Chu Cảnh cười đến mức suýt phun rượu ra. Hắn nhìn khắp nơi nhìn một vòng, Lão Bát Lâm Anh đã rời đi từ trước vì quá say, chỉ còn lại Nhị sư huynh Lâu Hạo đang nằm ngủ trên sàn nhà. Điều hiếm gặp nhất là Du Bạch lần đầu tiên say rượu, nàng đang lẩm bẩm điều gì đó trong giấc ngủ.
Hắn dứt khoát đứng lên nói: “Hôm nay đến đây thôi. Cứ bảo bọn họ ngủ ở đây đi vì ta cũng chẳng muốn dọn quỷ say đâu. Nhị sư huynh, chúng ta đi trước thôi nhỉ?”
Lâu Hạo rất ân cần dặn dò: “Nguyên Hi, trời rét đất cóng nên ít nhất cũng phải đắp cho các sư huynh và sư tỷ một cái chăn mỏng.”
Nguyên Hi hông phải là người keo kiệt, nhưng hắn lại luôn quá lười biếng để chăm sóc người khác. Trước kia cũng đã từng có chuyện mọi người say rượu ngủ lại động phủ của hắn. Vào ngày hôm sau, khi mọi người thức dậy lại phát hiện cửa sổ đều mở toang, ai nấy cũng đang nằm trên mặt đất lạnh như băng, hoàn toàn không có ai quan tâm đến họ.
Tần Hi thở dài một tiếng: “Tùng Hoa, huynh đưa Lệnh Hồ về đi.”
“Đệ tự mình đưa đi.” Chu Cảnh còn cho hắn một ánh mắt “đệ làm sao cho coi được thì làm.” Trên Nhất Mạch Sơn này đệ ấy sẽ không lạc đường nên việc chăm sóc Tiểu sư tỷ nên để đệ ấy làm.
Ai ngờ Lệnh Hồ Trăn Trăn nhìn thấy bọn họ rời đi nên cũng nhanh chóng đứng dậy tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Nàng uống cạn cả một bình Nhất Túy Phương Hưu nên cả cổ và tai đều đỏ bừng do say, vậy mà bước đi vẫn nhanh nhẹn và vững vàng. Nàng khéo léo tránh được ba tên say rượu trên mặt đất rồi đi về phía cửa.
Đây là say rồi hay không đây?
Chu Cảnh đuổi theo hỏi nàng cái gì đó, nhưng dường như nàng không nghe, cũng không nói chuyện mà chỉ một mạch đi đến cửa động phủ, sau đó bị trận pháp chặn lại hai lần. Nàng bỗng nhiên chạm vào cây cổ thụ trong sân, nhẹ nhàng trèo lên và ngủ thiếp đi trên chiếc gối làm bằng băng tuyết của mình.
Chuyện quái gì đây, đã uống say thì thôi đi, còn chạy loạn khắp nơi nữa!
Chu Cảnh dở khóc dở cười, còn Tần Hi ở bên cạnh không chút khách khí mà kéo nàng từ trên cây xuống rồi vác nàng trên người tựa như đang vác bao gạo. Thế mà nàng lại chưa tỉnh, vẫn đang ngủ say.
Lâu Hạo cười nói: “Tiểu sư tỷ vừa mới làm tu sĩ, chỉ sợ không dùng được chân ngôn trong giấc ngủ. Nguyên Hi, đệ đừng để cho tỷ ấy bị đông cứng. Nếu tỷ ấy bị bệnh thì đó chính là lỗi của đệ đấy.”
Chu Cảnh nín cười rồi đi theo Nhị sư huynh ra khỏi cửa sân, sau đó lại nghe Lâu Hạo nói: “Tiểu sư tỷ là người ngây thơ cởi mở, có thể thấy phải tiếp xúc rồi mới biết người đó như thế nào. Không thể trông mặt mà bắt hình dong được.”
Chu Cảnh không khỏi kinh ngạc: “Nhị sư huynh từng có hiểu lầm với Lệnh Hồ?”
Lâu Hạo nói: “Nào chỉ có ta. Cũng đúng, Nguyên Hi quan tâm đến Tiểu sư tỷ hơn những người khác nên cho dù có phát hiện ra cũng chẳng phải điều gì đáng ngạc nhiên. Thế nhưng, lão Cửu này có lúc thì rất thông minh nhưng cũng có lúc rất không nhanh nhạy chút nào. Thật khiến người khác nóng lòng, thôi thì thà không nhìn còn hơn.”
Nhị sư huynh đúng là Nhị sư huynh, quả thật là một người kỳ diệu.
“Tùng Hoa lần này quay về cũng thay đổi không ít nha.” Lâu Hạo chắp tay sau lưng đi về phía trước. “Gặp được vị cô nương nào khiến đệ đột nhiên tỉnh ngộ à?”
Chu Cảnh thiếu chút nữa phun ra hết rượu trong bụng: “Làm gì có! Nhị sư huynh không nên nói lung tung đâu!”
Lâu Hạo cười nói: “Có phải nói lung tung không thì ngày sau sẽ biết, nhưng mà chỉ sợ là có người sẽ đau lòng lắm đây. Đệ nhìn xem bản thân mình đã tạo nghiệp như thế nào đi. Được rồi, ta còn phải học lớp buổi tối nữa, đi trước đây.”
Huynh ấy thì hay rồi, cứ như vậy mà đi học lớp buổi tối, để lại một mình Chu Cảnh đứng ngơ ngác một lúc lâu. Tỉnh ngộ? Hắn không phải là Lão Cửu ngốc nghếch kia đâu! Đau lòng lắm lại là chuyện gì nữa? Hắn đã tạo ra nghiệp gì rồi? Không ngờ Nhị sư huynh còn có những trò đùa nhàm chán như này đây.
*
Lệnh Hồ Trăn Trăn lại mơ thấy đại bá.
Nắng chiều dịu nhẹ vẫn phản chiếu trên lưng ông, nhưng là cảnh tượng nàng không có chút ấn tượng nào. Ông đáng nói chuyện với nàng bằng vẻ mặt lạnh lùng, khiến nàng có chút không vui.
Nàng muốn mơ một giấc mơ dễ chịu hơn.
Vậy nên giấc mơ lập tức thay đổi. Nàng quay về với khoảng sân nhỏ đầy nắng, Nhị sư tỷ đang bỏ hoa vào giỏ đem phơi nắng cho khô, còn sư phụ thì đang sắp xếp dụng cụ thủ công trước cửa nhà. Nàng có thể đốn củi, cũng có thể nấu nước, hoặc đi học chạm khắc gỗ. Sư phụ đã nói rồi, sau khi quay về từ Vân Vũ Sơn sẽ dạy nàng cách chạm khắc gỗ.
Dần dần, cảnh tượng lại biến thành từng ánh thiên hỏa lấp lánh trên bầu trời giống như những ngôi sao rơi, hòa quyện với tuyết bay lất phất. Xung quanh người nàng có làn gió nóng, còn có hương thơm ấm áp của hoa cỏ khô tràn ngập, tựa như đang tràn ra từ tay áo của người nào đó, thật khiến nàng thích.
Lệnh Hồ Trăn Trăn hài lòng lười biếng trở mình, cuối cùng có thể ngủ thật ngon rồi, chắc chắn đã quay về sư môn đại trạch. Nếu không, nệm của nàng sẽ không êm ái như vậy, gối cũng sẽ không mềm đến thế, chăn…. Trên người nàng có chăn, nhưng trước giờ nàng có bao giờ đắp chăn đâu —— đây là đâu?
Nàng chợt mở mắt ra. Trời vừa tờ mờ sáng, cửa phòng đang mở rộng, một cơn gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào, nhưng lại rất ấm áp.
Ngoài sân phủ đầy tuyết, chủ nhân của nơi này không hề có ý định quét dọn nào cả —— không phải sư môn đại trạch, cũng không phải động phủ của nàng. Nơi này là viện của Tần Nguyên Hi.
Du Bạch và những người khác đang nằm trên sàn của phòng chính mà ngủ ngon lành.
Dưới cửa sổ đối diện có một tấm đệm, Tần Nguyên Hi vẫn đang ngủ say. Nhịp thở lên xuống chậm rãi, hòa vào tiếng gió rất khẽ.
Hắn không đối xử tệ với mình, cũng không đối xử tệ với nàng. Họ là những người duy nhất có chăn ga gối đệm.
Lệnh Hồ Trăn Trăn lẳng lặng nhìn hồi lâu. Ngoài cửa sổ tuyết không phải tuyết, gió cũng không phải gió, hết thảy đều mờ mịt, chỉ có ánh sáng ban mai trong trẻo, dịu dàng, và tịch mịch bao phủ lấy nửa khuôn mặt của hắn.
Nàng chậm rãi nằm trở về, nhớ đến đại dương ánh lửa ở Khuynh Tiên Thành. Lúc đó, hắn nói với nàng: “Nguyên trong nguyên tiêu, Hi trong ánh nắng ban mai, gọi ta là Tần Nguyên Hi.”
Nguyên Hi, ánh ban mai đầu tiên, hóa ra trông như thế này.
Nỗi mất mát không thể giải thích được trong lòng nàng đột nhiên tan thành mây khói. Nơi này rất tốt, nàng rất thích.
*
Giữa giờ Tỵ, ánh nắng mùa đông nhàn nhạt chiếu sáng toàn bộ đình viện, tiếng gió thổi chậm rãi. Thật là một cảnh tượng bình yên.
Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân nhẹ nhàng trên tuyết đã phá hủy sự bình yên này.
Tần Hi đang ngồi ngay ngắn dưới cửa sổ khẽ mở mắt ra, liền thấy Lệnh Hồ Trăn Trăn xõa tóc vừa dụi mắt vừa đi về phía cửa động phủ.
Cuối cùng cũng tỉnh rồi. Xem ra người Đại Hoang dù có uống rượu như nước thì cũng không thể chống đỡ được Nhất Túy Phương Hưu. Người mà mỗi ngày ở Đại Hoang đều thức giấc lúc giờ Mẹo lại có thể ngủ đến bây giờ đây.
Nhưng bây giờ nàng cứ như vậy mà đi sao? Chiếm lấy cả chăn nệm gối của hắn mà không thèm cảm tạ một câu nào, không được rồi.
Hắn nhận ra nàng cứ đi quanh quẩn trước cửa động phủ hồi lâu, hẳn là bị trận pháp ở cửa chặn lại nên chỉ có thể đi tới đi lui mà thôi. Khi thấy nàng đi đến tận vách núi có rất nhiều tuyết, Tần Hi mới lên tiếng: “Cô chưa cảm tạ tiếng nào mà đã đi về rồi à?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn nhanh chóng chạy về phía phòng chính, không biết là do nàng còn buồn ngủ hay là do uống rượu nên má và mí mắt đều đỏ bừng, môi đỏ như vừa mới tô son. Mái tóc dài và dày xõa ra sau vai, màu nhạt hơn người bình thường, đột nhiên trông nàng có vẻ trẻ hơn hai tuổi.
Giống như một con hồ ly nhỏ đang chạy đến với đôi mắt sáng ngời.
Tần Hi ngừng một lúc, mới hỏi: “Tam sư tỷ nhờ ta dạy lại đằng phong cho cô, có đúng không?”
Nàng gật đầu.
“Những ngày gần đây ta phải tĩnh tu mà cô phải học lại từ đầu nên không thể lơ là được, đợi thêm mấy tháng nữa đi.”
Câu trả lời của nàng có chút bất ngờ: “Không sao cả, ngươi cứ tu hành thật tốt đi. Ta có thỉnh giáo những sư đệ và sư muội khác.”
Nàng định thỉnh giáo ai? Chu Cảnh và Du Bạch cũng sắp đột phá cảnh giới rồi nên chắc chắn không có thời gian để dạy được. Lâu Hạo phải khó khăn lắm mới gặp được, Lâm Anh thì không phải là người có thể dạy người khác học. Nàng định thỉnh giáo Quý Viễn tính tình khoa trương hay Đoan Mộc Duyên không có chút nghiêm túc nào? Hoặc là, tên Trầm Quân đáng ghét kia?
Tần Hi chậm rãi nói: “Cô có thể đến tìm Nhị Mạch Chủ học Giấy Thông Thần trước. Lệnh Hồ Vũ từng là tu sĩ Nhị Mạch, Hành Chi Pháp của ông ta là học từ Nhị Mạch Chủ.”
Hóa ra hắn cũng biết.
“Ta biết rồi, Trầm Bất Bình đã từng nói qua.”
Đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng gọi tên ai đó một cách trôi chảy và không sai chút nào như vậy. Thế mà người đó lại là Trầm Quân.
Tần Hi liếc nàng một cái: “Huynh ấy còn nói gì nữa?”
Nàng trông vui vẻ một cách kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên hắn thấy nàng có biểu cảm như thế từ khi đến Thái Thượng Mạch.
“Hắn đưa cho ta mười lượng bạc, nói muốn xem Long Quần Phi Đao mười lần.”
Hắn lập tức cau mày: “Có một lần sẽ có mười lần, có mười lần cũng sẽ có một trăm lần. Cô lần nào cũng sẽ đồng ý sao?”
Lệnh Hồ Trăn Trăn có chút sững sờ: “Chắc sẽ không muốn xem một trăm lần chứ?”
Cái này rất khó nói. Với tính cách của Trầm Quân thì xem một nghìn lần cũng là điều có thể.
“Ở nơi Trung Thổ này, kẻ thù của Lệnh Hồ Vũ chỉ có nhiều hơn chứ không ít hơn ở Đại Hoang. Nếu cô không muốn rước lấy phiền toái thì tốt nhất nên hạn chế sử dụng Long Quần Phi Đao.” Hắn còn thản nhiên thêm vào một câu: “Lần sau nhớ trả tiền lại cho huynh ấy.”