"Wow! Đại Thổ Hào, ngươi lại còn có nước khoáng đóng chai, ta đã sớm chịu không nổi, nước đun chín ở nơi này luôn có một loại mùi vị kỳ lạ. ”
"Wow, quá lợi hại! Ngươi thậm chí còn có hoa quả đóng hộp ư! ”
Nghe Lưu Lâm bên cạnh cả kinh, Phương Hằng lặng lẽ lắc đầu.
Đến mức như vậy sao?Chỉ nhìn thấy có một chút đồ ăn liền hưng phấn đến thế này?
Theo số lượng zombie càng ngày càng tăng, đồ ăn cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
Trước mắt thì một buổi tối của Phương Hằng, hắn thu thập được đồ ăn cũng đầy đủ hắn ăn được vài ngày.
Có thể do chủ nhân thân thể cũ chính là một con cú đêm, Phương Hằng hiện tại không có chút buồn ngủ nào, ngược lại tinh thần càng minh mẫn.
Phân loại xong vật tư, Phương Hằng vẫn không ngủ được, hắn dứt khoát mở đài phát thanh thông tin liên lạc, tìm hiểu tiến độ trò chơi của những người chơi khác xung quanh.
【Cần trao đổi vật tư, cần người trao đổi, đang thiếu thức ăn! Thiếu thức ăn! Thiếu thức ăn! 】
[Có ai nhận thu lưu ta không? Làm ơn! 】
【Xin tổ đội! Trước mắt nơi trú ẩn có tất cả ba người, yêu cầu thiên phú cấp bậc B trở lên, nếu có hứng thú thì hãy nhắn tin riêng với ta. 】
[Có ai biết cái đinh ốc ở đâu không? Tại sao không có cách nào để chế tạo nó? 】
【Đói chết rồi, có ai cho tai ăn không? Có thể để ta làm bất cứ chuyện gì cũng được. 】
[Còn nơi trú ẩn ở đâu nữa không? Nơi trú ẩn mà ta tìm thấy đã đầy đủ nhân số! 】
Phương Hằng lật lại lịch sử trò chuyện trên đài phát thanh, bên trong phần lớn đều là những tin tức không có giá trị dinh dưỡng.
Người chơi gần đó phần lớn đã tìm được nơi trú ẩn, đêm đầu tiên cũng đói bụng, nhu cầu bổ sung thức ăn rất lớn.
Đây vừa là một chuyện tốt vừa là một chuyện xấu.
Một mặt, hắn có thể nâng giá tiền đồ ăn lên để trao đổi một lượng lớn vật tư sơ cấp, mặt khác, hắn cũng phải cẩn thận đề phòng người chơi khác dùng vũ lực cướp bóc.
Phương Hằng âm thầm lên kế hoạch chế tạo nơi trú ẩn.
Ngày mai cần phải làm hai việc, thứ nhất, tìm kiếm bản đồ xung quanh, tìm một nơi thích hợp để thiết lập nơi trú ẩn, thuận tiện tìm hiểu xem có bất kỳ người sống sót nào khác tồn tại gần đó hay không, có doanh trại của thương nhân trong trò chơi tận thế hay không.
Để tránh những rắc rối tìm đến, tốt nhất tìm một nơi có ít người chơi hơn để thiết lập nơi trú ẩn.
Dù sao người chơi cũng sẽ giết zombie của mình, loại chuyện này thường xuyên phát sinh trong trí nhớ của thân thể cũ này.
Việc thứ hai là nâng cấp.
Đánh chết zombie bình thường bạo ra mảnh vỡ Tinh Thể Tiến Hóa nhiều nhất có thể nâng đẳng cấp của nhân vật lên lv5.
Sau đó muốn tiếp tục tăng cấp lên nữa thì phải đánh chết zombie có đẳng cấp cao hơn hoặc sử dụng một số lượng lớn điểm sinh tồn để đổi cùng người chơi.
Trước tiên nâng đẳng cấp của nhân vật lên lv5, mở rộng quy mô zombie đến 15 con, tiếp tục nâng cao hiệu suất "treo máy".
Nhân tiện, thiếu chút nữa quên mất, chiều mai còn phải đi phỏng vấn.
Không chết đói trong trò chơi tận thế mà ngược lại trước tiên chết đói ở thế giới thực, là thành chuyện cười cho thiên hạ.
Nghĩ đến đây, Phương Hằng nói:"Lưu Lâm, ngày mai ngươi và Liêu Bộ Phàm hai người đi dạo chung quanh, nghĩ biện pháp tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, thử xem có thể tìm được địa điểm thích hợp để thành lập nơi trú ẩn hay không, tốt nhất là nơi hẻo lánh một chút. ”
"Ừm, lúc đi thì nhớ mang theo một chút thức ăn, tìm được người sống sót khác có thể cùng bọn họ trao đổi cái đinh ốc."
"Nơi trú ẩn?" Đinh ốc ư?! ”
Lưu Lâm cũng không ngốc, mí mắt của nàng nheo lại.
Nàng không dám tin hỏi: "Phương Hằng, ngươi muốn tự mình xây dựng nơi trú ẩn?”
.....
Tại thành phố Tô Thành, một chiếc xe thương mại màu đỏ chạy nhanh trên đường lớn.
Từng chiếc xe đã bị nó bỏ lại phía sau.
Hạ Hi ngồi trên ghế lái, sóng mũi nàng rất cao, ngẩng đầu lộ ra một vùng cổ trắng nõn mượt mà, hai tay nắm chặt vô lăng, giống như đang âm thầm đọ sức với kẻ địch vô hình.
Phương Hằng ngồi ở ghế phụ thì run rẩy.
Hắn mơ hồ cảm giác được từ trên người Hạ Hi truyền đến từng trận sát khí.
Lái một chiếc xe đều phải dữ dằn như vậy sao!
Phương Hằng phát hiện ra rằng là cơ thể này còn thiếu ký ức về rất nhiều thứ.
Hắn đã không nhớ rõ hắn và Hạ Hi quen biết nhau như thế nào, nhưng hắn lại nhớ rõ chính mình vẫn luôn rất phiền Hạ Hi, thái độ đối với nàng cũng không tính là tốt bao nhiêu.
Kỳ quái thay là Hạ Hi còn rất xinh đẹp.
"Tư liệu tối hôm qua ta gửi, ngươi đã nhớ hết chưa? Rất có thể ngươi sẽ bị hỏi về sự phát triển của doanh nghiệp, các công ty lớn rất quan tâm đến mảng này. ”
"Phương Hằng! Ta đang nói chuyện với ngươi đấy, ngươi có nghe không vậy? ”
Hạ Hi nhướng mày, nàng quay đầu nhìn về phía Phương Hằng, giọng nói cao lên hai lần.
"Phương Hằng? Sao lúc nào ngươi cũng như thế vậy? Đối với chuyện của mình cũng nên để tâm dù chỉ một chút có được hay không hả? ”
"Bộ ngươi thật sự muốn cả đời này không đi ra ngoài à?"
Đại lão à! ! Nhìn đường đi! Nhìn về chiếc xe phía trước được không!
Sắc mặt Phương Hằng lại tái nhợt vài phần.
Rõ ràng hoảng hốt muốn chết, nhưng Phương Hằng ngoài mặt vẫn còn duy trì cao lãnh nhân thiết, trầm giọng nói: "Ta đang nghe đây. ”