Cô kinh hồn táng đảm nhìn, muốn đi, lại có chút sợ, chỉ có thể yên lặng ở phía sau nhìn.
‘ Cộp ‘ một tiếng, cái cốc của Nguyễn Nhuyễn bị đặt giữa hai người, Nguyễn Nhuyễn cười tủm tỉm nhìn về phía Lục Ly nói: “Em tìm anh nói chút chuyện được chứ?”
Lục Ly cười khẽ, cong cong khóe môi, không có một chút chần chờ đáp lời: “Được.”
Anh nhìn về phía Tư Đồ Nguyệt ở đối diện sắc mặt có chút khó coi, không để ý.
“Cốt truyện thì là như thế, nếu còn không hiểu có thể đi hỏi Cố đạo hoặc biên kịch, tôi còn có chút việc, đi trước.” Sau khi nói xong, Lục Ly cũng không để ý người nọ phía sau có biểu tình gì, trực tiếp nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, cười nói: “Đi thôi, nữ chính.”
Nguyễn Nhuyễn liếc anh một cái, dẫn đầu đi ra bên ngoài.
Bởi vì bên trong đều là người, cho nên hai người trực tiếp đi tới thang lầu bên kia.
Vừa đi đến, Lục Ly liền đóng cửa lại.
Nguyễn Nhuyễn hơi nhướng mày: “Anh đóng cửa làm gì?”
Lục Ly cười khẽ, cong môi nói: “Đương nhiên là vì hôn em.”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Ưm……”
Lời nói còn chưa kịp nói, Lục Ly liền hôn xuống.
Cô giãy giụa hai giây, liền khuất phục, tùy ý người trước mắt ôm mình, hôn mình.
Thời tiết bên ngoài rất tốt, mà bọn họ ở đây, cũng vô cùng ngọt ngào.
Không biết vì sao, có lẽ là bởi vì ở bên ngoài, Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn lo lắng có người sẽ đi ra từ dưới thang lầu đằng kia, cho nên không khỏi khẩn trương.
Lục Ly cười khẽ, nhẹ mổ khóe môi trêu ghẹo Nguyễn Nhuyễn: “Em khẩn trương như vậy làm gì?”
Nguyễn Nhuyễn trừng anh một cái: “Em lại không phải anh, da mặt dày như vậy.”
Lục Ly nhướng mày: “Anh da mặt dày ở đâu nào.”
Nguyễn Nhuyễn ừ hử một tiếng, vươn tay niết vành tai Lục Ly: “Anh nói đi, anh trò chuyện gì với cô ta vậy.”
Nhìn người đang tức giận trước mặt, mặt tròn phồng lên, Lục Ly liền cảm thấy buồn cười, cúi đầu nhìn chăm chú vào môi đỏ dính bọt nước của cô, hầu kết hơi lăn, ánh mắt Lục Ly trầm trầm, trả lời vấn đề của Nguyễn Nhuyễn: “Ừm, cô ta nói muốn thảo luận với anh một cảnh diễn trước khi quay một chút.”
“Vì sao cô ta càng dựa càng gần?”
Lục Ly nhướng mày: “Có sao, sao anh không chú ý tới?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Nếu không phải nhìn thấy Tư Đồ Nguyệt càng ngày càng tới gần Lục Ly, cô cũng không đến mức sẽ đi qua.
Nghĩ đến việc này, Nguyễn Nhuyễn nhịn không được tiếp tục trừng Lục Ly.
Lục Ly cười khẽ, ôm chặt người, thấp giọng nói: “Anh biết, nhưng cho dù em không xuất hiện, cô ta nếu còn dám dịch thêm mấy cm về phía trước, anh liền chạy lấy người.”
Nguyễn Nhuyễn ghét bỏ nhìn chằm chằm anh: “Em cảm thấy anh rất hưởng thụ đấy.”
Lục Ly nghẹn nghẹn, cảm thấy vô cùng vô tội, anh hưởng thụ ở đâu chứ, rõ ràng cũng rất không kiên nhẫn đấy thôi.
Nhưng mà lúc đối mặt với bạn gái đây, lời này Lục Ly nhất định sẽ không tùy tiện nói ra.”
“Không hưởng thụ, nếu đối tượng đổi thành Nguyễn Nhuyễn mà nói, anh nhất định sẽ rất hưởng thụ đấy.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn nghẹn cười, giận trừng anh: “Miệng lưỡi trơn tru.”. Truyện Lịch Sử
Lục Ly nhướng mày, cúi đầu hôn hôn khóe môi cô, trêu ghẹo: “Không phải em thích sao?”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Vừa mới chuẩn bị nói chuyện, liền nghe được bên ngoài có người đang gọi tên Lục Ly, cô hơi dừng lại, vươn tay đẩy đẩy người Lục Ly, thấp giọng nói: “Anh mau đi đóng phim đi.”
“Ừ.” Lục Ly ôm cô, cọ cọ cổ cô, nghĩ nghĩ bổ sung một câu nói: “Nguyễn Nhuyễn.”
“Hả?”
“Đối tượng không phải em, anh sẽ không cảm thấy hưởng thụ.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, “Được rồi, em đã biết.”
Lục Ly tiếp tục nói: “Em hôn anh một cái, anh liền đi.”
Nguyễn Nhuyễn: “……” Ngước mắt nhìn Lục Ly đang đòi phúc lợi cho mình, không biết vì sao, Nguyễn Nhuyễn nháy mắt cảm thấy có chút muốn cười, nhưng lại cảm thấy may mắn, dáng vẻ này của Lục Ly, chỉ có mình mới có thể nhìn thấy.
Nhón chân, kéo cổ áo Lục Ly để anh hạ thấp người xuống, Nguyễn Nhuyễn hôn hôn khóe môi anh, cười nói: “Được rồi chứ?”
Lục Ly hơi ngừng, lúc còn muốn ôm cô hôn, bên ngoài lại lần nữa truyền đến tiếng gọi.
“Tối nay lại đến.”
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Trợn mắt há hốc mồm nhìn Lục Ly mở cửa đi ra ngoài.
Nguyễn Nhuyễn không cùng đi theo ra ngoài, nếu cùng đi ra, vậy không phải mọi người đều biết cô cùng Lục Ly ở bên trong làm gì sao.
Ước chừng đợi mười phút, Nguyễn Nhuyễn mới đẩy cửa ra đi đến bên trong, vừa mới tới cửa, liền nghe được tiếng răn dạy của Cố đạo từ bên trong truyền đến.
“Cô làm gì vậy, cảnh này diễn không phải muốn nhào tới người Chu Uyên, mà sau khi bị hắn làm tổn thương, cô đẩy hắn một cái, ánh mắt phải tràn ngập hận ý một chút biết không?”
Cố đạo hơi dừng lại, phất phất tay: “Lại lần nữa.”
Tư Đồ Nguyệt xoa cổ tay, ủy khuất nhìn về phía Lục Ly, chẳng qua Lục Ly đều làm làm như không nhìn thấy thôi, ho khan, anh nói: “Tiếp tục đi.”
Vẫn còn tiếp tục quay, lúc Nguyễn Nhuyễn đi vào, Cố Y dựa vào một bên cười, “Lại đây lại đây.”
Cố Y nhẹ giọng kêu Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn Nhuyễn gật gật đầu, đi qua bên kia: “Làm sao vậy?”
Cố Y chỉ chỉ nói: “Vừa rồi không phải quay cảnh Tư Đồ Nguyệt đẩy Lục Ly, kết quả cô ta trực tiếp ngã tới người Lục Ly.” Cô tiếp tục cười: “Kết quả em đoán thế nào?”
Nguyễn Nhuyễn nhướng mày, không chút chần chờ nói: “Lục Ly tránh ra.”
Nghe vậy, Cố Y tặc lưỡi, nhìn Nguyễn Nhuyễn từ trêи xuống dưới khen cô: “Không hổ là một đôi, cái này cũng có thể đoán được.”
Cố Y cười nói chuyện vừa rồi cho cô: “Lục Ly đúng thật tránh ra, còn tránh cực xa, cô ta trực tiếp ngã ở trêи mặt đất.”
“Lúc ấy kêu, chắc em không nghe thấy.”
Nguyễn Nhuyễn nhìn Cố Y một cái, “Cho nên chị vẫn luôn cười cho đến giờ?”
Cố Y gật gật đầu, đúng lý hợp tình nói: “Không được sao?”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, bất đắc dĩ đáp lời: “Được được được.”
Hai người dựa vào một bên nhìn bên kia quay phim, không bao lâu sau, cảnh diễn này cũng qua.
Vừa nghe đến Cố đạo hô qua, trợ lý bên kia hoặc là người đại diện của Tư Đồ Nguyệt liền vội vàng nghênh đón, ai u nói: “Tay xước da sao?”
Tư Đồ Nguyệt ừ một tiếng: “Có chút đau.”
“Cố đạo, buổi chiều còn có cảnh diễn của cô ấy không?”
Cố đạo nhướng mày, hơi ngừng một chút nói: “Trước đi bệnh viện đi, xem có sao không.”
“Được.”
Cố đạo dặn dò một câu: “Có tai nạn lao động gì, đoàn phim có thể chi trả, nếu không có chuyện gì lớn, vẫn hy vọng buổi chiều có thể trở về quay, dù sao suất diễn không nhiều lắm, kéo một ngày lại chậm một ngày đóng máy.”
“Đã biết.”
Cho đến sau khi hai người đi, Cố đạo mới nhìn tới Lục Ly, giọng nói có chút trách cứ: “Cậu vừa rồi tránh như vậy làm gì?”
Lục Ly nhướng mày, trả lời đúng lý hợp tình: “Tôi chán ghét, ngài không biết sao, phản ứng tự nhiên của thân thể.”
Cố đạo nghẹn nghẹn, chỉ vào Lục Ly, muốn mắng anh, nhưng lại không tìm ra từ ngữ thích hợp.
Nghĩ nghĩ, vẫy vẫy tay, ghét bỏ nói: “Được rồi, cậu đi tìm Nguyễn Nhuyễn đi, dù sao cậu cũng không dị ứng với Nguyễn Nhuyễn.”
Lục Ly cười, cong cong môi: “Được.”
Cố đạo: “……”
Sắp bị tức chết rồi.
*
Vào buổi chiều, Tư Đồ Nguyệt không trở về, cho nên đổi thành ở phim trường Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly đóng phim.
Suất diễn còn thừa của hai người không nhiều lắm, huống chi hai người cũng vô cùng quen thuộc với đối phương, cho nên gần như không phí bao nhiêu sức, liền quay xong cảnh diễn Cố đạo sắp xếp.
Cố đạo vừa lòng nhìn mắt hai người: “Không tồi không tồi, hôm nay đến đây thôi, nghỉ ngơi đi.”
Mọi người đồng loạt hoan hô đáp lời: “Được.”
Mỗi một người đều muốn tan việc sớm một chút, đương nhiên Nguyễn Nhuyễn cùng Lục Ly cũng không ngoại lệ.
Sau khi cô cùng Lục Ly thay quần áo xong, liền chuẩn bị đi đến nơi ước hẹn.
Vừa lên xe, Trần Bân liền đưa tài liệu đã chuẩn bị đem trong tay cho Nguyễn Nhuyễn: “Cô xem một chút đi.”
Nguyễn Nhuyễn khẽ run, đưa tay nhận lấy tài liệu Trần Bân, phía trêи trong trạng thái phong kín, cô mở ra, lấy ra thứ bên trong, bên trong có ảnh chụp, còn có ghi chép cuộc trò chuyện, cùng với một ít cuộc sống trong khoảng thời gian này của Cố Minh.
Cô cúi đầu nhìn, mấy thứ này, đủ để thuyết minh Hứa Minh gần đây sống có bao nhiêu dễ chịu cùng tự tại.
Nơi ra vào, đều là một số sòng bạc, còn có một khoản tiền khá lớn.
Nguyễn Nhuyễn nhíu nhíu mày: “Đây là khoản phá bỏ và di dời sao?”
Trần Bân liếc nhìn: “Không phải, khoản phá bỏ và dời đi ở phía sau tài liệu.”
Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhìn.
Khoản tiền phá bỏ và di dời, cũng không nhiều, vài trăm ngàn, nhưng còn có một khoản tiền khác, cũng có hai mươi vạn.
Nguyễn Nhuyễn không biết Hứa Minh làm sao có được, cho nên lúc này còn đang nghi hoặc.
“Hai mươi vạn này ở đâu tới, anh biết không?”
Trần Bân lắc lắc đầu: “Còn chưa điều tra được, nhưng ngày chuyển khoản số tiền này vào ngày đầu tiên cô xảy ra chuyện, cô biết không?”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lục Ly hơi ngưng trọng, vươn tay cầm lấy tờ chuyển khoản nhìn, mày khẽ nhúc nhích.
Phía trêи hiện ngày tháng chuyển tiền, đúng là sau khi Nguyễn Nhuyễn xảy ra chuyện.
Nguyễn Nhuyễn cau mày nhìn, nói thật, cô không nhìn ra rốt cuộc là ai làm.
Nếu quả thật là Hứa Minh đẩy mình xuống, vậy tại sao phải làm như vậy, nếu như Hứa Minh là vì khoản phá bỏ và di dời, vậy hai mươi vạn tiền này, phải giải thích thế nào???
Càng xem về sau, mày Nguyễn Nhuyễn nhíu càng chặt, chưa từng thả lỏng.
Nguyễn Nhuyễn cầm một tấm ảnh nhìn, có chút kinh ngạc: “Đây là cái cầu đi tới nhà trệt nhỏ đúng không?”
“Đúng vậy.” Trần Bân nói: “Đó là một vài bức ảnh được chụp lúc hắn ngồi ở trong xe, vừa lúc đối mặt với cameras, cho nên lúc tôi điều tra tìm được cái này, chụp lại.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn ừ một tiếng, lúc này đang mắt nhìn không chớp những tư liệu kia.
Không bao lâu sau, đoàn người bọn họ liền đến nơi ước định.
Trần Bân nhìn về phía Lục Ly, nhấp môi nói: “Chúng tôi đi vào trước, ở phòng 201, cậu tối nay vào sao?”
Lục Ly nhẹ ừ, ngước mắt nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn: “Chú ý an toàn.”
“Được.”
“Anh sẽ lập tức tới.”
Nguyễn Nhuyễn bật cười, vươn tay chỉ chỉ Trần Bân nói: “Yên tâm đi, người đại diện của anh sẽ bảo hộ em.”
“Ừ.” Lục Ly nhìn về phía Trần Bân: “Chú ý chút.”
“Biết mà.”
Nhìn bóng lưng Nguyễn Nhuyễn cùng Trần Bân đi vào, Lục Ly cúi đầu gọi điện thoại cho Cảnh Việt bên kia, sau khi khai báo một ít chuyện, Lục Ly mới xuống xe, đeo khẩu trang cùng đội mũ đi vào bên trong.
Đối với mấy người bọn họ mà nói, đây không chỉ là chuyện của Nguyễn Nhuyễn, mà thuộc về mọi người.
…
Nguyễn Nhuyễn mới vừa đi vào, Hứa Minh vừa thấy cô, liền nhìn thẳng Trần Bân, “Cô ta là ai?”
Trần Bân nhướng mày: “Đây là mỹ nữ nói có việc làm ăn muốn nói chuyện với anh.”
Nguyễn Nhuyễn vẫn duy trì im lặng, không nói chuyện.
Cô ngước mắt nhìn về phía Hứa Minh, khi nhìn rõ sợ hãi trong đáy mắt hắn, Nguyễn Nhuyễn mỉm cười cười một tiếng: “Chú, chú còn nhớ tôi không?”
Hứa Minh ngừng một lát, nhẹ a một tiếng: “Xin lỗi, chúng ta quen biết sao?”
Nguyễn Nhuyễn cười nhẹ, “Không quen tôi sao?”
Cô cười nói: “Tôi là Nguyễn Nhuyễn, cái tên này thì chú quên chưa?”
Hứa Minh lui về sau một bước, nhưng hắn bây giờ, không có nơi để trốn.
Cửa bên kia, Trần Bân đứng ở nơi đó, mà Nguyễn Nhuyễn, đang không ngừng ép tới gần.