Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cô lúc trước sao lại thích Lục Ly vậy, còn vẫn luôn cảm thấy Lục Ly là một người đàn ông phi thường phi thường chính trực???
“Không muốn?”
Nguyễn Nhuyễn tiếp tục trầm mặc, trừng mắt nhìn anh: “Đừng nói giỡn.”
Lục Ly cong cong môi: “Anh đâu có nói giỡn đâu.” Anh nói, duỗi tay ôm Nguyễn Nhuyễn vào trong ngực, nhẹ nhàng cọ cọ cổ cô, ngước mắt cắn một cái, mồm miệng không rõ nói: “Nguyễn Nhuyễn.”
“Hả?”
Lục Ly ôm người: “Chuyện này anh tra giúp em, nhưng em đừng đi một mình, biết không?”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn hơi ngẩn ra trong chốc lát, gật gật đầu đáp lời: “Được, em đã biết.”
Lục Ly nhẹ ừ, duỗi tay xoa xoa tóc cô, “Chuyện này không khó, hiện tại quay xong phim trước, sau khi quay xong sẽ có thời gian nghỉ ngơi, có thể lại xem.”
“Ừm.”
Nguyễn Nhuyễn thật ra không quá sốt ruột, chẳng qua chỉ muốn biết đáp án thôi.
Hai người ở nhà cả một buổi chiều, trêи cơ bản là Lục Ly ăn đậu hủ, Nguyễn Nhuyễn ngồi bên cạnh nổi giận.
Nhưng thần kỳ thay, Nguyễn Nhuyễn nhìn về gương mặt của Lục Ly, coi như tức giận cũng không phát ra được.
Lục Ly cười nhẹ ra tiếng, cong cong môi, chuẩn bị an ủi cô gái nhỏ bên cạnh một chút: “Buổi tối muốn ăn gì?”
Nguyễn Nhuyễn ngẫm nghĩ chốc lát, nói hai món mình muốn ăn.
“Được, anh làm cho em.”
“Ừm.”
Nguyễn Nhuyễn cũng không chút khách khí nói, rõ ràng mới yêu đương với Lục Ly hai ngày, nhưng ở chung không chút lúng túng, ngược lại bọn họ vốn nên quen nhau như vậy, ở chung như vậy.
Sau khi Lục Ly đến phòng bếp nấu cơm, Nguyễn Nhuyễn ngồi xổm trêи mặt đất nhìn những tư liệu đó, thật ra cô hiện giờ còn chưa rõ, vì sao Hứa Minh sẽ làm chuyện như vậy.
Bởi vì tiền sao, hay là bởi vì chuyện gì khác.
Theo đạo lý mà nói, khoản phá bỏ và di dời cũng không quá nhiều không phải sao?
Điểm này, cô nghĩ không ra.
Sau khi ăn cơm tối, Nguyễn Nhuyễn tiếp tục bị Lục Ly trêu ghẹo: “Buổi tối thật sự không ngủ cùng anh sao?”
Nguyễn Nhuyễn trừng anh một cái, đỏ mặt cự tuyệt: “Không cần.”
Lục Ly nhẹ ừ, giang tay với Nguyễn Nhuyễn nói: “Vậy lại đây cho anh ôm một lát rồi có thể đi.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn dừng một chút, vẫn đi tới hướng Lục Ly, cho anh ôm mình một lát.
Chẳng qua ôm xong, Lục Ly liền không thỏa mãn.
Cúi đầu hôn cô một hồi lâu, mới buông người ra.
Nguyễn Nhuyễn che lại môi, trợn tròn mắt nhìn về phía Lục Ly: “Kẻ lừa đảo.”
Lục Ly nhướng mày, cười nhẹ nói: “Em ở trong ngực anh cọ tới cọ lui, anh nhịn không được.”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, cho anh một ánh mắt xem thường.
“Em đi ngủ đây.”
Nhìn tiểu bạch thỏ chạy nhanh về phòng, Lục Ly mới cười khẽ, cho đến khi cửa phòng bị đóng lại, ý cười trong mắt Lục Ly mới dần dần tiêu tán.
*
Sau khi trở về phòng, Lục Ly gọi điện thoại cho Trần Bân.
“Điều tra Hứa Minh?”
Lục Ly ừ một tiếng: “Ảnh chụp lát nữa tôi sẽ gửi cho anh, anh đi tra xem người này hiện tại đang ở đâu, trước kia từng tiếp xúc với ai.”
Nghe vậy, Trần Bân có chút kinh ngạc: “Người này… Có quan hệ gì với cậu?”
Lục Ly dừng một chút, cười khẽ: “Không có quan hệ với tôi, nhưng có quan hệ với bạn gái tôi.”
Trần Bân bên kia trầm mặc một hồi, chậm rãi, mới vô cùng kinh ngạc nói: “Cậu yêu đương? Với Nguyễn Nhuyễn?”
“Nếu không thì sao.”
Trần Bân nghẹn nghẹn, hơi im lặng: “Cho nên cậu dọn đến ở với Nguyễn Nhuyễn, cũng là bởi vì chuyện này?”
“Ừ, không hoàn toàn đúng.”
Lục Ly dọn vào ở, đương nhiên không hoàn toàn bởi vì muốn ở chung với Nguyễn Nhuyễn, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn, có lẽ là ngày đó hỏi cô, lúc ở một mình có sợ không, trong mắt cô bộc lộ cảm tình ra ngoài, làm cho Lục Ly cảm thấy khó chịu.
Lúc ấy không chút suy nghĩ liền xách hành lý xuống xe.
Trần Bân à một tiếng, “Thế còn fans thì sao, vạn nhất bị truyền thông chụp được, muốn dùng biện pháp gì giải quyết?”
Lục Ly hơi giật mình, sau một lát mới nói: “Chú ý tin tức trêи mạng một chút, tạm thời đừng cho Nguyễn Nhuyễn xuất hiện trước công chúng, cô ấy lúc này chắc cũng không có dũng khí đối mặt với fans đâu.”
Mặc dù Lục Ly có thể bảo đảm Nguyễn Nhuyễn không bị bất kỳ tổn thương nào, nhưng áp lực trong lời nói, anh không làm được trăm phần trăm.
Nghĩ tới ảnh hưởng chuyện bọn họ yêu đương bị lộ ra ánh sáng, mà quan trọng nhất là, Lục Ly từng hỏi qua Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn nói tạm thời không muốn bị lộ ra ngoài.
Cho nên cho dù bị chụp, Lục Ly cũng sẽ nghĩ hết biện pháp đè chuyện này xuống.
Anh hiểu ý của Nguyễn Nhuyễn, tạm thời tới nói, Nguyễn Nhuyễn chỉ là một sinh viên, năm nay tốt nghiệp, mà một sinh viên chưa tốt nghiệp, thì không có bất kỳ danh tiếng gì, cũng không biết được mọi người có thích không.
Bản thân cô không có tự tin, trước kia, cô không thể kiểm soát được việc cô thích Lục Ly, nhưng rồi lại muốn được mọi người tán thành.
Nguyễn Nhuyễn mâu thuẫn.
Những điều này, Lục Ly có thể lý giải.
Cô gái nhỏ mà muốn, Lục Ly đều sẽ cho.
Trần Bân ừ một tiếng: “Tôi hiểu rồi, hai người cũng phải chú ý chút.”
“Ừ.” Lục Ly dừng một chút nói: “Nguyễn Nhuyễn chắc là chuẩn bị ký hợp đồng với công ty của Cảnh Việt đấy, anh nói với Cảnh Việt một tiếng.”
Trần Bân hơi ngừng, có chút đau đầu: “Không ký hợp đồng với phòng làm việc của cậu sao?”
“Không cần.” Lục Ly nhướng mày: “Cô ấy sẽ không nguyện ý, giống như mọi người đi, Cảnh Thức là được.”
Nghe vậy, Trần Bân đáp lời liên tục không ngừng: “Được, tôi sẽ nói với Cảnh Việt một tiếng, chuẩn bị khi nào đưa Nguyễn Nhuyễn qua?”
Lục Ly mím môi, suy nghĩ giây lát nói: “Anh tìm cho cô ấy một người đại diện đáng tin cậy, phải là nữ.”
Trần Bân: “… Được, không thành vấn đề.”
Lục Ly sắp xếp mọi chuyện rõ ràng xong mới nói: “Quay phim xong liền tới, anh bên kia giúp đỡ xem xét chút.”
“Không thành vấn đề.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Ly mới ngước mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Bầu trời đêm an tĩnh, ánh trăng sáng trong.
Anh cười khẽ, chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày như vậy, vì một người mà sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng.
Lục Ly nửa híp mắt, nhớ lại Nguyễn Nhuyễn tối hôm qua buột miệng thốt ra một câu.
Anh lẩm bẩm bên miệng, ăn ngon giống như trước kia…
Cười khẽ, Lục Ly cong cong khóe môi, hai tay đút túi đứng ở trước cửa sổ sát đất hồi lâu, mới xoay người đi vào trong phòng.
Nguyễn Nhuyễn cũng thiếu cảnh giác, biết rõ Lục Ly ở trong nhà, cũng không khóa cửa phòng.
Lục Ly tay chân nhẹ nhàng đi vào, nương theo ánh sáng của trăng, nhìn người đang ngủ, nhịn không được vươn tay chạm chạm gương mặt Nguyễn Nhuyễn.
Anh quan sát Nguyễn Nhuyễn hồi lâu, mới nói ra một câu.
Lúc nói ra, Lục Ly không chú ý tới mí mắt đang đóng chặt của Nguyễn Nhuyễn, trong nháy mắt nhảy lên.
*
Bên trong căn phòng Nguyễn Nhuyễn an tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua rung động.
Cô hơi ngừng một lát, sau khi cửa phòng đóng lại thật lâu, Nguyễn Nhuyễn mới mở mắt ra, nhìn trần nhà đen nhánh.
Nếu như vừa rồi, cô không nghe nhầm, Lục Ly nói một câu.
Làm cho trái tim Nguyễn Nhuyễn không chịu nổi run rẩy, Lục Ly… Biết mình trước kia là mèo sao?
Cô nhớ lại, không hiểu mình lộ thân phận khi nào.
Ngay vừa rồi, Lục Ly lẩm bẩm một câu ‘ là mày trở về sao ‘, Nguyễn Nhuyễn cau mày suy nghĩ giây lát, cũng không nghĩ ra được mình biểu hiện ra ngoài ở đâu.
Cô cảm thấy, Lục Ly tự nhủ những lời này, là chỉ mèo, ngoài mèo ra, Lục Ly không có khả năng sẽ nói những lời quỷ dị này với người hay thứ gì khác.
Vừa rồi lúc Lục Ly đẩy cửa ra đi vào kia, Nguyễn Nhuyễn liền tỉnh lại.
Cô ngủ không quá an ổn, cho nên vừa rồi không ngoài ý muốn nghe được tiếng động liền tỉnh dậy.
Chẳng qua cô muốn biết Lục Ly tiến vào làm gì, cho nên vẫn luôn giả bộ ngủ.
Xốc chăn lên, Nguyễn Nhuyễn trằn trọc tự hỏi, cô thật ra cũng không biết bị Lục Ly biết chuyện này, rốt cuộc tốt hay không tốt.
Nói thật, Nguyễn Nhuyễn lúc bắt đầu, hy vọng Lục Ly nhận ra mình.
Nhưng hiện tại, cô lại có chút không xác định.
Cô sợ Lục Ly sẽ dùng anh mắt khác thường nhìn cô, vạn nhất cảm thấy cô không phải là người thì sao, vậy phải làm thế nào cho phải?
Dẫu sao chuyện xảy ra trêи người cô, ít ai có thể dùng thái độ bình thường mà nhìn cô.
…
Suy nghĩ nửa đêm, Nguyễn Nhuyễn cũng không nghĩ ra câu trả lời, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa.
Dù sao nếu Lục Ly hỏi cô, cô liền sống chết không thừa nhận là được rồi.
Cô bây giờ là Nguyễn Nhuyễn, không phải Nhuyễn Nhuyễn.
…
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly phải đến phim trường quay phim.
Chỗ đó, Nguyễn Nhuyễn rất quen thuộc, cũng quen cửa quen nẻo đi theo Lục Ly vào, nhưng sắc mặt có chút không tốt lắm.
“Còn chưa ngủ tỉnh?”
Nguyễn Nhuyễn ừ ừ hai tiếng, đi theo sau lưng Lục Ly nhỏ giọng nói: “Buồn ngủ.”
Lục Ly cười khẽ: “Tối hôm qua ngủ rất sớm mà.”
Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn anh một cái, gật gật đầu: “Rất sớm, nhưng vẫn buồn ngủ.”
Nghe vậy, Lục Ly nhìn xung quanh một vòng, chỉ chỉ bên kia nói: “Chờ lát nữa đi vào trong nghỉ ngơi một chút, bên Cố đạo còn chưa nhanh vậy đâu.”
Nguyễn Nhuyễn lúc này vô cùng đau đầu, nhìn tới hướng Lục Ly chỉ, thuận miệng nói một câu: “Bên kia không phải phòng Chu Uyên sao, lát nữa đóng phim phải đi đâu quay vậy?”
Lục Ly ngừng một lát, tròng mắt hơi sáng nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Nhìn vào mắt Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn lui về sau một bước, có chút kinh ngạc… Trêи mặt cũng có chút cảm xúc không nói nên lời, cô lúng túng cười hai tiếng nói: “Em đoán… Em đoán, vừa rồi hình như nhìn thấy Cố đạo đi vào bên kia.”
Cô dừng một chút, cúi đầu giải thích một câu: “Thật sự, em chỉ tùy tiện đoán mà thôi.”
Lục Ly nhướng mày, trầm mặc thật lâu sau mới đáp lời: “Phải không?”
“Đương nhiên rồi.” Nguyễn Nhuyễn lớn tiếng cổ vũ cố lên cho mình: “Nếu không em sao có thể biết đó là phòng Chu Uyên chứ, đúng không?”
Như đang giải thích cho Lục Ly, cũng như đang nói với chính mình.
Lục Ly nhìn chằm chằm vẻ mặt sốt ruột của cô, khẽ cười một tiếng, đưa tay xoa xoa tóc cô nói: “Ừ, đã đoán đúng, nơi đó chính là nơi đó chính là phòng của Chu Uyên.”
Nguyễn Nhuyễn chột dạ gật đầu: “Như vậy, em đúng là may mắn.”
Cô lúng túng cười một tiếng, chỉ chỉ nói: “Vậy em… Đi qua nha.”
Lục Ly nhướng mày, nhìn người đi được vài bước, lại kéo Nguyễn Nhuyễn lại, cúi đầu ghé bên tai cô khẽ cười, thấp giọng nói: “Nguyễn Nhuyễn.”
“Hả?”
“Bí mật nhỏ của em, khi nào nói cho anh?”