Lại xám xịt trở lại xe, bất quá vẫn không được nhụt chí, Phù Lạc hít thật sâu một hơi,vuốt vuốt ngực, quân tử báo thù mười năm chưa muộn mà
Mới ngồi vào chỗ của mình,đã ngửi thấy một mùi thịt bay lượn trước mũi
"Mang vào đi." Long Hiên đế nói,rồi có người nhấc mành lên,trình lên một khay đầy thịt.Phù Lạc cảm thấy,quả nhiên chỉ có “Thịt” mới là quan trọng nhất
Đây là món nổi tiếng nhất của Nhất Tái Kiến,mang tên "Hà kiều ánh nguyệt". Lấy sườn lợn rán,tạo hình tự nhiên thành chiếc cầu hình vòm, thịt tô hoàng nộn tế, còn có thịt chưng gạo nếp tạo thành hình ánh trăng, gia vị được tẩm ướp đều trên thịt và gạo nếp, bên cạnh là lục hương thảo để trang trí, mùi vị lẫn màu sắc đều hấp dẫn mê người.Phù Lạc đã từng thấy biểu tình của Long Hiên đế khi hắn nhấm nháp món này trên tầng lầu của Nhất Tái Kiến, nên nàng càng có thể khẳng định món này là mỹ vị
Long Hiên đế nhận lấy chiếc khay chứa đồ ăn, không biết cố ý hay vô tình mà còn đưa qua trước mặt Phù Lạc,khiến nàng thiếu chút nữa là chảy cả nước miếng. Phù Lạc tự trách mình,nàng có biết bao nhiêu là nhược điểm,mà lần nào cũng bị Long Hiên đế bắt được
Bụng kêu đến khó nhịn, mãnh liệt kêu gọi món"Hà kiều ánh nguyệt" kia
Long Hiên đế không hề trả lời,đem chiếc khay đặt ở trước mặt mình,rồi tiếp tục đọc sách.
"Của ta sao,ta ăn được chứ?" Phù Lạc cực kỳ ủy khuất nhìn khay thịt
Ánh mắt Long Hiên đế tràn ngập ý cười, nhìn Phù Lạc:
"Đáng tiếc,vẫn còn bỏ qua một món là “Giang thạch phì ngưu” Hắn nhàn nhàn nói một câu, thành công khơi lên hận ý của Phù Lạc. Nàng biết đó là gì,đó là món ăn được hắn gọi khi đang ngồi ngắm cảnh bên sông, khi mang đồ ăn lên, tiểu nhị mới cho thịt bò đã sơ chế cẩn thận vào trong nồi nước đang sôi ùng ục, mùi hương ngào ngạt phả trước mặt, lúc ấy nàng thực sự hận không thể cướp lấy ăn.
Giờ phút này,nàng càng hận không thể đem hắn ra cắn nát như cắn miếng sườn lợn rán kia.Nhưng mà không sao,Phù Lạc tự nhắc nhở chính mình “Con bài chưa lật, con bài chưa lật”,vậy là tạm thời ức chế được nỗi tức giận,có thể nở nụ cười như tỏa nắng
Sau khi ăn xong,Long Hiên đế đưa cho Phù Lạc chiếc bút lông ngỗng quen thuộc
Nàng kinh hãi,hắn cư nhiên còn chuẩn bị sẵn cả thứ này, xem ra phạt chép sách là chủ định ngay từ đầu rồi.Tất cả là do nàng ngu xuẩn tự chui đầu vô lưới,lúc nãy mải ăn không cùng hắn nói chuyện nên không kịp nghĩ ra mưu kế gì hết
Phù Lạc nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay, chộp lấy một tờ giấy, đầu óc chẳng còn nghĩ tới nội dung gì khác,toàn lực nguyền rủa Long Hiên đế.
Khi chép gần tới chương cuối cùng, mới phát hiện "Tuyệt tình khí yêu" ghê người kia,vừa nhìn thấy cả người nàng đã tê đi
Phù Lạc vụng trộm liếc nhìn Long hiên đế một cái,vẫn cố tỏ ra trấn định.Nàng hạ bút, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Long Hiên đế, như nói cho hắn biết nàng chẳng hề hấn gì đâu. Không phải hắn muốn xem nàng chép tới tờ cuối sao, Phù Lạc cười trộm trong lòng, nay mục đích đạt được rồi,đương nhiên khỏi phải chép nữa. Nàng còn kiêu ngạo đem tờ cuối cùng đưa ra trước mặt Long Hiên đế.
"Đổi thành sao chép hai trăm lần."
Phù Lạc trợn tròn mắt, cho rằng hắn là thẹn quá thành giận,lại tự trách mình quá đắc ý vênh váo.
"Mấy ngày nữa,chúng ta sẽ ra khỏi địa phận có quán Nhất Tái Kiến kia.".Chỉ một câu thôi đã khiến cho Phù Lạc ủ rũ, tiếp tục công việc gian khổ
Rời khỏi Hàng Châu, xe ngựa tiến đến lưng núi thì đột nhiên dừng lại.
"Xuống xe." Phù Lạc ngẩn người, đã thấy Long Hiên đế xuống trước, sau đó ôm nàng từ trên xe ngựa xuống. Nhìn quanh bốn phía mới phát hiện,thì ra là nơi này.
Ở nơi đây,chính Long Hiên đế đã từng đuổi nàng xuống,khiến nàng chật vật, ở nơi đây,chính nàng đã từng nghĩ rằng cả cuộc đời này sẽ không gặp lại hắn nữa
Sau khi Long Hiên đế ôm Phù Lạc xuống,hắn xoay người bước đi,được nửa bước,chân trái còn chưa chạm chân phải,đã liền xoay người quay đầu lại, đem Phù Lạc bế lên xe ngựa một lần nữa
Xe ngựa lại tiến về phía trước, Phù Lạc ngồi yên không động đậy,thầm nhủ Long Hiên đế có phải phát sốt hay không?
Chẳng ngờ phía sau ngọn núi này,lại có một nơi nổi danh khắp Viêm Hạ, mang một cái tên rất hay là “Nửa bước tương tư”
Thất tịch hàng năm, luôn luôn có vô số thanh niên nam nữ tới đây, tìm kiếm thiên hạ tương tư của mình. Nam tử đánh xe ngựa, nữ tử nếu đồng ý ngồi lên xe thì chính là tình đầu ý hợp, hỉ kết lương duyên.
Xe ngựa vượt qua những sơn đạo gập ghềnh,chớp mắt đã tới một thôn nhỏ. Tuy rằng rất nhanh, nhưng trong lòng Phù Lạc lại dâng lên một đợt sóng kinh ngạc. Đây chính là thôn làng của Tăng đại nương đã từng cứu nàng
Mái nhà tranh đơn sơ năm ấy đã không còn nữa, giờ thay bằng ngôi nhà ngói lớn,Phù Lạc đứng ở xa xa, nhìn thấy một thiếu phụ trẻ,lưng địu đứa nhỏ,đang đứng trong sân giúp Tăng đại nương chăm gà con
"Đây không phải Phù Lạc cô nương sao?" Tăng đại nương nhanh mắt thấy được Phù Lạc, nàng đành phải tiến lên.
"Đại nương, trước kia cám ơn ngươi."
"Thật không nhận ra cô nương,nay đã trổ mã xinh đẹp đến thế, là đại nương ta nên cảm tạ ngươi mới phải.Cô nương phát đạt mà không hề quên mẹ con ta, còn giúp A Ngưu cưới được một người vợ tốt như vậy,nào, mau mau vào trong ngồi đi" Tăng đại nương hiếu khách mời Phù Lạc vào nhà, nhìn Long Hiên đế đi không xa phía sau nàng, ái muội cười cười: "Là trượng phu của ngươi phải không,bộ dạng thật anh tuấn"
Phù Lạc mặt đỏ bừng, vội vàng cáo từ.Nàng nghi hoặc,mình đã từng giúp A Ngưu hỏi vợ bao giờ chứ?.
Ánh mắt nàng nhìn thẳng Long Hiên đế, như đang im lặng chất vấn, lúc ấy hắn không phải đã thả nàng sao?
Long Hiên đế làm bộ không thấy,quay đầu ngắm phong cảnh
Đi tới trấn nhỏ ngày xưa, lão bản của khách sạn đó đã sớm thay đổi, nghe nói là do đắc tội với người quyền quý.Còn phủ của Lý viên ngoại đã hoang phế từ lâu,người không rõ tung tích
Hắn,đang muốn cho nàng thấy, nàng luôn luôn bị bàn tay của hắn kiểm soát sao?
Hơn một năm không để ý tới nàng,còn mắt lạnh nhìn nàng gian nan sinh tồn,không biết đến hai chữ “Thương tiếc”.Xem ra,Nguyệt thiếu kia mắng hắn thật quá đúng
[*Mỗ Đang cảm thấy, không có việc gì tự nhiên mà có,tất cả đều do bồi dưỡng mới có được,nam nhân tốt đều cần nhờ nữ nhân huấn luyện,nếu Tiểu Lạc hiểu được đạo lý này thì tốt rồi*]
Về nơi kia
Xe ngựa đứng trước cửa"Minh Nguyệt Đang", Phù Lạc không ngờ phường giặt quần áo này vẫn còn,hơn nữa ngày càng quý phái,đường hoàng hơn trước kia nữa.Đây chẳng phải nơi nàng đã lập ra sao,sao có thể xâm phạm bản quyền.Phù Lạc phẫn nộ nhảy xuống xe,định tìm lão bản lý luận.
Đã thấy Long Hiên đế cũng xuống xe,đi vào"Minh Nguyệt Đang",chưởng quầy từ trong ra đón, khuôn mặt tươi cười, phục vụ chu đáo,không vội vã hỏi khách nhân,mà chỉ bưng trà tới hầu hạ.
Long Hiên đế lấy từ trong người ra một tấm bài tử gì đó, khuôn mặt của chưởng quầy đang tươi cười như hoa,lại càng cười như một đóa hoa nở rộ : "Thì ra là Đại lão bản tới."
Vì thế, chưởng quầy đi vào nội gian, lấy sổ sách ghi chép lợi nhuận trong một năm qua ra
Phù Lạc không thể tin được,Long Hiên đế cư nhiên trở thành Đại lão bản của "Minh Nguyệt Đang", hắn coi nàng là cái gì chứ, thật sự là, thật sự là cường đạo, ngay cả bản quyền cũng dám xâm phạm. Đang lúc Phù Lạc chuẩn bị hỏi Long Hiên đế cho ra lẽ, thì Vương đại thẩm xuất hiện.
"Lão bản ngươi đã về rồi."Vương đại thẩm nhiệt tình tiến lên nắm tay Phù Lạc
Phù Lạc cảm kích,nước mắt rưng rưng, cuối cùng cũng có người chứng minh nàng mới thật sự là lão bản của nơi này.
Vương đại thẩm nhìn xuyên qua phía sau Phù Lạc,thấy Long Hiên đế thì vội sửa sang lại quần áo,chỉnh lại đầu tóc: "Vị này là?"
Phù Lạc kinh ngạc nhìn Vương đại thẩm,thầm cảm thán tuấn nam mị lực thật sự là đánh đâu thắng đó,không gì cản nổi.Chỉ cần không nhìn thấy nội tâm hắn,thì bất luận là thiếu nữ,phụ nữ hay sư nãi, lực sát thương đều mạnh như nhau.
"Đây là biểu ca của ta." Phù Lạc dõng dạc mở miệng, nhìn khuôn mặt đang nhẹ nhàng của Long Hiên đế trở nên âm u, trong lòng nàng mừng thầm.
Tân chưởng quầy lúc này cầm chiếc hòm đựng ngân phiếu và sổ sách ra,Phù Lạc đang muốn cầm lấy, đã bị Long Hiên đế vô tình cản trở cánh tay, bị hắn ôm chặt vào lòng.Sau đó hắn thuận lợi nhận lấy chiếc hòm,khiến tân chưởng quầy trợn mắt há hốc mồm, còn Vương đại thẩm tỏ vẻ ái muội như hiểu ra gì đó.
Lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy tới:"Cha, ta đã về rồi."
Người tới chẳng phải ai khác,chính là vị Nguyệt thiếu và nha đầu Hoa Lệ Lệ đã từng gặp ở Nhất Tái Kiến kia,thì ra vị tân chưởng quầy này chính là cha của hắn
Phù Lạc thấy Long Hiên đế nhìn nhìn hai người họ, đôi mắt hắn nhíu lại, như ngầm nói một câu: “Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông tới”.Phù Lạc sợ tới mức vội thoát khỏi cánh tay Long Hiên đế: "Tướng công,chúng ta không phải đang vội sao?" Long Hiên đế quay đầu nhìn Phù Lạc, không nói câu nào, ôm lấy nàng rời đi.
Phù Lạc lặng lẽ quay đầu: "Ngày đó thật sự cám ơn." Đương nhiên chỉ dám nói bằng khẩu hình thôi
Nguyệt thiếu ở phía sau không tự chủ được cảm thán: "Hoa tươi số mệnh chính là cắm trên bãi phân trâu."
Hoa Lệ Lệ tiếp thêm một câu: "Cũng giống như số mệnh của bánh bao là bị người ta ăn vậy."
"Bộp" Nguyệt thiếu lấy chiếc quạt gõ lên đầu Hoa Lệ Lệ : "Ngươi ngoài việc ăn ra thì còn biết làm gì?"
Trên xe ngựa: "Đây là tiền của ta." Phù Lạc reo lên.
"Viên Kỳ Đắc."
"Cái đó, ta không phải đã chép lại tổ huấn sao?" Phù Lạc phản kháng
"Đó là trừng phạt, đây là bồi thường."
Nàng thực hoài nghi Long Hiên đế là người học luật xuyên qua
Trong lòng hò hét: "Ngươi ngoài việc đi giựt tiền thì còn làm được cái gì?"…