• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự thật chứng minh là thời gian không vì bất luận kẻ nào mà dừng lại (ngoại trừ những thế lực đen tối)

"Đau." Phù Lạc mơ mơ màng màng cảm giác có người đang thô lỗ túm chặt cánh tay mình.

Mở mắt ra liền bị Lệ Tiệp dư trước mắt dọa ngã, kẻ dám túm lấy tay mình chính là nàng ta sao.

Chỉ nhớ rõ chính mình bởi vì bị Long hiên đế dày vò vất vả quá độ mà mê man bất tỉnh, tỉnh lại như thế nào lại xuất hiện Lệ Tiệp dư a?

Phù Lạc dùng chăn quấn ấy thân thể bị lộ ra toàn bộ. Long hiên đế áo mũ chỉnh tề ngồi ở tháp thượng đối diện long sàng, mặc cho Tiệp dư lôi kéo Phù phi.

"Trẫm, chán ngấy.”

Ngắn ngủn ba chữ đã khiến Phù Lạc ảo tưởng.

"Phù phi tỷ tỷ không có nghe thấy Hoàng Thượng nói sao, còn ở lại trên giường làm cái gì?" Lệ Tiệp dư vui sướng khi thấy người gặp họa mà cười nói, xoay người đi về hướng Long hiên đế, ngồi lên đùi hắn, hai người như thể khẽ chạm môi nhau.

"Người tới, thỉnh Phù phi đi ra ngoài." Long hiên đế nhẹ nhàng đẩy Lệ Tiệp dư ra, nhìn lại phía Phù Lạc.

Mãi đến khi tiểu thái giám kéo cánh tay của mình, Phù Lạc mới hồi phục tinh thần lại.

"Không cần, bản cung tự mình đi."

"Xôn xao." Bị vạch trần chăn quấn, thân mình thon dài trắng như tuyết liền như vậy đột nhiện hiển hiện ở trước mặt mọi người. Nàng cũng là không có cách nào, quần áo sớm đã cùng Long hiên đế xé nát rồi, cũng giống như người khác không có tính toán chuẩn bị chút quần áo khác, lại còn bị người khác đưa ra ngoài tốt hơn hết là chừa lại chút tôn nghiêm mà tiêu sái đi ra ngoài.

Phù Lạc tự nói an ủi chính mình, một người hiện đại cũng hở hang đôi chút, hơn nữa thân thể này cũng không phải là của chính mình, tuy rằng nghĩ như vậy thực ti tiện, nhưng nếu không nghĩ như vậy, Phù Lạc tưởng chính mình nhất định hội hỏng mất rồi.

Trừ bỏ Long hiên đế cùng Lệ Tiệp dư, người ở đây đều cúi đầu.

Phù Lạc dùng hết khí lực còn lại, hết sức tao nhã xuống giường, đi về hướng Long hiên đế khẽ thi lễ "Nô tì cáo lui."

Xoay người nhặt lên 1 bộ quần áo trên mặt đất mà che người, nàng vẫn là không có dũng khí trần truồng như vậy mà tiêu sái ra khỏi cánh cửa kia.

Long hiên đế theo nàng xốc lên người nàng chiếc chăn, anh mắt liền mạnh như bão táp, thời điểm Phù Lạc thối lui về phía cửa, "Phù phi, thị sủng sinh kiêu, bại hoại đạo đức, lập tức biếm làm Tiệp dư, cấm chừng một tháng." Long hiên đế lạnh lùng thốt ra thanh âm vô tình trong can phòng yên tĩnh không 1 tiếng động.

Phù Lạc nghĩ rằng chính mình như thế nào bị ma quỷ ám ảnh cảm thấy thanh âm của hắn lại gợi cảm a, khóe miệng liền hiện ra vẻ tươi cười, "Tạ Hoàng Thượng ân điển, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Sau đó dừng lại ở ánh mắt Long hiên đế, xoay người xuất môn.

Đây là lần đầu tiên nàng không sợ hãi mà nhìn ánh mắt hắn. Cặp mắt kia nhìn không tới con ngươi chính là cội nguồn của nỗi sợ hãi của nàng, nói vậy lúc trước là vì có thứ phải sợ hãi, sợ hãi mất đi thứ gì đó, mới không dám nhìn ánh mắt hắn đi.

Nay chính mình cô độc, nơi này không còn thân nhân bằng hữu, không có thứ mà mình lưu luyến, còn có cái gì đáng sợ đâu, cho nên bản thân có thể dám nhìn thẳng chăm chú vào ánh mắt của hắn. Trở thành người đầu tiên dám nhìn thẳng ánh mắt Long hiên đế quá 30 giây mà không sợ hãi.

Gió lạnh phơ phất thổi, Phù Lạc xuống khỏi thuyền rồng, bước lên chiếc diệp thuyền con con kia, sử hướng bên bờ, rời xa phía sau vốn nên là nơi chứa đựng cả biển tình ái.

Bích Diệp cùng Bích Ngô sớm ở bên bờ chờ, phủ thêm áo khoác cho nàng.

Sớm liệu đến kết quả, nhưng không có dự đoán được là đến mức độ này.

Một tháng qua Hạm đạm hiên bị bao phủ bởi một khối áp suất thấp. Nhóm cung nhân ngay cả ho nhẹ cũng không dám, chỉ có Phù Tiệp dư dường như giống như là người không liên quan, lặp lại thời khóa biểu mỗi ngày của mình, Yoga, ăn cơm, tản bộ, ngủ.

Đau lòng sao? Phù Lạc không biết hình dung tâm tư chính mình như thế nào, chỉ cảm thấy một ngày qua so với một ngày trước nàng lại càng cứng rắn, cứng rắn đến không cảm giác được sự tồn tại của nàng.

Miễn cưỡng cảm giác cười vui, so với đau lòng càng làm cho người khó chịu, nhưng là Phù Lạc nhìn quanh bốn phía, không biết nên tín nhiệm ai, không tín nhiệm ai, cho nên chỉ có thể mang theo mặt nạ như thường ngày, che giấu vết thương.

Cũng không biết đã nhiều ngày qua bị làm sao mà ngửi thấy đồ ăn liền ghê tởm, cả ngày ngủ vui, tâm Phù Lạc căng thẳng, chẳng lẽ…?

Hầu hạ bên người Bích Ngô cùng Bích Diệp cũng đã nhận ra tình trạng không khoẻ của nàng.

Bởi vì là đang trong thời gian cấm chừng, cung nhân Hạm đạm hiên cũng không thể ra vào, cho nên Bích Ngô mới nói với Phù Lạc: "Nương nương, nô tỳ trước kia cũng từng học qua một chút y đạo, để nô tỳ vì nương nương bắt mạch chút đi."

Phù Lạc gật đầu đồng ý. Nhìn về phía Bích Ngô với ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu, mới vào cung 1 năm khi gặp chuyện không may nhưng thạo đời, không quan tâm hơn thua với cung nữ khác, đã khiến cho Phù Lạc thêm hoài nghi, hiện nay nàng cư nhiên còn biết một chút y đạo, càng khiến cho thâm tâm Phù Lạc đối với nàng mà đề phòng.

"Chúc mừng nương nương đã có bầu, Hoàng Thượng nhất định hội tha thứ nương nương." Bích Ngô có chút vui mừng nói.

Phù Lạc tâm trầm xuống, đối với Bích Ngô cùng Bích Diệp nói, "Bản cung có thai, tạm thời không cần nói với bên ngoài."

Hai tay không tự chủ sờ lên bụng mình, đứa nhỏ, cư nhiên đứng sau tất cả có đứa nhỏ.

Có con, có con trong cung mà không được phụ thân quan tâm, Phù Lạc trong long nổi lên nỗi chua xót. Nàng ngay cả chính mình có thể sống đến bao lâu cũng không biết, lần cấm chừng 1 tháng này cứ tạm coi như tránh khỏi tranh đấu, qua một tháng này, phải đối mặt như thế nào với song gió, Phù Lạc cũng không biết.

Lưu lại đứa nhỏ, liền giống như lưu lại điểm yếu của chính mình cùng ràng buộc, sau này vô luận là chạy trốn khỏi ngoài cung, hay là trở lại hiện đại, hay mất mạng hết thảy không thể nghi ngờ rằng tất cả đều thống khổ như nhau, cho nên, cho nên ~~

Phù Lạc âm thầm hạ quyết tâm.

"Công chúa, ngày mai chính là ‘ nguyệt đản ’."

"Ân." Ngày bỏ lệnh cấm trôi qua, gần nhất là thịnh yến mừng lễ Nguyệt Đản, ngày sinh nhật Liên Nguyệt hoàng hậu là sự kiện lớn nhất hậu cung mỗi năm. Vô luận phi tần cung nữ đều muốn tại đây trong ngày này được đến để Liên Nguyệt hoàng hậu phù hộ, có thể độc thánh sủng.

Bích Diệp lấy đến bộ quần áo màu lam nhạt, Phù Lạc lắc đầu. Lấy địa vị chính mình hiện nay, lại đi mặc sắc lam ưa thích của Lan hiền phi, chẳng lẽ không phải tự tìm phiền toái.

Cuối cùng Phù Lạc tuyển 1 bộ váy dài thêu vân vũ tươi đẹp màu vàng nhạt, trang điểm bời 1 bộ trang sức trân châu sang quý nhã mà không nặng nề.

Lẳng lặng để Bích Ngô trang điểm cho nàng, nhìn mặt mày như ngọc mèo khen mèo dài đuôi trong gương, một trận bi ai.

"Nương nương hôm nay thật đẹp, tối nay hậu cung nhất định không người nào có thể đẹp hơn." Bích Ngô nói.

Nhìn đến Bích Ngô ngày thường không đua tranh mà lại vui vẻ như vậy, Phù Lạc trong lòng chua xót.

"Bích Ngô ~~" cuối cùng vẫn là thành không nói gì, Phù Lạc thật sự không thể tin được con người ở nơi này.

Vào thời điểm Phù Lạc bước vào Xuân phong các, Long hiên đế cùng phần đông phi tần đều đã đang ngồi, sự xuất hiện của nàng cũng không có khiến cho hắn liếc mắt 1 cái, ngược lại là cùng tân phong Tĩnh Tiệp dư cúi đầu nói giỡn. Xem ra tâm trang hắn tốt lắm a.

"Phù phi tỷ tỷ tới muộn vậy, nên phạt một chén rượu. Nga, không, xem trí nhớ của nô tì này, nên gọi Phù Tiệp dư tỷ tỷ a." Dứt lời, Lệ Tiệp dư che miệng cười.

Như vậy liền truyền đến 1 trận cười trộm.

Phù Lạc dường như làm như không có nghe đến, lẳng lặng quan sát Xuân phong các nước xanh biếc này.

Nàng kiến ở bên thiên trì, phóng tầm mắt ngắm hà trì yểu điệu này, gió đêm đưa hương, gió lạnh đưa thích, ánh trăng mông lung ở trên hà trì, nước gợn ấn nhiễu trì hắt lên sắc đỏ đèn lồng.

Tiếp thiên trì là thiên hồ và hà trì hình giọt lệ, hôm nay đúng mùa sen nở rộ, xa hoa, Xuân phong các là nơi ngắm cảnh tốt nhất hang năm chỉ mở ra 1 lần, ngày thường chỉ có vua chúa mới có khả năng tiến vào.

Nếu cung điện này không có tường rào vĩ đại bao quanh ngược lại sx trở thành nơi tuyệt nhất, nghe nói Liên nguyệt hoàng hậu thời còn sống rất thích nơi này.

Sau khi nàng mất, tiên hoàng liền phong bế nơi này, hàng năm chỉ vào ngày kỷ niệm sinh nhật Liên Nguyệt hoàng hậu mới mở ra.

Liên Nguyệt, Liên Nguyệt, một cái vạn thế tiện diễm hoàng hậu, Phù Lạc lại thốt ra một tia bi thương.

Phù Lạc bị cấm chừng một tháng này, có thể tính như ngày bắt đầu phong thưởng của Lăng Nhã Phong, trở thành người kề bên Hoàng thượng hang ngày, trong một tháng Hoàng Thượng triệu tẩm cũng đã vượt qua mười lăm ngày.

Lan hiền phi đối Ngọc quý phi cùng Phù Tiệp dư hai tỷ muội là không để ở trong lòng, nàng đã sớm biết kết cục. Nhưng là Lăng Nhã Phong cũng không đồng, thiên tư quốc sắc, tài hoa hơn người, có thể cùng thượng quan mật tuyết, cũng chính là cùng Dự Vương phi hiện tại được tôn xưng là hai đại tài nữ Viêm hạ, đây chẳng phải là điểm hấp dẫn Hoàng thượng nhất hay sao? Phụ thân làm quan tới Lễ bộ thượng thư, đúng là cùng phụ thân của Lan hiền phi là Lại bộ thượng thư lực lượng ngang nhau, đối chọi gay gắt. Lan hiền phi đối với nàng ta cố kỵ thật sâu sắc, lúc trước khi Phù Tiệp dư được sủng ái, Lan hiền phi cũng vui vẻ xem Hoàng Thượng vắng vẻ Lăng Nhã Phong, không nghĩ tới Phù Tiệp dư mới thất sủng, Lăng Nhã Phong nhanh như vậy lại đến thánh sủng.

Đối với tâm tư Lan hiền phi, Phù Lạc hiện tại không có khó đoán ra. Yên tĩnh đắm chìm ở trong đau thương chính mình, hận chính mình vô năng, thủ lại không tự chủ được xoa bụng.

Sự yên tĩnh đang hiện diện đột nhiên bị đánh vỡ.

Kia là quần áo phấn y, diệp thuyền duy nhất theo gió mà đến, giống như là cửu thiên tiên tử trích hàng nhân gian. Chẳng bao lâu trước chính mình cũng trên 1 con thuyền nhỏ theo gió mà đến, cũng là chật vật thê thảm, rời khỏi lốc xoáy kia, hiện nay nàng cũng tràn ngập kỳ vọng rằng cơn bão tố ấy lại đến..

"Trăng sáng bao lâu có?Nâng rượu hỏi trời xanh.

Không biết cung vua trên trời,đêm nay là năm nào.

Ta muốn cỡi gió quay về,lại sợ lầu quỳnh vũ ngọc,nơi cao không thắng được lạnh.

Chuyển lầu son,rũ gấm lụa,thao thức bâng khuâng.

Không nên thù hận,có chuyện nào viên mãn được đâu.

Người lúc thăng lúc trầm,trăng khi tròn khi khuyết,việc này cổ nhân xưa nay khó đoán.

Chỉ mong người chung tình,vạn lý cùng thiền quyên.”

Phù Lạc kích động cơ hồ đứng thẳng lên, vẫn là Bích Ngô nhanh tay lẹ mắt lôi kéo tay áo của nàng.

Nàng đi đến. Trong suốt như tuyết phương bắc, kiều tú như Giang Nam vũ, mị như mẫu đơn, diễm như sắc vi, nhìn kỹ lại có vài phần tương tự Như Tần, chính là không bằng Như Tần thanh nhã, nhưng lại quyến rũ hơn.

Nàng từng bước sinh liên, đến gần Long hiên đế, "Dân nữ Yến thị Vân Tưởng thỉnh an Hoàng Thượng."

Long hiên đế tự mình đi xuống long ỷ, nâng dậy Yến Vân Tưởng."Ngươi là ~~"Long hiên đế trong thanh âm khó được một tia kích động.

Một bên Lan hiền phi cũng đã đi tới, đáp: "Hoàng Thượng, Vân Tưởng là biểu muội Dự Vương phi, cũng là biểu muội bà con xa của nô tì, phụ thân là Vân châu thứ sử Yến Chiếu."

Một phen giới thiệu này rất kỳ quái, không giới thiệu trước phụ thân của nàng, lại giới thiệu trước nàng cùng dự Vương phi có quan hệ. Nhìn lại dung nhan Ngọc quý phi tái nhợt, Lệ Tiệp dư dung nhan ác độc, Lăng Nhã Phong che giấu rất khá nhưng vẫn hiện ra ánh mắt ghen ghét như cũ, ánh mắt Như Tần đau thương.

" Khúc vừa rồi?"

"Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, Vân Tưởng biểu muội ca như Thiên Âm, cho nên nô tì liền tự tiện tác chủ cho nàng vì ngày sinh Liên Nguyệt hoàng hậu dâng lên một khúc." Lan hiền phi cúi đầu dục quỳ.

"Ái phi có tội gì, tiếng ca Vân Tưởng trẫm cũng phi thường thích." Lại cúi đầu nhìn Yến Vân đang xấu hổ ướt át thầm nghĩ: "Truyền trẫm ý chỉ, Yến thị tài đức vẹn toàn, phong làm Quý tần, ban thưởng hào yến."

"Nô tì tạ Hoàng Thượng long ân." Yến Vân Tưởng kiều khiếp hành lễ, khi đứng dậy đối với Long hiên đế cười quyến rũ.

