Chương 10:
Điện thoại bị ném vào tường trượt xuống nền nhà tắm một đường dài. Nguyệt Vy nhìn chiếc điện thoại vỡ nát trên nền nhà, toàn thân lập tức run rẩy. Cô trốn trong nhà tắm gọi điện cho Quốc Anh không nghĩ rằng Hoàng Phong lại phát hiện.
Giờ phút này hằn rất đáng sợ. Nguyệt Vy không dám ngẩng đầu nhìn hắn, cần chặt môi, chăm chú nhìn mũi chân, ánh nhìn của hàn rơi trên người cô, còn có tiếng thở nặng nề gấp gáp. “Tôi nói gì em quên rồi sao?" Hoàng Phong rít qua từng kể rằng, đăm đăm nhìn cô. "Tại sao còn gọi điện cho hàn hả?"
Nguyệt Vy lùi hẳn về phía sau, lắp bắp không biết nói gì.
Hoàng Phong vì thái độ này của cô mà lửa giận bốc lên ngùn ngụt. Hãn túm chặt vai cô, ép sát vào tường: "Tôi đã bảo chia tay với hắn. Tại sao không nghe lời, tại sao không nghe lời tôi hả?"
Nguyệt Vy sợ đến mức nước mắt đảo quanh một vòng trong hốc mắt, ấm ức căm phẫn nhìn hắn: "Tôi... tôi không muốn.
Mặt hãn thoảng sững sờ, lặp lại lời cô nói: "Không muốn?
Nguyệt Vy không trả lời, cô nuốt nuốt nước bọt, dùng sức muốn đẩy hắn ra. Nhưng sức lực hẳn quá lớn, cố thế nào cũng không lay chuyển được. Hoàng Phong tức giận ép chặt tay cô lên đầu, mỗi câu mỗi chữ như rít qua từng kẽ răng: "Tôi hỏi lại em lần cuối Em có chia tay với hẳn không? Có hay không?" Ba từ cuối hẳn nói như quát lên, Nguyệt Vy không nhịn được mà khóc nấc lên: “Tôi không chia tay, không muốn chia tay. Thả ra... ưm... ưm... Buông...ưm.
Một tay Hoàng Phong giữ chặt tay cô lên đỉnh đầu, một tay bóp chặt cảm cô, lưỡi hắn ngang nhiên xộc vào, hung hăng xâm chiếm, chà sát cánh mỗi cô tê rần, Nguyệt Vy muốn khép miệng lại, hắn lại hung hăng bóp chặt cắm cô.
Nguyệt Vy mơ hồ nghe thấy tiếng xương rạn vỡ, cô khóc vì đau, vì nhục nhã. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh
Quốc Anh. Nỗi thống khổ lan tràn trong lồng ngực, Nguyệt Vy càng ra sức giãy dụa.
Cô đạp mạnh vào chân hắn, tay vừa được buông lỏng, Nguyệt Vy ngay lập tức chạy ra khỏi nhà tắm, chỉ là còn chưa chạm đến năm cửa đã bị Hoàng Phong tóm chặt eo, nhấc bổng cô lên đi thẳng ra bên ngoài, ném thẳng lên giường lớn.
Chiếc váy trắng mỏng mang xốc lên đến tận đùi lộ ra vùng da thịt trắng nồn, Nguyệt Vy chống tay ngồi dậy, Hoàng Phong không chút thương tiếc gạt tay cô xuống, thân thể lần nữa ngã ngửa trên giường.
Thân thể Hoàng Phong chùm lên,
Nguyệt Vy lắc đầu nguẩy nguẩy “Đừng.... Tôi xin anh đấy. Đừng chạm vào tôi. Một lần là đủ rồi... Đừng mà Hãn nhếch môi cười lạnh, nửa châm chọc, nửa giễu cợt: “Một lần là đủ rồi Phải vậy không? Tôi cho em biết, tôi muốn em cả đời này cũng không đủ. Hằn muốn cô cả đời ở bên cạnh hắn, cả thân thể lẫn trái tim đều thuộc về han. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Có trời mới biết, cảm giác của hắn như thế nào khi nghe cô nói những lời ngọt ngào đó với Quốc Anh. "Em nhớ anh. “Em muốn gặp anh." Những lời đó cô còn chưa bao giờ nói với hắn, cô chưa từng dịu dàng nói với hẳn những lời như thể bao giờ.
Hắn giận, giận đến mức muốn phát điên lên, nhưng chẳng thể làm gì được. Đánh không được mà mắng cũng chẳng xong, hắn chỉ có thể uy hiếp cô hết lần này đến lần khác.
Nhưng cô nhóc này mỗi lần kích động lại chống đối hắn, hắn không thể nhịn thêm được nữa.
Hằn xé toạc chiếc váy cô.
Nguyệt Vy khiếp đảm la lên: "Đừng anh điện rồi, thả tôi ra... thả tôi ra. Dừng lại đi. Cầu xin anh.”
