• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Meo.”

Nguyễn Nhuyễn tỏ vẻ, chính là điều này.

Lục Ly trầm mặc một hồi, nhìn chằm chằm con mèo có thể hiểu tiếng người này hồi lâu, sau đó vẫn luôn không lên tiếng.

Nguyễn Nhuyễn có chút sốt ruột, cô đoán không ra cảm xúc của Lục Ly, muốn biết cảm giác của Lục Ly bây giờ là gì, những thứ này cô không thể nào quen, dù sao thời gian ở chung cũng không lâu, cho nên nội tâm của cô lúc này không khỏi thấp thỏm.

Một người một mèo giằng co.

Đối diện không có tiếng động, Lục Ly cảm thấy kinh ngạc, lúc ban đầu phát hiện mèo có thể nghe hiểu tiếng mình nói, anh đã kinh ngạc rồi, nhưng còn đỡ, lúc trước cũng nghe qua nhìn qua không ít động vật hiểu tiếng người.

Cho nên mới nói, mèo con có thể nghe hiểu tiếng mình nói chắc là rất thông minh, anh ngược lại cũng thấy không tệ.

Nhưng hiện tại, mèo con còn muốn cùng mình ngủ cùng một phòng, Lục Ly liền cảm thấy như bị quỷ nhập.

Chẳng lẽ con mèo này…… Không thích ổ mèo rộng rãi dưới lầu?!

Nguyễn Nhuyễn ngừng mấy giây sau đó kêu một tiếng, còn vươn móng vuốt cào ống quần Lục Ly, Lục Ly đang đứng, chỉ có đầu hơi rũ, nhìn chằm chằm.

Cô bắt lấy ống quần Lục Ly, tiếp tục mặt dày, không chỗ nào cố kỵ mà làm nũng.

Dù sao cũng chỉ là mèo, cũng không cần sĩ diện, nhiệm vụ quan trọng.

Lục Ly nhìn cô thật lâu, mới cười nhẹ một tiếng, khom lưng ôm mèo bên chân lên, bàn tay đỡ sau lưng mèo, đặc biệt ấm áp.

Đột nhiên, Nguyễn Nhuyễn nghe được, từ khi chết cho tới giờ, đây là câu dễ nghe nhất.

“Vậy thì ở chung phòng với ta vậy, ta đi xuống tầng lấy ổ mày tới.” Giọng Lục Ly rơi vào tai cô.

Nghe, đôi mắt cô lóe sáng, quay đầu nhìn về phía Lục Ly, quả thực không biết nên hình dung tâm tình hiện tại của chính mình như thế nào.

Ít nhất, đã hoàn thành nửa nhiệm vụ.

“Meo.” Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt ra, đặt ở trước ngực Lục Ly, vẻ mặt ngây thơ nhìn anh.

Lục Ly nhìn thật lâu, cười khẽ, trực tiếp đặt Nguyễn Nhuyễn ở trong phòng, sau đó mới xoay người đi ra, đi xuống lầu lấy ổ mèo cho cô.

Tiến vào phòng ngủ, trong nháy mắt càng thuận lợi.

Nguyễn Nhuyễn nghỉ ngơi ở địa bàn của mình, vẻ mặt lười biếng, rất thích ý, Lục Ly ở phòng tắm tắm rửa, cô ngẩng đầu lên nhìn cửa kính mờ mờ cách đó không xa, bên trong hoàn toàn mờ mịt, không nhìn rõ toàn cảnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ào.

Không biết vì sao, đột nhiên tâm tư nhỏ của Nguyễn Nhuyễn vừa động, bước chân ngắn, đi đến phòng tắm.

Cô đi rất chậm, chân lại không dài, cho nên đi từng bước nhỏ, lúc cách cửa phòng tắm không còn xa, Nguyễn Nhuyễn đột nhiên dừng lại, trực tiếp ngồi xuống, không đi tiếp.

“Cô sao lại không đi lên tiếp?” Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

Nguyễn Nhuyễn cả kinh, bình tĩnh an ủi lá gan nhỏ của mình, nói: “Tại sao lại đi tiếp? “

“Cô chẳng lẽ không phải muốn nhìn Lục Ly tắm sao?”

Nguyễn Nhuyễn á khẩu: “Người nào nói, ta chẳng qua chỉ là cảm thấy bên kia có chút cô đơn, mới đến đây giúp đỡ nam thần của ta.”

Hệ thống: “…Nam thần của cô, cũng không cần cô giúp.”

” A, mi làm sao biết?”

“Tôi biết đấy.”

“Oh, vậy mi phải ngăn cản ta tới nha.”

“Tôi cảm thấy cô muốn nhìn nam thần tắm, nếu không lần sau tôi cho cô một nhiệm vụ như vậy?”

“Không muốn.” Đột nhiên, Nguyễn Nhuyễn ngừng một lát, đề cao giọng: “Mi không phải nói nhiệm vụ không phải Mi tuyên bố sao? Sao lại nói như vậy?”

Hệ thống nói lỡ miệng: “…”

Trầm mặc hai phút, hệ thống giải thích: “Ý của tôi là, có thể nói với cấp trêи, cho cô một nhiệm vụ như vậy.”

Nguyễn Nhuyễn không còn gì để nói, yên lặng trợn trắng mắt: “Tôi đây cảm ơn ngài.”

” Không cần khách khí, là chuyện nên làm.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Cùng hệ thống nói chuyện câu được câu không, đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra, Nguyễn Nhuyễn đầu tiên nhìn thấy là một vùng hơi nước sau đó xuất hiện một đôi chân.

Từ dưới nhìn lên, chân thẳng tắp, vòng eo thon chắc, khuôn mặt rõ ràng, toàn bộ rơi vào ánh mắt chính mình.

Có chút tiếc hận là, Lục Ly mặc áo ngủ.

Nguyễn Nhuyễn yên lặng cúi đầu, xoay người, đi đến ổ của mình.

Tay Lục Ly cầm khăn lông lau tóc ngừng một lát, lúc nhìn thấy mèo, nhíu mày, im lặng nhìn Nguyễn Nhuyễn về ổ của cô, nằm xuống.

Sau một hồi, Lục Ly cầm lấy khăn lông lần nữa lau tóc đang ướt.

Một người một mèo, vô cùng an tĩnh.

Ở trong phòng, yên tĩnh như lúc ban đầu.

Chỉ có tiếng hô hấp nhàn nhạt quanh quẩn bên trong.

Ban đêm tĩnh lặng, Nguyễn Nhuyễn ở chung với Lục Ly đến 11 giờ, sau đó từng người nằm trêи giường của mình.

Nguyễn Nhuyễn phát hiện một vấn đề, đó chính là Lục Ly trước khi ngủ không chơi điện thoại di động, đây chính là người già làm việc và sinh hoạt nghỉ ngơi, từ tối hôm qua, Nguyễn Nhuyễn liền phát hiện ra điều này, nhưng lúc ấy chỉ nghĩ Lục Ly mệt mỏi không muốn chơi, nhưng đêm nay, Lục Ly vẫn không chơi, điện thoại đều ném ở trêи ghế sô pha, không để gần giường.

Cô tiếp tục cảm khái, nam thần của mình không chơi điện thoại di động, làm sao có thể giới thiệu mình lên vòng bạn bè chứ, nhiệm vụ rốt cuộc khi nào mới hoàn thành.

Mang theo ý niệm này, Nguyễn Nhuyễn cảm thấy chính mình càng ngày càng mệt, không biết khi nào, liền đã ngủ.

……

Lục Ly đứng dậy, nhìn mèo con đang nhắm mắt ngủ, ngồi xổm trước mặt nó, im lặng cong cong môi, vươn tay, ở giữa không trung, lại rụt trở về.

Nhìn nó hồi lâu, mới xoay người, tiếp tục nằm về trêи giường ngủ.

Một đêm ngủ ngon.

*

Nắng sớm nhẹ nhàng.

Nguyễn Nhuyễn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Lúc cô mở to mắt tỉnh lại, trêи giường đã không có người.

Nguyễn Nhuyễn vẫy vẫy đuôi của mình, từ trong ổ bò dậy, đi đến ghế sô pha.

Cô muốn tắt tiếng chuông điện thoại, thật sự quá chói tai.

Còn chưa nhảy lên ghế, Lục Ly liền đẩy cửa đi vào, lúc nhìn thấy mèo, hơi hơi kinh ngạc: “Tỉnh rồi sao?”

Nguyễn Nhuyễn: “Meo.” Cô vươn móng vuốt, chỉ chỉ hướng điện thoại.

Lục Ly nhìn hơi không bình tĩnh nhướng mày, cầm điện thoại lên, là của Trần Bân.

“Ừ, làm sao vậy.”

Bên kia điện thoại không biết nói gì, Lục Ly trầm mặc một lát, nhấp môi nói: “Anh lát nữa tới đây, thuận tiện mang theo bữa sáng, tôi thay quần áo trước.”

“Ừ, cứ như vậy đã.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Ly liền đứng dậy đến tủ quần áo tìm đồ, Nguyễn Nhuyễn ngồi xổm trước tủ quần áo, đôi mắt lóe sáng.Thì ra, đây là tủ quần áo của minh tinh trong truyền thuyết.

Tủ quần áo của lục Ly, khá giống với con gái, đều rất sạch sẽ.

Sắp xếp ngay ngắn trật tự, dựa theo màu sắc cùng kiểu dáng quần áo treo ở bên trong, nhìn qua, cảnh đẹp ý vui.

Nguyễn Nhuyễn chỉ nhìn thôi, cũng thấy tâm tình sung sướиɠ.

Lục Ly chọn một bộ tây trang màu đen, đôi mắt Nguyễn Nhuyễn chợt lóe, ngửa đầu nhìn Lục Ly.

Cô đoán chừng, Lục Ly chắc là muốn đi ra ngoài làm việc.

Đúng như dự đoán, không lâu sau Trần Bân liền đưa theo bữa sáng vào nhà.

Mới vừa tiến vào, Trần Bân liền bắt đầu oán giận nói: “Quảng cáo lần trước, nói là có chút vấn đề, muốn chụp bổ sung thêm, thật là phiền toái.”

Sắc mặt Lục Ly nhàn nhạt, không có bao nhiêu phản ứng: “Ừ.”

Trần Bân chậc một tiếng, cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn: “Mèo nuôi có được không?”

“Tạm được.”

Trần Bân đặt bữa ăn sáng lên bàn, không nhịn được lẩm bẩm: “Làm sao trước kia không thấy cậu thích mèo?”

Nghe vậy, Lục Ly khó có được nhấc mí mắt, giọng lãnh đạm nói: “Vì sao trước kia không thấy anh dong dài như vậy?”

Trần Bân: “…….” Liếc Lục Ly một cái, không còn gì để nói.

Sau khi ăn bữa sáng xong, Lục Ly cùng Trần Bân liền đi ra cửa.

Nguyễn Nhuyễn: “Meo.” Cô nhỏ giọng kêu, nhắc nhở hai người đang xem nhẹ mình.

Qủa nhiên, bước chân Lục Ly ngừng lại, quay đầu nhìn cô thật lâu sau đó nhìn về phía Trần Bân nói: “Ôm mèo lên.”

Trước khi Trần Bân hỏi, Lục Ly giải thích: “Thuận tiện đi bệnh viện thú y kiểm tra chút.”

Trần Bân ‘ a ‘ một tiếng, vội vàng ôm Nguyễn Nhuyễn lên, vừa đi vừa vuốt phía sau lưng.

Nguyễn Nhuyễn cảm thấy cũng không tệ lắm, được một bàn tay to vuốt ve, rất là thoải mái, liền vẻ mặt hưởng thụ ghé vào trước ngực Trần Bân.

Lục Ly liếc mắt, có chút chua.

Mèo mình nuôi, thật đúng là không chê người.

Ngày hôm qua là Chu Phiên Phiên, hôm nay lại là Trần Bân.

Anh nghĩ nghĩ, duỗi tay chọc đầu Nguyễn Nhuyễn: “Mày đúng thật là hiền lành.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Cô một chút cũng không hiền nha.

Phong cảnh ngoài của sổ thật đẹp, thời tiết cuối mùa xuân, ánh mặt trời dồi dào, chiếu vào người vào mèo, ấm áp.

Nguyễn Nhuyễn vươn móng vuốt ra, nằm bên cửa, phơi nắng.

Không biết có phải là do biến thành mèo hay không, cô vốn không thích phơi nắng, bây giờ lại rất thích.

Cảm thấy mặt trời thật ôn hòa, thật ấm áp, thật làm cô cảm thấy thoải mái.

” Đúng rồi, ngày hôm qua đã giải thích rồi, nhưng không nói đến em gái, không ai biết cậu có em gái.” Trần Bân thông báo tiến triển công việc cho Lục Ly.

Nếu nói Lục Ly có em gái, tất cả các truyền thông chắc chắn sẽ nghĩ hết biện pháp đi đào một số thông tin.

Lục Ly gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Đã biết.”

Trần Bân mím môi, ngừng một chút nói: “Giải thích nói là không phải bạn gái, nhưng bây giờ những người ở trêи mạng đều suy đoán qua loa, thậm chí có một số tin đồn nói về cậu, cậu nhìn xem có nên ra mặt giải thích một chút hay không?”

Nghe vậy, Lục Ly hơi ngừng, lắc đầu: “Không có gì để giải thích.”

Tin tưởng chính mình, tự nhiên sẽ tin tưởng.

Lục Ly cũng không phải không phụ trách với fans, ngược lại, Lục Ly rất cưng chiều fans, chẳng qua chỉ theo dõi chuyện gì thôi.

Chuyện giống vậy, fans cũng nguyện ý tin tưởng thần tượng của chính mình.

Liền giống như hiện tại trêи mạng fans chia ra hai phe, chỉ cần Lục Ly phủ nhận, các cô liền tin tưởng.

Đương nhiên cũng có antifan, vẫn hết sức hóa đen anh.

Trần Bân nghẹn nghẹn: “Tôi cảm thấy, có thể nói một câu.”

“Nói cái gì?” Anh dừng lại, nhìn Trần Bân nói: “Nói tôi không nuôi học sinh cao trung?”

Trần Bân: “……” Cười gượng, tỏ vẻ chính là điều này.

Lục Ly im lặng, lấy điện thoại ra nhìn, lúc nhìn thấy fans trêи mạng đang vì mình mà cãi nhau với những người khác, anh hơi nhíu mày, có chút bất đắc dĩ.

“Trêи mạng ầm ĩ như vậy?”

“Ừ.” Trần Bân cũng không có biện pháp: “Tuy nói bức ảnh kia cậu cùng Lục Tê vẫn duy trì khoảng cách, rất nhiều người cũng nói là bạn bè bình thường, cũng không có hành động thân mật, nhưng vẫn có người ôm lòng bất lương nghĩ cậu làm chuyện xấu, mà fans của cậu, rất bảo vệ cậu, chính cậu cũng rõ ràng, tôi cho rằng chính cậu ra mặt giải thích một chút sẽ tốt hơn.”

Trần Bân làm một người đại diện, đưa cho Lục Ly một đề nghị tốt nhất.

Lục Ly nghe, trầm ngâm hồi lâu sau đó nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn.

” Giải thích thế nào?”

Trần Bân nhìn theo tầm mắt anh, đột nhiên vỗ tay nói: “Có thể như vậy, cậu đăng ảnh mèo lên, dời đi lực chú ý của fans.”

Anh ta vốn là thuận miệng nói, không nghĩ Lục Ly sẽ đồng ý.

Nhưng Lục Ly nghe, trong mắt thoáng qua một tia sáng, nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn hỏi: “Ta chụp cho mày mấy bức ảnh được không?”

Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”

Cô quyết định, sau này phải yêu thích Trần Bân nhiều hơn, thật tốt quá, chúa cứu thế của cô.

Lục Ly cười khẽ, lấy di động ra điều chỉnh góc độ chụp Nguyễn Nhuyễn mấy bức ảnh, thật ra ngày hôm qua, di động cũng chụp hai bức Nguyễn Nhuyễn ở nhà.

Lục Ly cúi đầu lựa chọn ảnh chụp, mỗi một bức chụp của mèo con, đều có thể làm người ta mềm nhũn.

Mười phút sau, Lục Ly đăng lên Weibo, vòng bạn bè trong và ngoài lập tức bùng nổ, thậm chí đến cả fans cũng kinh ngạc.

Lục Ly V: Người thật ra không nuôi, nhưng gần đây lại nuôi mèo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK