Mục lục
Cậu chủ em sai rồi - Trần Nguyệt Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Nguyệt Vy vừa nghe thấy giọng nói ngoài cửa thần kinh lập tức căng cứng.
Là Minh Khang.
Cô còn chưa biết có nên mở cửa hay không thì tiếng chuông điện thoại lại lần nữa reo lên. m lượng to đến mức khiến cô giật nảy mình. Cùng lúc đó, Minh Khang cũng lên tiếng: "Cô Nguyệt Vy, tôi biết có đang ở bên trong. Phiên cô mở cửa giúp tôi
Ngừng một chút, anh ta lại nói: “Nếu cô không muốn mẹ cô nhìn thấy thi Lời còn chưa dứt, Nguyệt Vy đã gấp gáp mở cửa. Cô nắm chặt điện thoại, khớp xương trắng xóa nổi rõ trên mu bàn tay nõn nà.
Ánh nắng nhàn nhạt hắt lên gương mặt đầy sợ hãi của Nguyệt Vy khiến da thịt càng thêm trắng sáng, trắng đến mức yếu ớt. Trên trán cô lấm tấm mồ hội, môi còn hơi run rẩy, một cô gái đơn thuần mong manh như vậy lại hết lần này đến lần khác không biết lượng sức mình mà chọc giận Hoàng Phong Minh Khang trong lòng thầm cảm thán lá gan của Nguyệt Vy, xem ra cũng là một cô gái bướng bỉnh. “Anh... anh... tìm tôi có chuyện gì? Mẹ tôi sắp về rồi? Có thể nói nhanh một chút không?” Nguyệt Vy rối rằm lên tiếng trước. Cô không ngờ Minh Khang lại đến đây. Hoàng Phong đi công tác, Minh Khang là trợ lý chạc chắn phải đi theo. Nhưng bây giờ Minh Khang ở đây, không lẽ Hoàng Phong cũng đã về rồi sao? Không thể nào.
Nguyệt Vy cảm thấy sống lưng mình lạnh toát. Cô thực sự không dám nghĩ tới hậu quả của việc cố tình không nghe điện thoại của hắn, còn không từ chối không ngồi xe tài xế về nhà. Minh Khang cũng không để cô chở đợi mà nói luôn: “Hoàng tổng có thứ này muốn gửi cho cô. Hoàng tổng nói rằng, bên trong là thứ mà cô cần. Còn nữa, Hoàng tổng đang chờ điện thoại của cô. Sau khi xem xong, cô hãy gọi cho ngài ấy.”
Nguyệt Vy nhận lấy chiếc hộp màu đen từ tay Minh Khang, cô liếc nhìn chiếc hộp trong tay, trơn bóng sạch sẽ sang trọng cầm cũng không cảm thấy nặng lắm. Không biết bên trong là gì, nhưng chẳng hiểu sao, Nguyệt Vy lại có linh cảm chẳng lành, giống như bên trong là thứ gì đó rất đáng
Cô không nhịn được mà hỏi. "Đây là cái gì? Tại sao lại đưa cho tôi?" "Thưa cô, tôi không rõ. Tổng giám đốc chi dặn phải đưa tận tay cho cô. Cô hỏi tiếp: "Vậy... anh ta đầu rồi?” Minh Khang trả lời, mặt mày vẫn uy nghiêm không biến sắc: Tổng giám đốc hiện tại vẫn đang công tác ở New York. Khoảng hơn một tuần nữa mới quay về, vì thời gian trở về muộn hơn dự tính nên Hoàng tổng nhờ tôi tới nhắn với cô, đề phòng có lo lắng cho ngày ấy. Chỉ như vậy thôi. Cô còn muốn hỏi gì nữa không?”
Đề phòng cô lo lắng? Cô lo lắng khi nào?
Nguyệt Vy kìm nén làm mới không nói suy nghĩ thực sự của mình ra. Cô mím môi, vài giây sau mới lưỡng lự hỏi: "Anh đến để đưa tôi về biệt thự sao?” Đọc truyện mới nhất tại Tru yện88.net
Ánh mắt Minh Khang hơi lóe lên, giống như bất ngờ, nhưng rất nhanh vẻ mặt đã khôi phục nguyên trạng ban đầu: "Thưa cô, tôi đến đây chỉ để đưa món đồ này cho cô thôi. Không phải đưa cô về biệt thự. Hoàng tổng nói rằng, cô có thể ở lại đây đến khi ngày ấy quay lại. Và ngày mai... tài xế vẫn sẽ đưa có đến trường như mọi khi. Cô không cần phải đi xe buýt hay ngồi xe người khác. Hoảng tổng sẽ không vui.”
Nghe thấy những lời này, lồng ngực cô lại cuộn trào từng cơn giận dữ. Vì cái gì, hắn không vui thì cô không thể làm?
Hai tay cô nhanh chóng siết chặt lại, móng tay đâm vào da thịt, nhói lên âm ở từng chút một.
Hoàng Phong không có mặt ở đây, nhưng vẫn không ngừng kiểm soát cô, tựa như hồn ma bám lấy không buông tha, làm gì, ở đâu, với ai hàn đều nằm trong lòng bàn tay.
Càng nghĩ Nguyệt Vy càng cảm thấy bực bội, càng căm phản, càng không cam lòng, không nói thêm lời nào nữa, đi thẳng vào nhà.
Cửa vừa đóng lại, Nguyệt Vy thở mạnh ra một hơi, rồi lại hít sâu, hai ba lần gì đó, cảm giác ngột ngạt khó chịu tiêu tan đi không ít.
Đến lúc này, sự chú ý của cô mới tập trung lên chiếc hộp màu đen. Vừa nãy
Minh Khang nói gì nhỉ?
Bên trong có thứ cô cần? Còn nói sau khi xem xong, hãy gọi cho Hoàng
Phong.
Nguyệt Vy tò mò mở nắp ra. Một chiếc CD tròn trịa nằm nguyên trên lớp vải bọc màu trắng.
Sạch sẽ mới tinh không dính một hạt bụi. Cô tự hỏi, tại sao lại Hoàng Phong lại gửi cái đĩa cho cô.
Đang suy nghĩ, thì điện thoại lúc này rung lên một tiếng, bảo hiệu tin nhắn đến.
Nguyệt Vy mở ra xem. Ba chữ ngăn gọn từ số máy của họ hiện rõ trên màn hình. "Mở xem đi."
Lúc này đầu óc Nguyệt Vy vẫn còn mơ hồ, cô vẫn không hiểu được mục đích của Hoàng Phong là gì.
Nhưng rồi, rất nhanh sau đó, khi CD cho vào ổ đĩa.
Màn hình tivi hiển thị một đoạn video quen thuộc, quen thuộc đến mức ngay cả khi nhắm mắt Nguyệt Vy cũng hình dung ra được những cảnh tượng đó.
Cô sợ hãi đến mức tìm như muốn nhảy vọt ra ngoài. Tay chân cuống cuồng run rẩy cả lên.



Nhận ra con gái hơi khác thường, Hà Thu bèn lên tiếng hỏi: "Con sao thế?”

Bà vén nhẹ mái tóc Nguyệt Vy lên, khuôn mặt hoang mang tái xanh của

Nguyệt Vy hiện rõ, cô đang cần môi, cánh môi dưới chỉ thiếu chút nữa là rách ra.

Hà Thu sốt sắng cả lên, bà xoay vai Nguyệt Vy lại, nhìn trên nhìn dưới liên tục, rối rít hỏi: "Vy, con sao thế, nói mẹ nghe. Con làm sao mà mặt mày tái xanh thế này?”



Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK