• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong thang máy an tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.

Tốc độ thang máy đi lên nói nhanh không nhanh, nói chậm cũng không chậm.

Nhưng Nguyễn Nhuyễn lại cảm thấy, có lẽ bởi vì thang máy đang đi lên mà tim mình cũng đập nhanh theo một chút.

Cô muốn nói gì đó nhưng vừa đến bên miệng lại không thể thốt ra những lời tình cảm đó.

Chỉ có thể liếc mắt nhìn Lục Ly, nhịn không được nói: “Nói bậy.”

Lục Ly nhướng mày, tới gần cô, hơi hơi cúi người xuống, lại cười nói: “Anh nói bậy ở đâu?” Anh trêu ghẹo nhìn Nguyễn Nhuyễn bởi vì mình đến gần mà gò má từ từ đỏ lên.

Cười nhẹ một tiếng, Lục Ly đưa tay vén tóc cô rũ xuống ra sau tai, trêu chọc: “Anh một chút cũng không nói bậy, anh thích chỉ có Nguyễn Nhuyễn thôi.”

Nguyễn Nhuyễn hơi ngơ ngác, đột nhiên, cũng không biết vì sao, hỏi một vấn đề như đang đào hố cho mình.

“Vậy anh thích Nguyễn Nhuyễn này, hay là Nhuyễn Nhuyễn kia?”

Nghe vậy, Lục Ly nhướng mày, nhìn chằm chằm vẻ mặt của cô hồi lâu, mới cười nhẹ hỏi: “Không phải là một sao?”

Nguyễn Nhuyễn: “!!!” Có ý tứ gì?? Cô ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía Lục Ly, cắn môi dưới nói: “Anh nói có ý gì vậy?”

Lục Ly ừ hử một tiếng, cũng không vạch trần cô, chỉ nói: “Ừ, ý của anh là Nhuyễn Nhuyễn bây giờ, hay là nhân vật mà em sắm vai, đối với anh mà nói, chỉ cần là em diễn, đều thích.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”Áp chế thần kinh khẩn trương quá độ, cô à một tiếng: “Như vậy sao, được rồi, em tin anh nói vậy.”

Lục Ly cười khẽ, nhìn vẻ mặt khẩn trương của cô, trong mắt thoáng qua một tia sáng tỏ.

Không bao lâu thang máy liền đến, một trước một sau đi ra.

Vừa đến nhà, Nguyễn Nhuyễn liền nằm liệt trêи sô pha, ôm gối oán giận với Lục Ly: “Mệt mỏi quá thôi.”

Lục Ly ừ một tiếng, xoay người đi vào phòng bếp rót cốc nước ra, đưa cho cô: “Uống nước đi.”

“Ừm.” Nguyễn Nhuyễn duỗi tay nhận lấy, sau khi uống một ngụm mới đặt lên bàn trà, ghé mặt nhìn người ngồi bên cạnh mình.

Cô suy nghĩ một lát, trực tiếp đặt đầu ở trêи đùi Lục Ly, ngước mắt lẳng lặng nhìn Lục Ly, nhịn không được hỏi: “Anh nói xem, sẽ là Hứa Minh sao?”

Lục Ly cúi đầu nhìn cô, đưa tay vuốt vuốt tóc cô, ôn nhu nói: “Trong lòng, không phải đã có đáp án sao?”

Nguyễn Nhuyễn nhẹ ừ, trở mình, hơi cảm khái: “Nhưng mà không quá dám tin tưởng.”

Lục Ly rũ mắt nhìn cô, nắm tay cô trong lòng bàn tay, như đang truyền lại ấm áp cho cô vậy.

“Nguyễn Nhuyễn.”

“Hả?” Nguyễn Nhuyễn ngước mắt nhìn anh, “Làm sao vậy?”

Lục Ly dừng một chút, thấp giọng nói: “Em đừng lộn xộn.”

“A?” Nguyễn Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng lại, liền nhìn vào ánh mắt ý vị sâu xa, trêu ghẹo của Lục Ly.

Cô hơi giật mình, đột nhiên phản ứng lại mình vừa mới làm gì.

Cô nằm trêи đùi Lục Ly, vừa rồi còn động đậy lung tung.

Nếu là trước kia, Nguyễn Nhuyễn có lẽ không biết đây là có chuyện gì, nhưng ban ngày vừa mới quay cảnh diễn giống như vậy, trong kịch bản, Nhuyễn Nhuyễn cũng như vậy nằm ở trêи chân Chu Uyên, Chu Uyên có phản ứng.

Nguyễn Nhuyễn đưa tay che mặt, yên lặng rúc đầu, muốn từ trêи đùi Lục Ly xuống, còn chưa rời đi, liền bị Lục Ly kéo ôm lên.

Trong nháy mắt, cô liền đổi một tư thế.

Ngồi mặt đối mặt với Lục Ly, mà vị trí cô ngồi… Vẫn là trêи đùi Lục Ly.

Nguyễn Nhuyễn có chút bất an động một cái, bị Lục Ly véo eo, đè thấp giọng khiển trách: “Không muốn xảy ra chuyện gì thì đừng lộn xộn.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn trong nháy mắt bất động, liền ngồi đàng hoàng ở nơi đó, đối mặt với Lục Ly.

Bị Lục Ly nhìn, có chút không được tự nhiên muốn động, Lục Ly cười khẽ, lại véo eo cô, cúi đầu hôn xuống.

Bên trong nhà tràn ngập ánh đèn màu cam ấm áp, mà bọn họ bên này được nhu tình mật ý lấp đầy.

Nguyễn Nhuyễn vươn tay, ngửa đầu nhận lấy nụ hôn của anh.



Hồi lâu sau, Lục Ly khẽ mổ khóe môi cô, đè giọng nói: “Nguyễn Nhuyễn.”

“Dạ?”

“Đừng quá lo lắng, biết không?”

Nguyễn Nhuyễn cong cong môi, tiến lên trước chủ động hôn môi Lục Ly một cái, cười nói: “Em biết, sẽ không đâu.”

Cô biết, Lục Ly đang lo lắng cho mình, cho nên mới dùng phương thức này dời đi lực chú ý của cô.

Nguyễn Nhuyễn ôm eo Lục Ly, lúc này cũng không lo lắng Lục Ly nói với mình, cúi đầu cọ cọ nói: “Lục Ly.”

“Làm sao vậy?”

Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, “Không có gì, chỉ muốn ôm anh.”

Lục Ly cười khẽ, cong cong khóe môi: “Ôm đi, đợi lát nữa cùng nhau ngủ, cho em ôm đủ.

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Sao vẫn luôn không rời cái đề tài này đi vậy.

Trừng mắt nhìn Lục Ly, Nguyễn Nhuyễn ngáp một cái nói: “Mệt quá đi, em muốn đi ngủ.”

“Đi thôi, đi tắm rửa, đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừm.”

Một lát sau, Nguyễn Nhuyễn nắm lấy ngón tay Lục Ly, ngước mắt nhìn về phía người đứng bên cạnh, lời nghẹn cả một ngày, cuối cùng cũng nói ra.

“Em không thích Tư Đồ Nguyệt.”

Lục Ly cười nhẹ, vươn tay xoa xoa tóc cô: “Cho nên đêm nay em khẩn trương như vậy, ngoài chuyện của Hứa Minh ra, còn bởi vì ngày mai anh phải cùng đóng phim với Tư Đồ Nguyệt sao?”

Nguyễn Nhuyễn thành thật gật đầu, nhìn về phía Lục Ly.

Lục Ly cong cong môi, tay xoa xoa tóc cô, giọng cưng chiều nói: “Bình dấm chua.”

Sau đó anh bổ sung một câu: “Yên tâm đi, ngoài bộ phim này ra, bọn anh không có bất kỳ trao đổi gì.”

“Em không thích, anh nhất định sẽ không thích.”

Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn liếc nhìn anh: “Ý em không phải như vậy, em chỉ muốn nói nếu ngày mai em có chỗ nào không lễ phép với cô ta, anh đừng giận em.”

“Ừ, sẽ không.”

“Đứng lên đi.” Lục Ly nhìn cô: “Anh mở nước cho em tắm, đi tắm rửa trước đi.”

“Vâng.”

*

Sau khi tắm xong, Lục Ly sấy tóc cho cô.

Nguyễn Nhuyễn an tĩnh ngồi phía trước Lục Ly, tùy ý anh mân mê đầu tóc ướt của mình.

Bên trong căn phòng từng đợt hương thơm thoang thoảng, là mùi dầu gội.

“Anh cũng tắm sao?”

“Ừ tắm.”

Nguyễn Nhuyễn cười, chờ Lục Ly sấy khô tóc cho cô xong, mới ngước mắt nhìn về phía Lục Ly nói: “Lục Ly.”

“Làm sao vậy?” Lục Ly đang cuộn dây máy sấy, nghe vậy thì nhìn cô, đưa tay kéo kéo tóc Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly khẽ cười nói: “Nói đi, làm sao vậy?”

Nguyễn Nhuyễn suy nghĩ một chút, nghiêng đầu nói: “Anh đêm nay ngủ cùng em đi.”

Vừa nói xong, nhìn Lục Ly khẽ giật mình, Nguyễn Nhuyễn lập tức bổ sung nói: “Chỉ ngủ thôi, không có gì khác.”

Nghe vậy, Lục Ly cong cong môi, tiến tới bên tai Nguyễn Nhuyễn trêu ghẹo nói: “Ừ, anh biết, chỉ ngủ, anh không suy nghĩ nhiều đâu.” Nói xong, liếc mắt nhìn mặt Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly tiếp tục nói: “Là em suy nghĩ nhiều?”

Nguyễn Nhuyễn: “…” Mặt đỏ tới mang tai trừng mắt nhìn Lục Ly: “Em cũng không có nghĩ nhiều.”

Lục Ly cong cong môi, cười nhẹ ra tiếng.

“Được rồi, anh đi cách vách lấy gối tới, ngủ cùng em.”

“Ừm.”

Nguyễn Nhuyễn nằm ở trêи giường, Lục Ly còn ở bên ngoài bận bịu, cô thuận tay lấy di động ra, chuẩn bị trò chuyện với Lâm Thanh một hồi.

Còn chưa tìm Lâm Thanh, Nguyễn Nhuyễn liền thấy được Lục Tê ở trong nhóm gửi ảnh lên, là một nơi du lịch khá đẹp.

【 Lục Tê: Đẹp quá đi! Anh ruột quả nhiên là anh ruột! 】

【 Nguyễn Nhuyễn: Chị muốn nói, bán đứng chị nhận được tài trợ, chơi có vui vẻ không? 】

【 Cố Y: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Lục Tê, phỏng vấn em đấy, chơi vui không? 】

【 Lục Tê: Chị Nguyễn Nhuyễn, thật xin lỗi em sai rồi, chủ yếu là anh em bức em, em nói với chị, đây là thật, không tin chị hỏi anh em đi. 】

【 Nguyễn Nhuyễn: Hừ! 】

Cô không quên cảnh tượng sau khi ở cùng Lục Ly, bị Lục Ly trêu ghẹo đâu.

Vốn Nguyễn Nhuyễn đã đã quên chuyện này, nhưng ngày đó lúc nằm ở trêи sô pha chơi di động, Lục Ly đột nhiên hỏi cô, nói chữ ký cá nhân trêи Wechat của cô có ý gì.

Nguyễn Nhuyễn ngẩn ra, chưa kịp phản ứng, liền thuận miệng nói: “A, giống như trước kia thôi.”

Lục Ly cười nhẹ: “Phải không, vậy trước kia là gì?”

Lúc này mà không kịp phản ứng thì thì không phải là Nguyễn Nhuyễn.

Cô cả kinh, vội vàng bổ sung nói: “Không có gì không có gì.”

Nhưng cô luôn cảm thấy vẻ mặt Lục Ly nhìn mình có chút sai sai, quả nhiên, câu tiếp theo của Lục Ly hàm chứa ý cười vang lên bên tai.

Anh nói: “Nguyễn Nhuyễn, sao em vẫn luôn chấp nhất chuyện muốn nuôi anh vậy?”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Khóc không ra nước mắt.

Muốn giải thích, nhưng Lục Ly hoàn toàn không cho Nguyễn Nhuyễn cơ hội đi giải thích, chỉ tiếp tục nói: “Nguyễn Nhuyễn à, em yên tâm, anh tuyệt đối không cần em nuôi, anh có thể nuôi em.”

Nguyễn Nhuyễn tiếp tục: “……”

Thật ra đó chỉ là một chữ ký thôi mà, cũng không phải nói cô muốn nuôi Lục Ly.

Ban đầu lúc theo đuổi thần tượng, gần như tất cả mọi người đều biết theo đuổi thần tượng rất phí tiền, đặc biệt là fan trung thành, mỗi lần thần tượng vừa ra phim liền phải đi xem, còn có tham gia hoạt động, mua vé vào cửa, mua đồ của thần tượng, rất nhiều rất nhiều, đều cần phải tiêu tiền.

Lúc ấy Nguyễn Nhuyễn đang học đại học sửa chữ ký này, bởi vì lúc đó chỉ có tiền cha mẹ giữ lại cho cô, cô nghĩ, muốn theo đuổi thần tượng thì bản thân mình cần phải kiếm tiền, đối với các fans dành ra số tiền lớn để theo đuổi thần tượng, tặng lễ vật, cô hoàn toàn không thể so được.

Lúc đó cái gì cũng không mua nổi, chỉ có thể tận lực tham gia hoạt động của Lục Ly, mua vé, ngàn dặm xa xôi đi xem anh.

Lúc ấy thật ra thì tính cũng tốn không ít, nhưng so với những fans chịu chi vào ngày sinh nhật, rất ít.

Chủ yếu là mình không có tiền.

Cho nên lúc đó Nguyễn Nhuyễn có một ý nghĩ, phải cố gắng kiếm tiền mua nhà nuôi Lục Ly.

Chữ ký này, ngọn nguồn là như thế.



Lục Ly nghe xong cô giải thích, trầm ngâm chốc lát nói: “Không thể dùng căn nhà này nuôi anh sao?”

Nguyễn Nhuyễn trừng anh một cái: “Đây là của cha mẹ em, em muốn dựa vào nỗ lực của chính mình nuôi anh.”

Lục Ly cười, bị cô chọc cho vui vẻ.

Đến cuối cùng, để bày tỏ cảm ơn Lục Ly hôn cô một hồi lâu.

Đương nhiên, cái cảm ơn này, cũng không phải Nguyễn Nhuyễn muốn.

Tin nhắn trong nhóm còn liên tục gửi đến, sau khi Nguyễn Nhuyễn thấy Lục Ly đi vào, cũng không tiếp tục tán gẫu với các cô, ném xuống một câu: 【 Lục Ly vào rồi, em phải đi ngủ đây. 】

Cô hoàn toàn không nghĩ tới, mình thuận tiện gõ chữ, hoàn toàn không có một chút ý tứ khác, sau khi nhắn xong ra ngoài, trong nhóm liền nổ tung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK