Mục lục
Trăn Trăn Mỹ Nhân Tâm - Thập Tứ Lang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chu Cảnh cảm thấy mình giống như đang mơ một giấc mộng lộn xộn.

Lẽ ra hắn phải đang thưởng thức Yến tiệc Viêm Thần ở Dao Sơn, còn đang lợi dụng sơ hở mà cố gắng hết sức để tác hợp Nguyên Hi và Lệnh Hồ. Mặc dù luôn không thành công, nhưng hắn không biết mệt là gì.

Tuy nhiên, hắn lại gặp Diệp Tiểu Uyển, người không thể nào xuất hiện ở Dao Sơn.

Nàng đứng ngay trước mặt hắn với bả vai mảnh khảnh, khuôn mặt vui vẻ và đôi mắt biết nói. Nàng vẫn luôn nhìn hắn mà mỉm cười, cười đến khiến hắn tâm phiền ý loạn.

Sau đó còn có rất nhiều hình ảnh chợt ẩn chợt hiện. Hắn khi thi quay về Thái Thượng Mạch, khi thì ở trong một quán rượu nhỏ uống rượu.

Cuối cùng, xung quanh đột nhiên bùng lên một ngọn lửa dữ dội, ánh lửa chói lòa chiếu sáng vết máu lốm đốm trên mặt đất, phía xa dày đặc bóng người la hét bỏ chạy.

Có một thanh âm rất quen thuộc vang lên bên tai: “Con mau chạy đi ——! Bọn họ tới để bắt con ——!”

Cả người Chu Cảnh chấn động, đột nhiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy trong mắt mình tràn ngập thanh quang kỳ dị. Cơ thể giống như bị thứ gì đó siết chặt, không thể cử động được.

Vừa tỉnh dậy từ giấc mộng chớp nhoáng, hắn nhất thời không thể phân biệt rõ đâu là mộng đâu là hiện thực. Kim quang quanh thân tuôn ra như thủy triều, những âm thanh vỡ vụn vang vọng, bao trùm lấy cơ thể hắn như lớp mạng nhện, nhưng đã lập tức bị thanh quang xé thành từng mảnh.

Vừa đáp xuống đất, Chu Cảnh liền cảm thấy tim đập nhanh, đầu óc choáng váng, há miệng muốn nôn, nhưng lại phun ra mấy búng máu.

Trước mắt là một vùng đỏ thẫm, hắn theo bản năng lau đi, nhưng chỉ lau được một tay đầy máu —— đây là bị trúng Bức Thanh Thuật rồi sao?

Lúc này cúi đầu nhìn lại lần nữa, mới phát hiện ra thanh quang bao trùm cơ thể mình chính là Yêu Ngôn Kết Giới của Xương Nguyên Yêu Quân. Lão già Yêu Quân chết tiệt kia có thể dùng mưu kế để đến được Tây Chi Hoang?!

Hắn vội vàng quan sát xung quanh, nơi đây hẳn là địa lao, vừa chật hẹp vừa không có ánh sáng. Bên ngoài có vô số âm thanh hỗn loạn và tiếng bước chân như thủy triều, còn có rất nhiều yêu binh đang kêu lên: “Không hay! Tu sĩ tỉnh rồi! Diệt Linh Trận đâu? Còn chưa mở được sao?”

Diệt Linh Trận?

Chu Cảnh hơi giật mình, chỉ nghe thấy âm thanh vo ve trên đầu và dưới chân, một luồng yêu quang màu đỏ đột nhiên phóng lên. Càn Khôn Pháp trong tay áo trong nháy mắt mất đi công hiệu, tất cả đồ vật đặt trong túi tay áo leng keng rơi xuống đất.

Diệt Linh Trận là một yêu trận trận được Nam Hoang Đế tạo ra trong trận chiến giữa Đại Hoang và tiên môn Trung Thổ trăm năm trước. Dưới trận pháp, tất cả thuật pháp của tu sĩ đều trở nên vô dụng và không thể vận chuyển được linh khí. Năm đó đa phần là dựa vào trận pháp này nên Đại Hoang mới không bị bại trận ngay tức khắc.

Không ngờ, ngay cả thứ này mà Xương Nguyên Yêu Quân cũng dùng đến rồi.

Cánh cửa sắt đen của địa lao bị phá tung, một đám yêu binh xông vào, tranh nhau rút yêu kiếm ra và nghiêm nghị quát hắn quỳ xuống.

Bọn họ dường như cảm thấy có Diệt Linh Trận là có thể nhào nặn các tu sĩ Thái Thượng Mạch như bột rồi.

Đến mức này thì thiết luật Đại Hoang đã trở thành một thứ nhảm nhí. Ảo giác kia đã khiến hắn nhớ lại điều mà mình không muốn nhớ đến nhất, giờ đây lửa giận đang bùng cháy trong lòng hắn, hắn muốn đại khai sát giới, muốn xé Xương Nguyên Yêu Quân thành hàng nghìn hàng vạn miếng thịt dơi khô.

Chu Cảnh nhặt trường đao cũ kỹ mình từng dùng lúc xưa từ đống đồ trên sàn lên, rồi dùng khí thế bừng bừng tiến lên. Đám yêu binh bị lực mạnh không thể chống lại đánh bật về phía sau. Động tác của hắn nhanh như chớp, đưa tay chém xuống, trong chớp mắt đã giết mười mấy yêu binh.

Một tiếng “Ầm” thật lớn vang lên, cánh cửa sắt đen thứ hai đã bị hắn dùng đao đập vỡ thành từng mảnh. Nhìn thấy tình thế không ổn, các yêu binh liền rối rít bỏ chạy ra ngoài, trong địa lao liên tục vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng kêu thảm thiết.

Chu Cảnh đánh tới cánh cổng sắt đen thứ ba, sau khi đập vỡ, hắn phát hiện phía trước vẫn là một màu đen u ám. Địa lao của Yêu Quân này này xây cũng thật sâu, không biết rốt cuộc có bao nhiêu cánh cửa nữa.

Yêu binh khi nãy xông vòa dường như đã bị hắn giết sạch, trong đường hầm không có một tiếng động. Hắn lắng tai nghe trong chốc lát, đột nhiên ném ra trường đao đẫm máu trong tay. Phía trước truyển đến một tiếng kêu thảm thiết, một bóng người lăn xuống từ vách đá, là một yêu binh mặt đầy sợ hãi. Nhìn phục sức cùng yêu lựa thì chắc hẳn còn là một thủ lĩnh nhỏ.

Chu Cảnh cười âm hiểm, trên mặt có mấy dòng máu chảy xuống: “Sao thế, tên Xương Nguyên chết tiệt kia thật sự dám động vào Thái Thượng Mạch à?”

Tên yêu binh kia sợ đến mức run bần bật: “Tha mạng! Ta, ta chẳng qua là nghe Yêu Quân phân phó!”

Chu Cảnh nhìn xung quanh một lần: “Nơi này là nơi nào? Ta đã bị bắt đến đây bao lâu? Các ngươi còn bắt ai nữa? Linh nhân Mặc Lan kia và Yêu Quân các người ở cùng một phe?”

Yêu binh nơm nớp lo sợ trả lời: “Nơi này là Trọng Âm Sơn ở Nam Chi Hoang, cũng là Địa cung của Yêu Quân. Ngài là bị Tam công tử mang đến đây vào ngày hôm nay, ngài ấy chỉ mang đến một mình ngài thôi. Chuyện của linh nhân Mặc Lan ta không biết, chỉ nghe nói Yêu Quân từng quen biết với nàng ta…”

“Tên Tam công tử chết tiệt và Yêu Quân đâu rồi?”

“Tam công tử đã đi ra ngoài, còn Yêu Quân vẫn chưa về.”

Chu Cảnh còn muốn hỏi thêm, chợt thấy khó thở, ho khan mấy tiếng rồi phun ra một búng máu lớn.

Có chút không ổn, Tam công tử e là đã nhiều lần dùng Bức Thanh Thuật với hắn. Tầm mắt đã bắt đầu tối sầm, thở cũng không thể thở được.

Tên thủ lĩnh nhỏ đối diện kia hẳn là nghĩ hắn không thể cầm cự được bao lâu nên lén lút lấy ra móc câu trong ngực áo. Chu Cảnh lười nói nhảm với gã, trường đao lập tức hóa thành một tia hàn quang và cắt đứt đầu gã dễ như trở bàn tay.

Thi thể không đầu rơi xuống đất như bao gạo, một làn khói đen đột nhiên bốc ra từ cổ áo. Khi gặp gió, nó biến thành vô số con dơi nhỏ, lao nhanh về phía hắn.

Đao lại một lần được vung lên, cơn gió mạnh lập tức xé nát đàn dơi kia, nhưng vì không thể di chuyển linh hoạt nên hắn vẫn bị cắn vài vết trên cổ —— Không hay rồi, thứ đồ này nhất định là có yêu độc!

Nương nó, đúng là năm hạn mà. Không ngờ lần đầu tiên đến Đại Hoang lại bị một Yêu Quân dày vò đến mức độ này.

Máu không ngừng lăn xuống cằm, tầm mắt đỏ rực, hắn đưa tay lau một cái rồi tiếp tục tiến về phía trước. Trường đao kéo lê trên nền gạch ướt, phát ra âm thanh chói tai.

Bức Thanh Thuật không ngừng xé nát kinh mạch, vết thương trên ngực cũng không ngừng chảy máu. Nơi này được Diệt Linh Trận bao phủ nên không thể nào vận chuyển linh khi nên trong người hoàn toàn rỗng tuếch. Nếu không phải hắn tu Kim Thổ Nhị Hành thì lúc này có lẽ đã ngã trên đất không thể đứng dậy nổi rồi.

Chu Cảnh thở dốc nặng nề, đưa tay đang muốn phá vỡ cánh cửa thứ ba, chợt nghe ngoài cửa vang lên một tiếng hét giận dữ củanữ tử rất quen thuộc. Cánh cửa sắt đen bị dạp phá chỉ bằng một cước, nếu không phải hắn tránh đi màu thì có lẽ đã bị mảnh vụn ghim đầy mặt.

Một bóng người gầy gò giẫm trên đá vụn bước vào, trên tay xách hai tên yêu binh, tức giận mắng: “Một đam không biết phải trái! Cứ bắt ta phải ra tay!”

Chu Cảnh hoàn toàn ngây người rồi, hắn đột nhiên hoài nghi mình vẫn còn trúng thuật mê hồn. Đây, đây, không phải là Tam sư tỷ Du Bạch sao?!

“Lão Thất! Đệ thật sự ở chỗ này!”

Du Bạch vừa nhìn thấy liền tóm lấy cổ áo hắn, kéo đến trước mặt xém xét cẩn thận. Động tác lần này quá mạnh nên Chu Cảnh không khỏi “Á” một tiếng.

Theo tính tình của nàng thì chắc chắn tiếp theo sẽ la mắng ầm ĩ nên hắn chỉ nín thở đợi. Đợi khi nào nàng mắng xong mới hành lễ sau.

Nhưng chẳng có người nào mắng hắn cả, trong bóng tối, nàng chỉ dùng tay áo lau đi máu trên mặt hắn.

“Tam sư tỷ…?” Chu Cảnh thử gọi một tiếng, chẳng lẽ thật sự là mộng sao?

Du Bạch mỉa mai nói: “Đệ còn muốn hủy hoại thanh danh của mình đến mức nào! Thậm chí phải nhờ đến tiểu nha đầu của tiên môn khác chạy đến Thái Thượng Mạch cầu cứu, thật không biết giấu mặt vào đâu!”

Không phải đang nói đến Diệp Tiểu Uyển chứ? Chu Cảnh nhìn thấy người trong sư môn đến, không còn sức để chống đỡ nữa, cười than: “Tiểu nha đầu từ tiên môn khác? Là Diệp sư muội? Muội ấy thật sự đến sao? Ta còn tưởng muội ấy đến Trung Thổ sẽ quên ngay chứ.”

“Đệ vừa nghe đã biết là Diệp sư muội, vậy muội ấy làm sao có thể dễ dàng quên được.” Du Bạch lạnh lùng nói. “Chỉ là không ngờ đến, nếu như ta không tới thì đệ thật sự có thể chết ở chỗ này!”

Vừa nói, nàng liền trở tay cõng hắn trên lưng.

Vóc người hắn rất cao, nên khi bị nàng cõng vô cùng chật vật. Hắn không thể làm gì khác hơn ngoài nói: “Tam sư tỷ, tự ta có thể đi được. Ta không phải con nít mà cần được tỷ cõng đâu.”

“Im ngay. Diệt Linh Trận này khiến cả người ta cảm thấy khó chịu, đi ra ngoài nhanh lên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK