Mục lục
Cậu chủ em sai rồi - Trần Nguyệt Vy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Vấn đề bây giờ không phải là giá cả. Học bổng kỳ 1 vừa mới chuyển trong tài khoản, Nguyệt Vy còn chưa rút ra, hơn nữa mẹ cô cũng vừa cho cô một số tiền, không nhiều nhưng đủ để trang trải.
Điều cô lo lắng bây giờ là Hoàng Phong. Nếu như cô ở trọ bên ngoài, hãn sẽ dễ dàng tìm được.
Nhưng mà...
Khoan đã.
Tìm được thì sao?
Có đâu có thiếu nợ hẳn. Cô ở với Huệ An, bên cạnh còn có Nhật Tân, hắn dám làm gì chứ. Cơ mà, suy cho cùng, cô cũng không thể trốn mãi. Sớm hay muộn cũng phải đối mặt. Dì Ánh đã nói sẽ xử lý vụ video giúp cô, không để nó phát tán ta ngoài, cô còn sợ gì nữa.
Đầu còn gì phải lo? Cô đúng là hồ đồ mà.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, chiều đến sau khi tan học, Nguyệt Vy cùng Huệ An và Nhật Tân đi xem trọ. Dãy trọ này khá gần, nằm ở đối diện cổng sau trường, hơi cũ một tí nhưng giá cả tương đối rẻ.
Chủ trọ là chủ họ của Nhật Tân nên cũng an tâm phần nào. Đa số người thuê trọ ở đây toàn là sinh viên, một vài bạn học của Nguyệt Vy cũng thuê đây. Hỏi qua thì thấy ở đây, an ninh khá tốt ngoại trừ phòng hơi cũ thì mọi thứ đều ổn cả. Gần chợ, gần trường, xung quanh cũng nhiều nhà sách tạp hóa, nói chung Nguyệt Vy khả vừa ý. Huệ An cũng không so nài, cô ấy nhỏ nhẹ nói: "Mình sao cũng được cả. Dù sao cũng chỉ là phòng trọ, có giường ngủ nhà vệ sinh và một chỗ nấu ăn nhỏ là được rồi. Không cần sang trọng cầu kì. Cậu thấy ổn thì chúng mình thuê phòng này luôn được không?”
Nguyệt Vy và Huệ An gặp nhau chưa tới ngày, nay lại quyết định ở chung đúng thật là có chút vội vàng. Nhưng thực lòng mà nói, cô rất cảm tình với người bạn này. Có thể vì cô ấy giống cô. Huệ An không hoa mỹ che giấu hoàn cảnh gia đình với mình.
Cô ấy tự nhiên nói rằng: “Mình muốn thuê trọ ở ngoài nhưng lại sợ không đủ tiền, có người ở chung sẽ đỡ được một khoảng.
Cô ấy cũng thẳng thần bày tỏ: “Mình cần đi làm thêm. Ở đây gần trung tâm thành phố kiểm việc cũng dễ dàng hơn."
Cô ấy thẳng thắng một cách đơn thuần, tính cách dù rụt rè, tự ti nhưng có thể thấy cô ấy là người rất chân thành, bộc trực.
Bữa ăn trưa nay, Nhật Tân trả tiền ba phần cơm, cô ấy khéo léo mua lại ba ly nước.
Trong giờ học, cô ấy rất tập trung học, chỗ nào không hiểu sẽ hỏi cô, thái độ cầu tiên chăm chỉ.
Nhìn chung, Huệ An là một cô gái rất ngoan. Nguyệt Vy ban đầu có chút lưỡng lự băn khoăn khí quyết định ở chung với Huệ An nhưng suy nghĩ một hồi cô vẫn đồng ý thuê chung phòng trọ này với cô ấy.
Lúc nghe Nguyệt Vy đồng ý, Huệ An không giấu được vui mừng, đôi mắt sau cặp kính cong lên thành vầng trăng non, sáng ngời lấp lánh, cô ấy nói: "Cuối cùng mình cũng có một người bạn rồi." Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net
Nguyệt Vy đáp lại bằng một nụ cười, cô hy vọng những ngày tháng tiếp theo cùng người bạn này sẽ thật vui vẻ. Thời sinh viên sắp qua, mong rằng thời gian còn lại sẽ bình yên trôi qua. Không nhất thiết phải là màu hồng nhưng mong rằng sẽ không phải là nền đen u ám.
Ngay tối đó, Nguyệt Vy và Huệ An chuyển thẳng vào trọ. Huệ An vẫn chưa đem đồ đạc lên nhưng nghe thấy Nguyệt Vy muốn ở lại trọ một mình thì lại không nỡ nên cùng cô ngủ lại một đêm. Định sáng mai sẽ trở về nhà chuẩn bị đồ đạc.
Hành động nhỏ này không khỏi khiến
Nguyệt Vy cảm kích.
Không nghĩ rằng chỉ trong vòng một ngày mình đã quen được một cô gái đáng yêu như vậy. Cô gái này không sắc sảo hoạt ngôn như Lam Thư, cũng không hài hước hoạt náo nhiệt như Nhật Tân nhưng lại khiến Nguyệt
Vy cảm thấy rất thoải mái và an tâm khi ở bên cạnh.
Tối đến, Nhật Tân đưa Nguyệt Vy ra ngoài mua ít đồ dùng cho sinh hoạt, bếp ga, bình nước và ít đồ gia vị. Ba người vui vẻ quây quần bên mâm cơm nhỏ, chỉ là mấy món đơn giản đậm chất sinh viên nghèo: rau luộc, trứng chiến, thêm một món canh... đơn giản nhưng vẫn ngon lành đến lạ.
Căn phòng trọ nhỏ vang lên tiếng cười đùa của ba người, khung cảnh sẽ êm đềm mãi như thế nếu như không có tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Mẹ Nguyệt Vy gọi, cô vội vã đứng lên ra ngoài nghe điện thoại.
Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại Huệ
An và Nhật Tân.
Nhật Tân đã ăn đến bát thứ ba, thấy bắt cậu sắp vơi, Huệ An liền nói. “Tân ăn nữa không, để tôi xới cho.”
Tân đưa bát cho Huệ An: “Chị xới giúp em một bát nữa.
Huệ An mỉm cười, xới cơm cho cậu xong thì nhẹ nhàng hỏi: "Đô ăn hợp khẩu vị của Tân không?” "Ngon lắm ạ." Tân đáp.
Huệ An mỉm cười nhìn cậu: “Về sau, Tân đừng ăn cơm ở căn tin nữa, vừa mắc lại không mấy đảm bảo, em cứ về đây, ba người chúng ta tự nấu ăn, đồ ăn tự nấu vừa rẻ lại an toàn hơn bên ngoài rất nhiều."



Mẹ Hà Thu gọi điện cho Nguyệt Vy, cũng không có chuyện gì quan trọng chỉ là hai mẹ con thủ thỉ tâm tình vài chuyện với nhau.

Nguyệt Vy không muốn giấu mẹ nữa, cô nói mình đã chuyển ra bên ngoài ở trọ. Mẹ hỏi: "Sao không ở ký túc xá nữa vậy con? Có chuyện gì sao?” Đương nhiên cô không thể nói lâu nay cô không hề ở trong ký túc xá được, mà nói: "Ở trong ký túc động người, buổi tối hơi ồn nên rất khó để tập trung học bài

Mẹ nghe vậy thì chỉ tán dương quyết định của cô, bảo rằng ở đâu mà học hành thuận lợi là được. Nếu ở trọ, hàng tháng mẹ sẽ cấp thêm tiền để tiên cho sinh hoạt.

Trong lòng Nguyệt Vy không khỏi xót xa nghẹn ngào thương mẹ. Thật lòng, cô cảm thấy mình thật hạnh phúc, ít nhất còn có một người mẹ thương yêu cô het long het da



Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK