Lúc Lưu Lâm online, thì Phương Hằng đang phân loại vật tư, trước cái giường sơ cấp của hắn có đặt ba cái rương gỗ sơ cấp.
"Ô, tới rồi à."
Phương Hằng khoát tay chào Lưu Lâm.
Lưu Lâm cười có chút cứng ngắc.
Tên này, ngay cả rương gỗ sơ cấp cũng có thể làm ra!
Trong lòng Lưu Lâm vừa hâm mộ kỹ năng thiên phú của Phương Hằng, vừa hối hận vì đã không có tạo mối quan hệ tốt với Phương Hằng.
May mắn thay, ít nhất nàng không có đắc tội với Phương Hằng.
Lưu Lâm do dự nhiều lần, hít sâu một hơi, làm ra quyết định nào đó.
"Phương Hằng, thiên phú của ta là chế tạo dược tề."
"A?"
Phương Hằng ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Lâm tự mình giới thiệu.
"Thuộc tính thiên phú cấp A+." Lưu Lâm nhìn Phương Hằng: "Hiện tại ta có thể chế tạo một ít dược tề, thuốc cầm máu, thuốc hồi phục… Sau khi lên lv10 thì có thể chế tạo huyết thanh kháng vi-rút, lên lv20 có thể chế tạo thuốc biến đổi gen để đề cao thuộc tính của người chơi. ”
Thật lợi hại!
Phương Hằng thu hồi sự kiêu ngạo vừa rồi, hắn ý thức được thế giới trò chơi này còn có những người chơi khác cũng có thuộc tính thiên phú mạnh mẽ.
Kỹ năng chế tạo dược tề là một trong những kĩ năng hiếm hoi nhất trong trò chơi.
Suy ra thì ở trong trò chơi thế giới tận thế zombie, các biện pháp để tăng lên thuộc tính kỹ năng cơ hồ đều vô cùng ít ỏi.
Và chế tạo dược tề là một trong số đó.
Nhưng cái điều phiền toái bây giờ là phải chờ Lưu Lâm đạt đến lv20 thì mới có thể chế tạo ra dược tề.
Cho dù cả bảy tân khu tận thế zombie được khai mở mấy chục năm, có 99% là người chơi đều không thể đạt được cấp 10.
Trong khi Phương Hằng đang suy xét, Lưu Lân trực tiếp nói: "Thiên phú của ta thế nào? ”
"Ừm còn tốt."
Ồ, về sau thì rất mạnh nhưng với điều kiện tiên quyết là nàng phải sống sót tới hậu kỳ.
Phương Hằng có chút không hiểu tại sao Lưu Lâm lại hỏi như vậy.
Trong lòng Lưu Lâm ngay lúc này chính xác hơi khó chịu.
Cái gì gọi là còn tốt, thuộc tính như vậy đã là vạn dặm có một đấy!
Nhưng nghĩ lại, thiên phú của mình so với thiên phú nghịch thiên như Phương Hằng, hoàn toàn chính xác có thể nói là còn tốt.
Rất nhanh, Phương Hằng phản ứng lại, hắn hiểu hành động tự giới thiệu của Lưu Lâm là "cầu tổ đội".
Phương Hằng gập đầu suy nghĩ.
Thôi, trước tiên bỏ thiên phú của Lưu Lâm qua một bên.
Zombie phân thân quả thật không phải vạn năng, trước khi nơi trú ẩn của ngươi chơi chưa thành lập, hiện tại hắn cũng cần đồng đội.
Tỷ như lúc hắn ra ngoài, vật tư trong nơi trú ẩn có thể bị người khác cướp đi, vật tư mà zombie thu được cũng cần phân loại, còn có giao dịch với người chơi khác...
Phương Hằng nhìn Lưu Lâm, có chút chần chờ.
Hắn không xác định Lưu Lâm có thích hợp làm đồng đội hay không, dù sao bọn hắn chỉ quen biết một ngày mà thôi, không xác định Lưu Lâm đến tột cùng là loại người như thế nào.
Chỉ có thể nói, thời gian rất gấp gáp, huống hồ cho dù hắn không chọn Lưu Lâm, hắn cũng tìm không được người khác có thể tín nhiệm.
Thấy Phương Hằng chần chừ.
Lưu Lâm bĩu môi hừ nhẹ một tiếng, lại bắt đầu giải thích:"Ta không thích chơi game và cũng không có ý phát triển trong trò chơi, chỉ hy vọng có thể lăn qua thời gian mà không gian Chủ Thần cưỡng chế chơi, cho nên ôm đùi là thuận tiện nhất. ”
"Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đảm bảo an toàn cho ta, về sau nếu ngươi cần ta giúp cái gì thì ta nhất định sẽ tận lực giúp ngươi.
Vốn dĩ, dưới tình huống không tìm được đùi, Lưu Lâm chỉ có thể tự coi mình làm đùi, hiện tại tìm được Phương Hằng, nàng tự nhiên cảm thấy ôm đùi thoải mái hơn một chút.
Lưu Lâm cảm thấy, có kỹ năng thiên phú mạnh mẽ như Phương Hằng, chỉ cần hắn không phải kẻ ngốc, sống sót khẳng định không thành vấn đề gì.
"Được rồi." Phương Hằng nhún nhún vai, vươn tay về phía trước: "Vậy thì hợp tác vui vẻ. ”
Có một người giúp đỡ luôn luôn tốt, không quan tâm bây giờ nàng có thật lòng hay không, về sau liền tiếp xúc nhiều một chút rồi khảo sát một phen.
Huống chi dáng dấp của Lưu Lâm cũng không tệ.
Lưu Lâm nhếch miệng cười: "Hì hì, hợp tác vui vẻ. ”
Phương Hằng chỉ vào cái rương bên phải: "Bên trong đều là đồ ăn, đói bụng thì tự chính mình lấy, lúc ta vắng thì ngươi hãy bảo vệ kĩ nó, chờ một chút, ta sẽ có nhiệm vụ giao cho ngươi. ”
"Ha ha! Cái đùi thật hào phóng, ta quả nhiên không nhìn lầm người! Xem ta có ăn ngươi nghèo chết hay không. ”
Lưu Lâm nở nụ cười, từ sau khi gia nhập trò chơi tận thế đến bây giờ, áp lực sinh tồn cực lớn đè ép nàng không thở nổi, nàng không thể không đè nén bản tính, làm ra một bộ dáng người lạ chớ tiến gần.
Hiện tại, Lưu Lâm cuối cùng cũng an tâm một chút, nàng khôi phục bộ mặt vốn có, giống như một con chim vui vẻ, nhảy nhót đi tới trước rương.