếu ớt nhưng đầy lạnh lẽo: “Tiên sinh lại đến rồi, lần này suýt chút nữa đã bị người lừa… Người thật hèn hạ, ngay cả lúc này cũng không tha cho đệ tử của mình.”
Hắn nâng tay lên, một cơn gió mạnh thổi bay nàng ra xa, khiến nàng ngã xuống chiếc ghế mềm. Trước khi nàng kịp đứng dậy, hắn đã ngất đi trên sàn.
Ký Mộng định bỏ chạy, tay đã chạm vào khung cửa, nhưng lại khựng lại một giây. Nàng theo bản năng nhìn về phía Lệnh Hồ Vũ đang nằm bất động. Không hiểu sao, hình ảnh người thiếu niên rên thác nước xanh ngắt với cùng hoa đỏ hợt hiện lên trong đầu nàng. Người ấy đã từng như một đám mây xa xôi và tươi đẹp, nhưng giờ đám mây ấy đã rơi xuống đầy máu me, quả thật giống như địa ngục vậy.
Nàng quay lại, thả một luồng ý niệm vào trán hắn, tiến vào Thức Hải của hắn.
Thức Hải của hắn mờ mịt như máu, nàng ó thể cảm nhận được cảm xúc của hắn: u ám, tức giận, ẩn chứa sự chịu đựng và khao khát. Thần hồn của hắn chìm sâu trong đáy Thức Hải, ở giữa ngực là một mảnh nhỏ màu đỏ như máu, thỉnh thoảng phát ra ánh sáng yếu ớt.
Đây chính là “Thần Hồn Khế”, Lệnh Hồ Vũ không nói dối, hắn quả thật bị tiên sinh kia điều khiển.
Ký Mộng thử dùng niệm đầu để chạm vào Thần Hồn Khế, nhưng vì nàng chưa từng tu luyện nên ý niệm của nàng chỉ như những viên ngọc tròn lớn, chỉ đẹp mà không có chút sát thương nào.
Nàng bọc kín Thần Hồn Khế bằng những lớp ý niệm dày đặc —— như vậy ít nhất có thể giúp hắn yên ổn vài ngày không phát điên.
Trước khi Lệnh Hồ Vũ tỉnh lại, nàng đi tìm sư huynh Từ Duệ, tiếp tục cuộc sống trốn chạy.
Thế nhưng mọi việc không bao giờ suôn sẻ như Ký Mộng nghĩ. Nàng đã đánh giá thấp sự cố chấp của Nam Hoang Đế, việc truy tìm “phi tần đào tẩu” không chỉ giới hạn ở Nam Chi Hoang. Ông ta không quan tâm đến lời đồn hay tổn hại đến danh dự của Hoang Đế, dốc toàn lực để bắt nàng về.
Từ Duệ lại bị yêu binh làm trọng thương, toàn thân đẫm máu.
Ký Mộng gắng sức đỡ lấy y, trong lòng dâng lên nỗi tuyệt vọng về sự bất lực của bản thân.
Chiết Đan Tiên Sinh nói không sai, bất kể bốn vị Hoang Đế có ra vẻ giữ gìn trật tự và bình đẳng với chúng sinh thế nào, thì quy tắc thật sự của Đại Hoang vẫn là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu. Không có sức mạnh phản kháng, bị để mắt đến có nghĩa là phải khuất phục.
Ta sẽ quay lại.” Ký Mộng chậm rãi nói. “Nhưng phải thả sư huynh của ta đi.”
Nàng nắm chặt con dao găm của Từ Duệ, đè chặt vào ngực mình.
Yêu thần phụ trách việc truy bắt cười lạnh một tiếng, chưa kịp nói gì thì một tiếng rít kỳ lạ đã nuốt sống gã.
Một loạt phi đao phát sáng như con rồng khổng lồ, chỉ trong chớp mắt đã tạo ra huyết vũ đen nhánh, phủ khắp toàn bộ khu đất hoang. Ký Mộng từ đầu đến chân đều bị ướt đẫm.
Có người đáp xuống bên cạnh, dùng một bàn tay lau vết máu trên mặt nàng, nhưng lần này càng lau lại càng bẩn. Giọng Lệnh Hồ Vũ hẹ nhàng như không có gì: “Sư huynh cô tu vi không đủ, đừng trông cậy vào y mà làm hại y nữa.”
Ký Mộng ngơ ngác nhìn hắn, không thốt nên lời.
Hắn cúi đầu nhìn vào mắt nàng, tựa như lần đầu gặp, mỉm cười với đôi chân mày hơi nhướn lên: “Cô nương có cách khiến ta không bị Thần Hồn Khế làm phiền. Ý niệm của cô không khiến ta khó chịu, thế thì để ta lo liệu. Cô có nơi nào muốn đến không? Nơi có núi non tươi đẹp ấy.”
Ký Mộng chớp mắt, nước mắt hòa với dòng máu đen như mực của yêu quái tạo thành những vệt dài trên mặt.
Giọng nàng bình tĩnh: “Lúc rời đi, ta chỉ muốn thấy ngàn núi, ngắm vạn sông.”
“Ồ, được thôi.”
Lệnh Hồ Vũ chắp hai tay lại, mặt đất như bị một đôi tay khổng lồ nhào nặn, nhanh chóng hình thành một căn nhà đá không lớn không nhỏ, trên tường đá khắc rõ những dấu vết như lông vũ.
“Nơi này gọi là ‘Thâm Cốc Vi Lăng’.” Hắn lại thắt tay áo nàng và tay áo mình lại thật chặt, rồi cõng Từ Duệ lên, bước vào nhà. “Đây là món thần vật thú vị mà tiên sinh tặng ta, có thể vượt qua hàng nghìn năm. Đi vào rồi đi ra, có lẽ sẽ là ngàn năm trước.”
Hắn vào nhà, rồi lại kéo nàng xoay người đi ra ngoài. Đông Chi Hoang ngàn năm trước trăng sáng rực rỡ, thiên hà xa tít tắp, cơn gió mát của mùa thu nhanh chóng thổi khô nước mắt trên mặt Ký Mộng.