Dường như giống như nhiệt tình đột ngột, rõ ràng trước mắt, lại giống như không có cảm giác gì, nhất thời yên lòng, xem ra hoàng đế không có bị biến thái đắc dụng tư thế đam mĩ mà đối đãi với mình nha.
Đam mĩ, đối với, vì sao chính mình lại nghĩ đến đam mĩ a? Là vì Long hiên đế đăng cơ chín năm, phi tần hậu cung lại ít ỏi đến mức có thể đếm được, hay là bởi vì bốn mươi chín mỹ nữ sắc màu mà hắn cư nhiên chỉ chọn chín người a? Ngày thường Phù Lạc không có xuất môn, cũng không có bao nhiêu cơ hội quan sát đến thị vệ trong cung, gặp Hoàng Thượng rất ít, cũng không thấy được thị vệ thân cận của hắn, không biết có phải tất cả đều là thiếu niên tuyệt mĩ hay không a? Lại hay nghe nói những lời như một rằng hiện tại Hoàng Thượng chú trọng đến người trẻ tuổi, tỷ như Trạng Nguyên hiện nay, chỉ có thể là mĩ thiếu niên, khiến cho bao nhiêu nữ tử trong kinh thành phải khom lưng, chuyện này không biết là nghe ai nói a? Phù Lạc nhớ không rõ, dù sao hiện tại trong cung, cung nữ đều so với chính mình còn nắm tin tức rõ hơn, ai bảo mẹ đẻ của mình không phải là người Viêm Hạ đi, tuy rằng công chúa dị quốc có thân phận tôn quý, nhưng cũng chẳng có cái tác dụng gì.
Nghĩ đến đam mĩ Phù Lạc liền nổi lên một trận ác hàn. Trong truyện xuyên qua bao nhiêu là mĩ nam quốc sắc thiên hương đều là thuộc loại đam mĩ đáng giận a, Phù Lạc càng ngày càng cảm thấy hoàng đế cực kỳ giống cường công, có lẽ vẫn là nam nữ thông ăn. Đêm qua, đêm qua đến tột cùng đã xảy ra cái gì a? Vỗ vỗ trán hoài mà Phù Lạc vẫn không thể nào khơi nổi trí nhớ, chỉ có thể ảo tưởng hoàng đế đã dùng hết các loại khí cụ tra tấn chính mình, hơn nữa đôi mắt kia sâu như biển lạnh như băng, Phù Lạc gắt gao túm áo rúm ró thân thể.
"Nương nương, người rất lạnh sao?" Bích Ngô bưng bữa tối tiến vào, lập tức đi đóng cửa sổ.
"Không, không, không cần đóng." Toàn bộ trong phòng tràn ngập hơi thở ác ma, hương vị dâm dật, không thể để cho chúng nó lưu lại. Phù Lạc thực hoài nghi đêm thứ nhất kia nhất định cũng là chính mình đang nằm mơ, nếu trận này xuyên qua thật sự là giấc mộng dài thì tốt rồi, mộng luôn luôn có thời điểm tỉnh dậy.
Bích Ngô nâng Phù Lạc ngồi dậy, Phù Lạc thân thủ tiếp nhận ngân khoái Bích Ngô đưa qua, lập tức đánh rơi. Nước mắt, nước mắt rốt cuộc nhịn không được rơi xuống. Nhìn đến hai tay đau đến chảy nước mắt, Phù Lạc ủy khuất rốt cuộc nhịn không được, cái hoàng đế kia cư nhiên hành hạ khiến tay của mình bị thương, sợ hãi cứ như vậy khéo thành tàn phế Phù Lạc ôm lấy Bích Ngô khóc oa oa."Bích Ngô, ta sẽ không bị tàn phế, có thể hay không tàn phế a?”
"Không có đâu, nô tỳ lập tức đi thỉnh Thái y." Bích Ngô kích động chạy đi ra ngoài.
Phù Lạc nghĩ rằng nương của Vô Kỵ ca ca cũng thật thông minh, đã sớm biết nữ nhân càng xinh đẹp càng hay gạt người, lại quên nói nam nhân càng xinh đẹp càng biến thái.
Bích Diệp tiến vào hỗ trợ Phù Lạc ăn cơm.
"Công chúa, tối hôm qua phát sinh chuyện gì a?"
"Bản cung cũng nhớ không rõ. Bích Diệp, tối hôm qua ngươi có nghe được cái gì không?"
"Nô tỳ chợt nghe thấy Hoàng Thượng mắng, mắng công chúa." Bích Diệp cẩn thận nói, không ngừng quan sát sắc mặt Phù Lạc.
"Hắn, hắn mắng cái gì?"
"Hoàng Thượng mắng công chúa là độc phụ, ác phụ, sau đó chợt nghe đến công chúa kêu cứu mạng, về sau nô tỳ cũng không biết."
Vừa dừng nước mắt Phù Lạc lại khóc chết đi sống lại, không thể nghi ngờ trong lời nói Bích Diệp là khẳng định phán đoán của chính mình, may mắn, may mắn thay chính mình không nhớ rõ hết thảy.
Thái y sau khi xem qua, chỉ nói là vết thương nhẹ không vấn đề gì, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi. Bích Ngô lại cầm đơn thuốc Thái y kê mà sơ cứu cho Phù Lạc, cũng coi như giảm bớt một chút đau đớn, vào cung này mới chẳng được bao lâu a, liền bị hai lần "Đòn hiểm", Phù Lạc bắt đầu nhớ nhà, nhớ đến pháp chế quảng cáo rùm beng ở thế kỷ hai mươi mốt.
Kiền nguyên điện
Vạn Toàn nhìn đến tiểu thái giám không biết sống chết, ngăn cản cũng không kịp, Hoàng Thượng cũng đã nhìn thấy. Ở trong ánh mắt Long hiên đế nhưu có cơn gió hàn tháng hai, Vạn Toàn nhỏ giọng mà khí thế sung túc quát to, tiểu thái giám sợ tè cả ra quần chạy vội ra khỏi Kiền nguyên điện.
Hồi tưởng đến chuyện đêm trước, mâu sắc Long hiên đế tăng thêm một chút, hàn quang chợt lóe, làm cho Vạn Toàn cảm thấy nếu ở trước mặt hoàng thượng nhắc lại đến Hạm đạm hiên hoặc là Phù phi trong lời nói, nhất định là nghĩ mệnh dài quá. Vì thế chuyện đêm nay nhất định phải trở thành bí mật.
Nằm trên giường nghỉ ngơi suốt 5 ngày rốt cục Phù Lạc cũng có thể xuống giường đi lại mà không thấy đau đớn. Nhưng vẫn là phải ăn mặc thật nghiêm kín để che khuất vết thương, cũng không thể làm cho phi tần hậu cung này chế giễu nàng. Nhớ tới không lâu trước đây nghe Lệ Tiệp dư không ngừng khoe Hoàng Thượng đối nàng ta có biết bao nhiêu là ôn nhu săn sóc, không biết nữ nhân còn có khí đi a.
Giải sầu, giải sầu, nhu cầu cấp bách là giải sầu a. Phù Lạc không tự chủ bước đến Lê Uyển viên, tiếng động ti trúc từng trận, vũ kĩ trong cung đang luyện tập ca múa "Nguyệt đản". Theo chân tường nhìn ra xa xa Thính hương tạ, nàng có thể thấy trên mặt hồ chỉ có Liễu A Man khởi vũ, không muốn vô cầu, tự do tự tại Liễu A Man, Phù Lạc tâm tràn ngập hâm mộ, có lẽ toàn bộ nữ nhân hậu cung chỉ có nàng ấy là tự do nhất, thông minh lựa chọn không có liên quan hoàng đế.
Đi ra khỏi Lê Uyển viện, lại thấy một cung nữ ước chừng chỉ là 1 nha đầu dùng tảng đá xếp thành tiểu đôi, nhìn lén hướng trong Lê uyển viện, xem thạch đôi kia, cũng không phải là do hôm nay mới đắp thành. Chuyện này khiến lòng quan tâm trong Phù Lạc càng gia tăng, dù sao cũng đã nhiều ngày không có việc gì, xem đến tột cùng là chuyện gì cũng tốt.
"Ngươi là ai?"
Nàng kia sợ tới mức ngã khỏi chồng đá, Phù Lạc tiến lên muốn nâng nàng dậy. Nàng lại vội lên trước, quỳ xuống nói: "Phù phi nương nương tha mạng, nô tỳ, nô tỳ chính là tò mò."
Phù Lạc không ngoài nhận thức của chính mình, ai bảo làm cho chính mình trong cung này sinh hoạt cũng đã hai năm đâu, thật sự là người từng gặp qua ngày càng tăng, cung nhân thấy đều hận không thể trốn đi được.
"Ngươi tên là gì, ở cung nào?"
"Nô tỳ kêu Ngụy Lan, là cung nữ nội thị giam phụ trách quét tước tạp dịch."
Ngụy Lan, cái tên Ngụy Lan này vì sao lại quen thuộc như vậy."Ngẩng đầu lên."
Nàng có một đôi mắt thanh tuyền trong suốt như tinh thuần khiết, thản nhiên phấn thần, khuôn mặt thanh tú, da thịt trắng như tuyết, so ra kém Ngọc quý phi, Lệ Tiệp dư, Như Tần, Tĩnh tần tuyệt sắc dung mạo, nhưng là không thể nào lí giải nổi, cái loại khí chất băng thuần này, làm cho ánh mắt người ta tỏa sáng. Nữ tử như vậy, Phù Lạc nhớ ra rồi, không phải là người hại Tĩnh tần ngã bị thương tú nữ Ngụy Lan hay sao?
Cũng nhớ đến Bạch Vân Nhược từng nhắc tới tài múa của Ngụy Lan so với nàng ấy còn cao hơn, nữ tử này cũng là yêu vũ đạo đi. Trước kia cũng không từng quá chú ý đến nàng, ai bảo Lăng Nhã Phong phong tư tính áp đảo cướp lấy chú ý của mọi người a?
Sau khi trở lại Hạm đạm hiên, Phù Lạc cho Bích Ngô đi nội thị giam nói muốn Ngụy Lan đến làm thị nữ, Vạn Toàn tuy rằng biết Hoàng Thượng không thể nào thích Phù phi, nhưng cũng biết là hiện tại không phải thời điểm nên đắc tội nàng, loại việc nhỏ này tự nhiên sẽ không khó xử.
"Nô tỳ thỉnh an Phù phi nương nương." Ngụy Lan sợ hãi hành lễ. Đối tin đồn về Phù phi nàng không phải chưa từng nghe qua, cũng chính mắt thấy được nàng đối Lí mama ngoan tuyệt, Hạm đạm hiên quả thực chính là địa phương mà cung nữ hậu cung e ngại nhất. Hàng năm đều phải mang đi mấy cỗ thi thể từ đây ra a.
"Ân, cái chữ “Lan” này ở trong cung phạm vào họ của Hiền phi nương nương, không bằng bản cung cho ngươi sửa cái danh khác đi, Băng Thuần, tên Băng Thuần này được." Thật ra Phù Lạc nói vậy bởi Hiền phi ở trong cung đức cao vọng trọng, Lan tự trừ bỏ chính nàng cùng với thị nữ bên người nàng vì cùng họ ngoại nên được ban cho, nàng này cũng khiến mọi người phải kiêng dè.
"Băng Thuần đa tạ nương nương ban thưởng danh."
Khá lắm nữ tử tinh xảo đặc sắc a, nữ tử như vậy cũng không thể liền mai một như vậy. Chẳng mấy ngày nữa Phù Lạc sẽ tìm cơ hội đem Băng Thuần đưa đến chỗ Liễu A Man, thỉnh nàng huấn luyện thay, chỉ nói chính mình phi thường thích xem ca múa, hy vọng nàng có thể huấn luyện Ngụy Băng Thuần một chút. Cũng là thỏa mãn đam mê của Băng Thuần, cũng là vì chính mình bồi dưỡng trợ thủ đắc lực a.
Cơ hồ từng cái phi tử hậu cung đều đã bồi dưỡng người nối nghiệp chính mình, đợi đến khi chính mình lớn tuổi sắc suy, người nối nghiệp còn có thể tiếp tục chiếu cố chính mình a. Trực giác Phù Lạc không cần chờ đến khi chính mình lớn tuổi sắc suy sẽ cần người nối nghiệp, cho nên ngay thời điểm nhìn thấy Ngụy Băng thuần kia đã nghĩ đến kế hoạch người nối nghiệp này. Nàng có tin tưởng với tư chất của Ngụy Băng Thuần như vậy, cho dù so ra kém Lăng Nhã Phong, nhưng là không đến mức kém quá xa.
"Hoàng Thượng giá lâm, Phù phi tiếp giá." Thái giám thanh âm tiêm tế kéo dài vang lên ở trong không khí Hạm đạm hiên.
Phù Lạc thủ run lên, chiếc đũa lại đánh rơi, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, hơn nửa tháng không lo vô nhiễu làm cho nàng cơ hồ đã quên chính mình còn có trách nhiệm thị tẩm, ai khiến cho hoàng đế này nửa tháng không triệu đến một cái phi tần thị tẩm a, điều này làm cho Phù Lạc hoàn toàn khẳng định hắn là cái đam mĩ cường công.
"Công chúa (nương nương)." Bích Diệp cùng Bích Ngô phi thường lo lắng nhìn Phù Lạc ngây dại ra, đến khi Hoàng Thượng bước vào đình nhị các (phòng ăn của Hạm đạm hiên) mới kêu ra tiếng.
"Thần thiếp (nô tỳ) thỉnh an Hoàng Thượng." Phù Lạc vội vàng thỉnh an long hiên đế.
"Ái phi bình thân."
Một tiếng ái phi, làm cho Phù Lạc tâm muốn tử. Hoảng hốt nàng gian nan nhìn đến Long hiên đế cười dâm đãng đối nàng nói "Ái phi, tối nay trẫm yêu ngươi thật tốt." Kế tiếp chính là các loại khổ hình cực kỳ tàn ác, trường hợp này cập kì huyết tinh cùng thiếu nhi không nên, cái gì mà nhỏ giọt nến nóng, quất, ghế hùm (ngẫu nhiên cũng không biết vì sao lại có ghế hùm) đều đi ra, mồ hôi lạnh một giọt một giọt nhỏ xuống.
"Ái phi thân mình không khoẻ sao?"
Phù Lạc cảm giác được một vật thể ấm áp đặt ở trên trán chính mình, ngẩng đầu liền thấy cư nhiên là tay Long hiên đế, sợ tới mức giật mình một cái, phản xạ có điều kiện quỳ xuống (thật sự là thân cụ nô tính a, mới bao lâu liền phản xạ có điều kiện), "Hoàng Thượng tha mạng."
Hành động của nàng làm cho Long hiên đế một trận kinh ngạc, chính mình phạm cái gì, làm cho Phù phi dọa thành như vậy a."Ái phi, xin chỉ giáo cho?" Nói xong, lại nhớ ngay tới chuyện lần trước, nghĩ đến Phù phi là vì chuyện thị tẩm lần trước mà sợ hãi, cúi thân mình xuống ở bên tai Phù Lạc nhẹ nhàng thổi khí, "Lần trước, trẫm thực vừa lòng." (anh này đúng là câu dẫn tỷ tỷ mà,huhu >.