Khuôn mặt kiều nhược xuân hoa của Phù Lạc, đối với hắn lúc này lại còn khó coi hơn cả “Cẩu vĩ ba thảo” [*cỏ đuôi chồn]
"Đại tẩu." Hiên Dật bất mãn hành lễ.
Kết quả là Phù Lạc coi như không thấy hắn, trực tiếp đi đến trước mặt Phong Tiêm Tầm, thân thiết khoác tay nàng, Hiên Dật tự dưng lại trở thành bóng đèn [*phá đám, kỳ đà cản mũi]
"Đại tẩu!" Hiên Dật ở phía sau kêu to, Phù Lạc không kiên nhẫn quay đầu lại, thật sự là tên ruồi bọ đáng ghét, nàng cùng Phong Tiêm Tầm còn chưa nói chuyện rõ ràng được lần nào đó. Nàng không muốn để ý đến hắn, nhưng ánh mắt đảo qua vừa lúc đảo đến tờ giấy hắn đang giơ lên, hình như là ngân phiếu, mặt trên viết khoảng một ngàn lượng
Vậy là, Phù Lạc lại xoay người đưa lưng về phía Hiên Dật, năm ngón tay xòe ra sau lưng. Hiên Dật khẽ cắn môi, chạy ra đưa tấm ngân phiếu đến.
Lần đầu gặp Phù Lạc, hắn chỉ cảm thấy nàng xinh đẹp tựa thiên tiên, tài hoa hơn người. Nhưng một nữ tử sống trong thâm cung đầy biến động như vậy, không biết nàng làm thế nào mà hấp dẫn được Long hiên đế, có thể khiến đại ca lấy sự sủng nịch xưa nay chưa từng có ra để đối đãi. Nay xem như hiểu được rồi, hai người họ tham tiền như nhau, cá mè một lứa, cấu kết với nhau làm việc xấu, điểm này quả thật là sự kết hợp hoàn hảo.
Phù Lạc vui vẻ đem ngân phiếu cất vào trong túi: "Ta cùng tiêm tầm nói vài chuyện riêng một chút đã."
Hiên Dật nhìn nữ tử trước mắt cầm tiền rồi còn không chịu đi, thật sự là hận không thể đá chết nàng.
Phù Lạc đến bên cạnh Phong Tiêm Tầm, hai cánh tay ôm chặt lấy nàng ta: "Đồng chí, ta rốt cục cũng tìm được ngươi."
Không hề nhiệt tình ôm đáp lại, Phong Tiêm Tầm nhanh chóng thoát khỏi cái ôm của Phù Lạc, bộ dáng kinh hách không hiểu "Đồng chí là gì?"
Phù Lạc không tin, cái từ này khỏi phải nghi ngờ cũng biết là dấu hiệu xuyên qua mà, chẳng lẽ nàng ta trước kia không phải người Trung Quốc. Tiếp đó Phù Lạc dùng ngôn ngữ thông dụng nhất thế giới là tiếng Anh để ân cần thăm hỏi, nhưng nàng ta vẫn không hiểu gì hết
Phù Lạc căng thẳng tới độ lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi, chỉ hy vọng Phong Tiêm Tầm đang đùa giỡn
"Vậy, khúc ‘Thủy điều ca đầu’ và khúc ‘Cầu hỉ thước tiên’ kia ngươi làm sao mà biết được?" Phù Lạc vội vàng hỏi.
"Tiêm Tầm rất ngạc nhiên là tại sao phu nhân cũng biết? Những bài thơ đó đều do tổ tiên của Tiêm Tầm truyền lại, mỗi thời chỉ truyền cho Lâu chủ, phu nhân làm sao biết được vậy?"
"Tổ tiên?!" Phù Lạc khó tin, nhưng nghe ý tứ của Phong Tiêm Tầm, chẳng lẽ người xuyên không đó lại không xuyên đến cùng một thời đại với nàng? Nàng suy đi tính lại, có lẽ, người đó đã đến đây trước nàng rồi
"Phong tiểu thư, ngươi có thể đem chuyện của vị tổ tiên đó kể lại cho ta không?"
"Đây là chi mật bất truyền của Mặc Nguyệt Lâu ta, thỉnh phu nhân thứ lỗi."
Phù Lạc nhìn chằm chằm vào mặt Phong Tiêm Tầm, trong ánh mắt lóe lên vẻ khôn khéo của thương nhân:
"Phải làm gì thì Phong tiểu thư mới nói cho ta biết đây?"
"Mặc Nguyệt Lâu do sơ chủ một tay thành lập, sơ chủ còn để lại nhiều danh khúc truyền cho đời sau, chỉ có điều phần lớn không được trọn vẹn đầy đủ, phu nhân có thể điền ra ‘Cầu hỉ thước tiên’, nói vậy những bài khác phu nhân cũng có thể điền được."
Phù Lạc cười cười: "Ta đương nhiên sẽ cố hết sức, nhưng có thể điền ra bao nhiêu, ta cũng không thể biết trước."
"Vô phương thôi."
Danh khúc tương truyền kia của Mặc Nguyệt Lâu, Phù Lạc sớm đã thuộc làu làu, nay đọc ra không hề khó khăn, nàng có thể điền đầy đủ tất cả nhưng chủ yếu là không muốn cho thương nhân khôn khéo-nữ tử khiến người ta ghen tỵ này được tiện lợi mà thôi
Phong Tiêm Tầm là nữ tử đầu tiên khiến Phù Lạc ghen tỵ. Nàng ta, đẹp tuyệt thế nhân gian, trí tuệ vô song, có tiền bạc của cải, ở thời đại này mà vẫn có thể gây dựng sự nghiệp bản thân, sống có tư có vị như thế, còn được Vương gia quyền cao chức trọng ái mộ điiên cuồng, là nữ nhân hạnh phúc đến nỗi làm cho người ta ghen tị, dù làm gì cũng mang dáng vẻ hạnh phúc, Phù Lạc thật sự rất đố kỵ.
Phù Lạc nghe Phong Tiêm Tầm chậm rãi nói về chuyện sơ chủ thành lập Mặc Nguyệt Lâu, cuối cùng nghe xong, sắc mặt tái nhợt không tưởng tượng nổi. Qua lời kể không trọn vẹn của Phong Tiêm Tầm cũng có thể khẳng định vị sơ chủ kia là một người xuyên không, nhưng rốt cục cũng không thể trở lại hiện đại, phải ở cổ đại sống nốt quãng đời.
Thật sự không thể trở về sao? Thật sự không thể trở về sao? Trước mắt Phù Lâu chợt tối đen, toàn bộ suy nghĩ đều bị bao phủ bởi nỗi tuyệt vọng không thể quay về
"Phu nhân." Hai tiếng thét chói tai vang lên trong không gian yên tĩnh. Làm Ảnh và Bích Ngô chạy nhanh tới chỗ Phù Lạc ngất xỉu
Hiên Dật nhanh chóng tìm xe ngựa rồi bế Phù Lạc lên, quay đầu nói với Phong Tiêm Tầm: "Phong tiểu thư, xin hãy về trước." Hiên Dật sợ Long hiên đế sẽ tra hỏi đại tẩu sao lại té xỉu, sợ Long Hiên đế làm thương tổn Phong Tiêm Tầm.
"Ta và các người sẽ cùng về." Phong Tiêm Tầm cũng tự hỏi không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng nhất định phải gặp mặt Long Hiên đế, sợ rằng hắn hiểu lầm việc này sẽ rất bất lợi cho Mặc nguyệt lâu.
Mọi người đưa Phù Lạc về khách sạn, Long Hiên đế không ở đó. Bọn họ mời đại phu tới chẩn đóan, hy vọng Phù Lạc có thể tỉnh lại trước khi Long Hiên đế về tới nơi. Đáng tiếc cho đến tận lúc hoàng hôn cũng không thấy nàng tỉnh lại, mà đại phu kia cũng tìm không ra nguyên nhân.
Long Hiên đế trở về, nhìn thấy Vạn Toàn và Hiên Dật sắc mặt tái nhợt chờ ở đại sảnh khách sạn, hai người họ không dám giấu diếm việc Phù Lạc ngất chưa tỉnh
Long hiên đế bước nhanh lên lầu.
"Lạc Nhi, Lạc Nhi." Long Hiên đế nhẹ lay động Phù Lạc, không thấy nàng có chút phản ứng nào.
"Sao nàng lại té xỉu?"
Phong Tiêm Tầm khéo léo thuật lại mọi chuyện, Long Hiên đế nghe xong cũng không thấy có gì bất ổn, chỉ không đoán ra Phù Lạc vì sao đột nhiên ngất xỉu.
Nhưng hắn cũng không trách cứ Phong Tiêm Tầm: "Làm phiền Phong tiểu thư, thất đệ, thay ta đưa Phong tiểu thư hồi phủ đi."
Sáng sớm hôm sau khi Phù Lạc tỉnh lại, vừa mở mắt đã trông thấy bộ dáng mừng rỡ như điên của Làm Ảnh
"Phu nhân ngươi rốt cục cũng tỉnh rồi, thật sự khiến Làm Ảnh sợ chết đi được."
Phù Lạc khó khăn nở nụ cười, chỉ cần nghĩ tới việc không thể trở lại thời đại của mình, trái tim nàng lại đau như bị xé rách
Làm Ảnh vừa thay y phục cho Phù Lạc, vừa lải nhải nói: "Phu nhân, gia không chợp mắt trông coi người cả đêm qua đó, sáng sớm hôm nay nếu không phải Tuyên công tử tìm đến gia, gia nhất định cũng không rời đi đâu."
"Phu nhân không biết gia đau lòng vì người như thế nào đâu, tối qua gia luôn nắm chặt tay phu nhân, gọi phu nhân đó."
"Phu nhân có phải cũng thích gia không?" Làm Ảnh đỏ mặt lặng lẽ hỏi bên tai Phù Lạc.
Phù Lạc kinh ngạc nhìn Làm Ảnh.
"Từ khi ở cùng gia, phu nhân rất ít khi tái phát bệnh cũ, chỉ khi gia làm phu nhân tức giận, phu nhân mới phát bệnh thôi” Làm Ảnh tỏ vẻ chuyện gì cũng biết
Phù Lạc nghe xong kinh hồn khiếp đảm, chẳng lẽ nàng đối với Long Hiên đế ~~
Phù Lạc lắc đầu, nàng quyết không cho phép chuyện như vậy phát sinh, kể từ ngày hắn ban thuốc ấy, bọn họ đã nhất định không thể có cái gì gọi là hạnh phúc…
Cho dù nàng không thể trở lại hiện đại nữa, thì nàng cũng sẽ không trở lại chốn hoàng cung làm người ta hít thở không thông kia
Kế hoạch của nàng cũng nên thực thi rồi.
"Bích Ngô, gia có nói lúc nào trở về không?"
"Gia chỉ nói nhất định sẽ nhanh chóng trở về trước lúc hoàng hôn."
"Ừm, ta mệt rồi, các ngươi cũng nghỉ ngơi đi. Không có việc gì thì đừng đến quấy rầy ta."
"Dạ."
Bích Ngô, Làm Ảnh lui ra sau, Phù Lạc thay đổi nam trang, lấy ra mảnh vải đã bện thành dây thừng, cột vào khung cửa sổ, từ cửa sổ trèo ra ngoài.
Làm xong, Phù Lạc lại theo chỗ cũ leo về, hết thảy chuẩn bị sắp xếp, cũng chỉ chờ ngày mai.
Buổi tối lúc Long Hiên đế trở về, Phù Lạc ở trên giường chợp mắt, nàng thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào. Trước kia khi không thấu hiểu tâm sự của mình, nàng vẫn có thể không đếm xỉa đến chuyện gì, tự nhiên đối mặt hắn, nhưng giờ tâm tư được hiểu rõ, Phù Lạc lại không biết nên đối mặt với nam nhân kia ra sao. Nỗi oán hận của nàng tựa như thủy triều dâng lên, không thể nào quên, cũng chẳng thể nào tha thứ được
Long Hiên đế nằm lên giường, đem Phù Lạc ôm trọn vào lòng, lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng
"Ngủ đi." Hắn cúi đầu nói.
Đáy lòng Phù Lạc có chút mâu thuẫn. Nàng tham luyến sự ấm áp hiện giờ của hắn, nhưng không cách nào quên được vẻ lạnh như băng của hắn trước kia và cũng chẳng thể nguôi nghĩ tới sự tàn khốc của hắn sau này.
Mãi trằn trọc, muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, nhưng cuối cùng nàng vẫn nhẫn nhịn, vì ngày mai, tất cả đều vì ngày mai….