Mặc kệ lời cầu xin của cô, hắn trói tay cô lại trên đỉnh đầu bằng một mảnh vải. Cô giãy nảy lên như cá mắc cạn, Hoàng Phong nhìn cô đăm đăm, lửa giận đã đã nhuốm màu dục vọng. Tiếng khóc của Nguyệt Vy càng lúc càng lớn, hần như đã thủ muốn xé nát ra cô ra thành trăm mảnh, ngăn chặn mọi hành động từ chối của cô, nụ hôn của hắn làm cô cảm thấy ngột ngạt khó thở, cô thở dốc kịch liệt dưới thân hån.
Tình cảnh trước mặt làm cô nhớ lại đêm kinh hoàng đó, thân thể như xé làm hai nửa, đau đớn thống khổ nhục nhã lại lần nữa tái hiện.
Không có màn dạo đầu, trực tiếp một đường tiến thẳng vào. Nguyệt Vy thét chói tai. Hoàng Phong sấn tới, đè ép môi cô bằng một nụ hôn cường thể. Bên dưới lại điên cuồng luật động. Tiết tấu nhanh đến mức khiến cô không thể nào thích ứng nào. Cô cần môi, cố ngăn tiếng khóc bật ra khỏi miệng, cổ nghĩ rằng nhanh thôi sẽ qua, cứ xem như trải qua một cơn ác mộng đi, nhưng động tác của hắn quá số sàng, cô muốn làm ngơ cũng chẳng được.
Đến cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc nức nở cầu xin hắn: "Nhẹ một chút... nhẹ một chút. cầu xin anh... tôi đau quá. Hoàng Phong nhìn khuôn mặt đầm đĩa nước mắt của cô, môi hồng bị cắn đến trắng bệch, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Hắn không kìm lòng được mà hôn lên khuôn mặt cô, môi mềm lau đi những giọt nước mắt trọn veo, động tác dưới thân cũng nhẹ nhàng hơn: “Ngoan, thả lỏng một chút, sẽ không đau nữa."
Lông mày Nguyệt Vy khẽ dẫn ra, sự đau đớn cũng nhẹ nhàng qua đi. Nhưng nước mắt vẫn thi nhau rời xuống, thút thít không ngừng. Hoàng Phong lại hôn cô, dịu dàng nhấp nháp từng chút từng chút một. Đọc truyện mới nhất tại Truyện88 .net
Nơi bao bọc lấy hắn càng lúc càng mềm đi, động tác ra vào ngày càng dễ dàng. Một cơn khoái cảm lan tràn khắp sống lưng, hắn thoải mái đến tê dại đầu óc, hơi thở nặng nề xen lẫn tiếng hừ hừ dễ chịu.
Cảm giác đau đớn nhường chỗ cho cơn khoái cảm chỉ mạng, Nguyệt Vy khẽ bật ra vài tiếng rên rỉ. Nước mắt tràn ra từ khỏe mi nhỏ xuống gối, cô như vậy lại có thể đạt cao trào dưới thân hắn. Cảm giác vừa thống khổ vừa sung sướng, nửa không muốn nửa lại muốn nhiều hơn, khiến Nguyệt Vy không biết làm sao, cổ họng bật ra vài tiếng nấc nghẹn ngào: “Tôi khó chịu khó chịu quá.
Thanh âm ậm ừ xuyên thắng vào màng nhĩ, cảm giác như sợi lông cọ cọ vào tai, ngứa ngáy, dễ chịu, đê mê. Hắn gầm gử, thở dốc nặng nề, kìm nén động tác, không dám làm đau cô. Nhưng hẳn không biết rằng, sự nhẹ nhàng của hắn khiến toàn thân cô tế dại, theo bản năng càng muốn nhiều hơn.
Cô ưỡn eo lên chủ động nghênh đón hãn. Hơi thở của hắn vì thế mà nặng nề hẳn hôn lên khỏe mỗi cô, nhỏ giọng nỉ non: “Muốn sao?"
Cô ậm ừ cau chặt chân mày, hé miệng thở dốc không nói.
Hoàng Phong mở trói cho cô, hạn lật người đặt cô ngồi đùi mình, từ thế này quá sắc tình, hai chân trắng nõn giang rộng ngồi trên đùi hắn, nơi mềm mại đối diện hoàn toàn với thứ cứng rắn của hắn.
Nguyệt Vy thét lên một tiếng, nước mắt tuôn ra ngày càng nhiều. Hoàng Phong khẽ nhăn mày, hắn biết cô không chịu được sự to lớn của hắn. Hắn thì thầm bên tại nhỏ giọng dỗ dành. "Tự mình chuyển động, như thể sẽ không đau nữa."
Giọng nói mê hoặc Hoàng Phong hoàn toàn thiêu rụi lý trí của cô, dẫn dẫn dưới sự dìu dặt của hắn, cô rơi vào trầm luận, ở trên người hẳn không ngừng lên xuống.
Vật nam tính hần bào mòn linh hồn của cô, thần trí đê mê ngây dại, Hoàng Phong ở dưới thở dốc kịch liệt, hưởng thu khoái cảm mà cô mang lại. Đạt đến cao trào, hắn gầm nhẹ sung sướng, càng ép buộc cô mạnh bạo hơn, Nguyệt Vy trên người hắn như con thủ nhỏ bị thương thút thít không ngừng.
Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net