Như vậy mới tiến cung liền phong làm chính tam phẩm Quý tần, có thể nói là Long hiên hướng xưa nay chưa từng có, Lăng Nhã Phong nổi bật nhất thời bị Yến Vân Tưởng vượt mặt. Nếu như luận dung mạo, Yến Vân Tưởng tự nhiên là so ra kém Lăng Nhã Phong, đáng tiếc thân thể của nàng Lăng Nhã Phong cũng không thể động đến, hậu cung mọi người biết, gì có thể cùng Dự Vương phi tạo nên quan hệ vô luận phi tần cung nữ đều có thể một bước lên mây, quát tháo hậu cung, chính là Lan hiền phi, cũng chính là Như Tần, hiện tại Yến Quý tần cũng sẽ như vậy.

"Muội muội nên vì các tỷ tỷ kính một chén rượu đâu, sau này chính là người một nhà." Lan hiền phi đối với Yến Vân dạy bảo.

"Vâng ạ." Yến Quý tần vì thế chấp hồ hạ tòa.

Nhất nhất cấp Ngọc quý phi, Lệ Tiệp dư, Tĩnh Tiệp dư chờ kính rượu, theo sau đi vào trước mặt Phù Lạc, Phù Lạc kích động nhìn nàng, nước mắt lưng ttròng, giống như tìm được rồi thân nhân thất lạc, mơ hồ nhìn Yến Vân Tưởng.

"Tiểu muội cái gì cũng đều không hiểu, về sau mong rằng Phù tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ."

Xem nàng ta nói cái gì, nhưng là Phù Lạc đối này hết thảy đều không có cảm giác, cái gì đều so ra kém 《 Thật sự rung động. Rốt cục chẳng thể thốt lên lời.

Bưng lên chén rượu kia, lại bị Bích Ngô cùng Bích Diệp ngăn trở. Bích Ngô ở bên tai nhẹ nhàng vội la lên: "Nương nương, rượu này là sơn tra ủ." Sơn tra đối với máu lưu thông ứ có hiệu quả, đối phụ nữ có thai cũng là tai hại.

Mà Bích Diệp lại hất tay một cái khiến chén rượu của Phù Lạc rơi vỡ, tất cả nhất thời rơi vào im lặng.

Bích Diệp sợ hãi quỳ xuống, "Hoàng Thượng thứ tội, công chúa, công chúa đã có thai không thể uống rượu, nô tỳ cũng là nhất thời, nhất thời tình thế cấp bách."

Toàn bộ Xuân phong các như chết đứng im lặng, "Vậy miễn đi." Long hiên đế thanh âm lạnh lùng từ phía trên truyền đến.

Phù Lạc không có nhìn đến, Lan hiền phi lại thấy được trong mắt Long hiên đế chợt lóe lên tia vui sướng. Long hiên đế con nối dòng vẫn không phong, hoàng tử cũng chỉ có Lan hiền phi đại hoàng tử.

Phù Lạc lạnh lùng nhìn Bích Diệp. Vì sao tối nay tiệc rượu là sơn tra rượu, vì sao Lan hiền phi lại ra vẻ giống như kinh ngạc như thế, Bích Diệp vì sao như thế lỗ mãng, không thể tưởng được, Bích Diệp lại một lần nữa nói ra chủ tử mang thai, các nàng vì sao rất muốn làm cho Long hiên đế biết chính mình có thai a, nếu Long hiên đế không biết, âm thầm hại đứa nhỏ của chính mình không phải càng dễ dàng sao?

Phù Lạc rất nhanh sẽ biết đáp án.

Tiệc tối qua đi, Long hiên đế dẫn chúng phi tần bước chậm tiếp thiên trì, thưởng thức nở rộ hoa sen phong tư. Yến Vân muốn cùng đi với Lăng Nhã Phong cùng tả hữu, Phù Lạc nóng vội nhưng không cách nào chạy đi lên để hỏi rõ chuyện được.

"Muội muội có thai từ khi nào, như thế nào cũng không nói cho tỷ tỷ?" Ngọc quý phi không biết đi đến bên người Phù Lạc từ khi nào.

"Nô tì cũng là mấy ngày trước đây mới biết được, chưa được Thái y bắt mạch, cho nên cũng không dám tự tiện nói ra, đều do nha đầu Bích Diệp kia lanh mồm lanh miệng."

Ngọc quý phi chuyển hướng một bên không thèm nhắc lại.

Khó được tham dự yến hội Như Tần không biết khi nào cũng đi tới bên người Phù Lạc. Một biểu tình ra bộ đồng tình đáng thương, ánh mắt cô đơn rất là hấp dẫn Phù Lạc, mỹ nhân thanh nhã tuyệt luân như vậy, cũng không biết Long hiên đế vì sao vắng vẻ đến tận đây. Theo Phù Lạc sau khi đến nơi này, cũng không thấy hắn từng có cấp cho Như Tần 1 cái liếc mắt.

"Lệ ẩm ướt la khăn mộng bất thành, đêm dài tiền điện ấn tiếng ca.

Hồng nhan chưa lão ân trước đoạn, tà ỷ huân lung ngồi vào minh."

Dịch thơ:

“Lệ ướt đầm khăn mộng chẳng thành

Ðiện ngoài ca hát rộn đêm thanh

Hồng nhan chưa tắt ân tình hết

Ngồi tựa lò hương đến sáng tinh”

(Hậu cung từ - Bạch Cư Dị)

Không tự giác đối với Như Tần niệm ra mấy câu thơ ấy

Như Tần nghe xong, xoay người rời đi, nhìn theo bóng dáng nức nở kia Phù Lạc có thể thấy nàng ấy đang khóc.

Ngẩng đầu đã thấy Yến Vân Tưởng đứng cách xa Long hiên đế, tà ỷ lan can nghỉ ngơi, Phù Lạc bước nhanh đi đến.

"How are you?" Không có phản ứng.

"Are you from 21 century, too?" Không phản ứng, Yến Vân Tưởng phỏng chừng nhìn Phù Lạc như bị bệnh thần kinh.

"Tỷ tỷ đang nói cái gì a?"

Phù Lạc âm thầm nói thầm, chẳng lẽ nàng ta không hiểu tiếng Anh. Vì thế ngẩng đầu nhìn ánh trăng, lại nói:

"Trước giường Minh Nguyệt quang, nghi là thượng sương, cử đầu vọng Minh Nguyệt, cúi đầu tư cố hương."

Dịch thơ:

“Trước giường ngắm ánh trăng sa,

Trắng phơi mặt đất, ngỡ là ánh sương

Ngẩng đầu trông ngắm vầng trăng;

Cúi đầu lại nhớ xóm làng ngày xưa.” (Tĩnh dạ tứ)

Đây đã hiểu chưa. Kiên điển của Lý Bạch. Trẻ con mẫu giáo cũng biết a.

"Phù tỷ tỷ thật giỏi thi ca, thơ này đơn giản mà rõ nghĩa, ý cảnh cũng không tục, Vân Tưởng thật sự là bội phục."

Chẳng lẽ nàng không phải người xuyên qua? "Vừa rồi nghe Quý tần nương nương xướng “thủy điều ca đầu” kia, từ ngữ mới lạ, ý cảnh tuyệt luân, nương nương là như thế nào lại biết thủ khúc này?"

"Nga, không thể tưởng được Phù tỷ tỷ lại linh thông tin tức như vậy, đây chính là thủ khúc mới xuất hiện ngoài cung, nghe đồn đây đúng là khúc của Phong Tiêm Tuyết mới được khai quật tài năng được nửa năm nay."

"Phong tiêm tuyết, phong tiêm tuyết." Phù Lạc thì thào thì thầm, một trận mất mát, chính mình tài năng nào mà có thể ra cung, có khả năng gặp được Phong Tiêm Tuyết kia người mà có khả năng cũng là người xuyên qua a.

"Phù tỷ tỷ có biết Phong Tiêm Tuyết sao?" Yến Vân Tưởng rất ngạc nhiên.

"Không, không biết." Quay đầu rời đi, không biết từ khi nào Long hiên đế kia đã đứng ở phía sau ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Trở lại Hạm đạm hiên, cũng cố không có Bích Diệp, chính là một mặt đắm chìm ở trong chính mình tự hỏi. Phong Tiêm Tuyết, nếu tìm được nàng ấy, hai người cộng lại có thể tìm ra phương pháp trở lại hiện đại a, chẳng sợ có một tia hy vọng, Phù Lạc cũng không thể buông tha, tại đây cái thời không không có bất cứ thứ gì nàng lưu luyến, lại không bỏ được cha mẹ tuổi gia ở quê hương xa xôi.

Nàng chạy đến khuôn viên ngẩng mặt nhìn trăng mà kêu to, "Ta muốn trở về, ta muốn trở về." Phù Lạc khóc nắm chặt tay, ý niệm cuối cùng ở trong đầu trước khi ngất đi, duy nhất chính là quay trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK