Mục lục
Cậu chủ em sai rồi - Trần Nguyệt Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh lóe sáng dưới ánh đèn, nằm gọn trong chiếc hộp nhung màu đỏ sang trọng. Hoàng Phong quỳ xuống trước mặt cô, đâu đó vang lên tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng, không gian bao trùm trong một sự lãng mạn ấm áp. Thành phố bên dưới dập dìu dưới ánh đèn neon, họa thêm nét huyền ảo lung linh. Nguyệt Vy ngồi bất động trên ghế, ánh mắt cô dừng ở cảnh sắc bên dưới tầng thượng, đôi con người co rút, khung cảnh mờ dân trong màn nước mắt mỏng manh.
Nguyệt Vy căn bật môi, hai tay siết chặt lại, ngón tay đâm sâu vào da thịt, nhưng lại chẳng có chút cảm giác đau đớn nào, bởi vì sự sợ hãi kinh ngạc đã khiến cô chẳng còn thể cảm nhận được gì.
Hoàng Phong vẫn khóa chặt ánh nhìn trên người cô, cất giọng nhẹ nhàng: "Đây là quà sinh nhật tôi chuẩn bị cho em. Tôi nghĩ em cũng biết được ý nghĩa của món quà này rồi đúng không?”
Nguyệt Vy lắc lắc đầu, môi hồng run run bật ra vài thanh âm mềm nhẹ, hoảng loạn nói: “Tôi không hiểu. Tôi không hiểu gì cả. Tôi không muốn hiểu?”
Hoàng Phong khẽ cười, chẳng hề tức giận, hắn dịu dàng nói: "Vậy để tôi nói cho em hiểu, không sao cả."
Cùng lúc này, tiếng đàn violon cũng tắt hẳn. Không gian ngập tràn trong sự tĩnh lặng, chỉ còn tại tiếng gió vi vu nhẹ nhàng bên tại. Ánh trăng sáng ngời vén nhẹ những đám mây, từng chút tỏa xuống sân thượng rộng lớn.
Nơi đó, có một người đàn ông lịch lãm trong chiếc sơ mi trắng đang quỳ dưới chân cô gái, tay anh ta nâng chiếc hộp nhung đỏ, bên trong lấp lánh chiếc nhẫn kim cương. Ánh mắt anh ta nhìn cô gái tình ý dạt dào như biển cả, khỏe mỗi cong lên nụ cười: “Trần Nguyệt Vy, tôi trao chiếc nhẫn này cho em là để tỏ rõ nỗi lòng của minh." “Tôi yêu em. “Rất yêu em.” “Tôi muốn lấy em. Muốn em mãi mãi bên cạnh tôi."
Lời tuyên bố hết sức hùng hồn, hết sức dứt khoát tràn ngập ý tử xâm lược. Chính là như vậy, tôi yêu em nên tôi muốn lấy em, em muốn hay không cũng phải đồng ý.
Trong đầu Nguyệt Vy nổ oành một tiếng, mặt mày tái mét không còn một giọt máu. Giờ phút này, cô chỉ muốn thoát khỏi nơi này ngay lập tức mà thôi. Ngay lập tức. Nhưng điều đó hoàn toàn không thể xảy ra. Cô không thể trốn thoát được móng vuốt của người đàn ông hệt như ma quỷ này. Không thể. Nguyệt Vy cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống: “Tôi không hiểu, tôi không hiểu, vì cái gì anh lại không chịu buông tha cho tôi. Tại sao lại tới tìm tôi? Vốn dĩ anh đã thả tôi rồi cơ mà. Tại sao? Tại sao chứ?" Mỗi một câu "tại sao” của Nguyệt Vy đều mang theo sự ấm ức mệt mỏi. Cô cứ ngỡ, hắn đã hoàn toàn tránh xa cuộc sống của cô. Nhưng không, tất cả đều là ảo tưởng. Cơn ác mộng này lại tiếp diễn.
Nguyệt Vy nhìn hắn, đôi con người lấp lánh nước, viền mặt ửng đỏ hệt như thỏ con, vẫn là dáng vẻ yêu kiều yếu đuối khiến hắn mê đắm. Hoàng Phong vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng hắn đong đầy nhu tình ấm áp: “Cô bé của tôi, tại sao em luôn khiến tôi đau lòng như thế, hửm?” Mời bạn đọc tr uyện tại Truyện 88.net
Nguyệt Vy nhìn hắn, nghẹn ngào nói: "Hoàng Phong, anh thực sự không thấy mệt sao? Anh đã có được thứ anh muốn rồi, tại sao còn chưa chịu buông tha cho tôi. Tại sao hả?” Ảnh mắt Hoàng Phong đột nhiên xẹt qua một tia lạnh lẽo, nụ cười trên mỗi tắt hắn, sắc mặt biến hóa khôn lường, u ám như mây đen kéo qua. “Thứ tôi muốn?” Hắn bật cười, đột ngột đứng lên, đặt mạnh hộp nhẫn xuống bàn. Lực mạnh đến mức làm chai rượu vang trên bàn chao đảo rớt xuống đất vỡ tan. “Choang.
Thanh âm thủy tinh rạn vỡ khiến Nguyệt Vy sợ hãi co rúm người. Hoàng Phong chống hai tay bên thành ghế, vây lấy cô trong lồng ngực.
Hắn nheo mắt nhìn cô, trên môi hiện rõ nụ cười giễu cợt: “Thứ tôi muốn là cái gì? Em nói xem?” Đôi mắt Hoàng
Phong đục ngầu nỗi tức giận. Hắn thở phì phò. Cô nhóc này lại nghĩ hắn là kẻ tầm thường bệnh hoạn như thế sao? Cô nghĩ rằng, hắn hao tâm tổn trí vì cô, lý do chỉ là vì thỏa mãn nhu cầu sinh lí ham mê ái dục thôi sao?
Được. Rất tốt.
Nguyệt Vy không dám nhìn hắn, cô ngồi co ro trên ghế, môi mỏng mím chặt không hé một lời.
Sự im lặng của cô càng khiến Hoàng Phong phát điên, hắn nằm chặt chiếc cắm nhỏ buộc cô ngửa đầu đối diện với khuôn mặt bừng bừng lửa giận của hẳn. Ngón tay dùng lực mạnh hơn ba phần, Nguyệt Vy mơ hồ nghe thấy tiếng xương mình rạn vỡ. Cô đau đến mức khóc không thành tiếng. “Trần Nguyệt Vy, trái tim của em làm bằng đá hay sao? Trong mắt em tôi là con người tệ hại cặn bã như vậy hay sao? Lẽ nào em không cảm nhận được tình yêu của tôi dành cho em một chút nào hay sao?”
Hắn nheo mắt kề sát mặt cô, mỗi mỏng nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ nhưng ánh mắt thì lạnh băng không có nửa điểm vui vẻ: của hẳn. Ngón tay dùng lực mạnh hơn ba phần, Nguyệt Vy mơ hồ nghe thấy tiếng xương mình rạn vỡ. Cô đau đến mức khóc không thành tiếng. “Trần Nguyệt Vy, trái tim của em làm bằng đá hay sao? Trong mắt em tôi là con người tệ hại cặn bã như vậy hay sao? Lẽ nào em không cảm nhận được tình yêu của tôi dành cho em một chút nào hay sao?”
Hắn nheo mắt kề sát mặt cô, mỗi mỏng nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ nhưng ánh mắt thì lạnh băng không có nửa điểm vui vẻ: "Em nghĩ thứ tôi muốn là thế này ư? “Thế này nữa có đúng không?” Một tay hắn bao lấy một bên ngực cô, cách một lớp áo mạnh mẽ xoa nắn. Lực mạnh đến mức làm cô đau đớn hét ầm lên.



Không đợi Nguyệt Vy trả lời hẳn đa tiếp lời: “Tôi cho em biết, em nghĩ đúng rồi đấy. Tôi căn bản không hề yêu em. Một chút cũng không, em sống chết vui buồn sướng khổ để mặc kệ, tôi chẳng hề quan tâm, chẳng hề bận lòng. Vì thứ tôi muốn đúng như em nói... Hằn hít sâu một hơi, tàn nhẫn thốt ra một câu: “Chỉ là cơ thể của em thôi. Được chưa? Như vậy đã vừa lòng em chưa?”

Nguyệt Vy giương đôi mắt ngập nước nhìn hắn, trên môi hiện lên một nụ cười đau thương: "Nếu vậy, thì anh buông tha cho tôi đi. Cơ thể tôi anh cũng đã có được rồi, cũng đâu có gì hấp dẫn hay khác biệt. Anh để tôi đi được chưa?”

Hoàng Phong gật gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu: "Em giỏi lắm. Trần Nguyệt Vy, em giỏi lắm."

Nguyệt Vy nhìn hắn, cô mấp máy cánh môi, thanh âm nhỏ nhẹ yếu ớt hệt như tiếng thở: "Hoành Phong cả anh và tôi đều không hề vui vẻ khi ở bên nhau. Vậy nên, chúng ta kết thúc đi được không?” "Kết thúc?" Hắn lặp lại hai từ, tựa như đang giễu cợt: "Đến nghĩ cũng đừng nghĩ.”



Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK