Mọi người nhìn Phương Hằng một chút, xác nhận zombie phía sau của hắn vẫn nhu thuận đứng tại chỗ, lúc này mới ngồi xuống.
Trong phòng có ba người, tiểu tử mập mạp mặc áo tay ngắn, lão già gầy đen cầm cung nỏ với vẻ mặt cảnh giác, còn có một nữ tử trẻ tuổi trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc thời thượng.
Ngay từ khi Phương Hằng bước vào, nữ tử trẻ tuổi này vẫn luôn đánh giá hắn.
"Huynh đệ, kỹ năng này của huynh thật đáng sợ nha, mau ngồi đi." Tên mập mạp thở phào nhẹ nhõm, kêu Phương Hằng ngồi xuống: "Ta còn đang rất thắc mắc, chỗ này là nơi trú ẩn, theo đạo lý là zombie cũng không vào được. ”
"Ha ha, thiên phú vừa rút được, cũng không tệ lắm, chỉ hơi xấu xí một chút."
Phương Hằng phất phất tay, ra lệnh 10 con zombie đi thu thập các vật tư gần đây, còn bản thân thì đi vào nơi trú ẩn.
Zombie phân thân vào ban đêm cũng sẽ không bị zombie cùng loại tập kích và có luôn có thể bảo trì trạng thái 'treo máy' 24/24.
"Đúng rồi, ta là Liêu Bộ Phàm, thúc ấy là Jimmy, còn vị mỹ nữ tiểu tỷ tỷ này tên là Lưu Lâm."
“Ta tên là Phương Hằng."
Phương Hằng cùng mọi người ngồi vây quanh đống lửa trại.
"Thật sự là xui xẻo, ta vốn còn đang ở trong sự che chở do chính phủ xây dựng, bất thình lình bị phán định là trò chơi tiêu cực và bị truyền tống tới nơi này, phiền chết đi chứ."
"Lần này thảm rồi, vào thế giới tận thế mới. Ít nhất vài tháng nữa thì Liên Bang mới phái người tiến vào thành lập nơi trú ẩn."
"Than ôi! Làm thế nào để vượt qua đây..."
Liêu Bộ Phàm là một người lắm lời, hắn ta vừa tức giận bất bình nói vừa thuận tiện giới thiệu một chút thân phận của mọi người.
Ba người bọn họ đều bị Chủ Thần phán định là trò chơi tiêu cự, bị cưỡng chế gia nhập vào thế giới tận thế Zombie.
Liêu Bộ Phàm là sinh viên đại học, vừa mới vào trò chơi chưa đầy một năm, còn lão già gầy đen Jimmy trong thế giới thực là quản lý của một công ty nước ngoài.
Ngoại trừ Liêu Bộ Phàm, hai người còn lại đều không thích nói chuyện.
Khi mặt trời lặn, nhiệt độ trong nhà gỗ giảm dần.
Jimmy từ trong ba lô của mình lấy ra củi khô và ném nó vào đống lửa trại để lửa cháy mạnh hơn.
"Ụt ụt..."
Liêu Bộ Phàm sờ sờ cái bụng phát ra tiếng kêu, mặt già đỏ lên.
Đói quá đi.
Phương Hằng cũng cảm thấy trong bụng đói khát, hắn đã đánh zombie một ngày, thể lực tiêu hao rất nặng nề.
Lưu Lâm lấy hai củ khoai tây ra khỏi ba lô của mình, để nó xuyên trên cành cây rồi đem nó sát lại gần ngọn lửa để nướng.
Hương thơm của đồ ăn nhanh chóng tỏa ra.
"Ừng ực."
Liêu Bộ Phàm nuốt nước miếng, phi thường thèm thuồng nhìn khoai tây nướng trên tay của Lưu Lâm.
"Hôm nay vận khí rất tốt, thu thập được mấy phần khoai tây, nếu như các ngươi có vật tư sinh tồn thì cũng có thể trao đổi với ta."
Lão già gầy đen Jimmy ngẫm nghĩ một lát rồi lấy ba chai nước ra khỏi ba lô, lần lượt đặt trước đống lửa trại.
“Tiểu cô nương, ngươi xem những thứ này có được không?”
"Không đủ, đại thúc." Lưu Lâm lắc đầu: "Trong giai đoạn sơ kỳ của trò chơi, thức ăn là quý giá nhất, đặc biệt là trong môi trường rừng rậm hiện nay, người chơi sơ kỳ đều thiếu khuyết khả năng săn bắn, thức ăn là khó có được nhất.”
“Giá trị của ba chai nước là không đủ. ”
Jimmy gật đầu và lấy thêm ba chai nước ra
"Sáu bình là nhiều nhất, số nước còn lại ta còn cần."
"Được rồi, ta sẽ dùng một củ khoai tây đổi với thúc."
Lưu Lâm đưa một củ khoai tây qua và nhận sáu chai nước của Jimmy.
"Còn các ngươi thì sao, muốn cùng ta trao đổi thức ăn không?"
Liêu Bộ Phàm vẻ mặt khổ bức, hắn ta không có kinh nghiệm sinh tồn ở thế giới tận thế Zombie, với lại vận khí cũng không tốt lắm, một đường tới đây cũng không thu thập được vật tư có giá trị cao gì, hắn ta dứt khoát đem tất cả đồ đạc trong ba lô đều lấy ra và bày trên mặt đất.
"Ta chỉ có mấy thứ này, để ý được cái gì thì ngươi toàn bộ cầm đi đi, được không?"
"Tiểu tử tính toán thật khéo, muốn dùng những tài liệu này để đổi thức ăn?" Lão đầu Jimmy cầm lấy khoai tây vừa mới đổi nướng trên lửa trại, lắc đầu nói: "Đây có phải là ăn chùa mà người trẻ tuổi các ngươi vẫn hay treo ở bên miệng, đúng không? ”
"Đừng nói như vậy." Liêu Bộ Phàm mang theo vài phần kỳ vọng, nhìn về phía Lưu Lâm: "Nếu không thì tính là ta mượn ngươi đi? Ngày mai ta sẽ trả lại cho ngươi. ”
Lưu Lâm dứt khoát cự tuyệt.
"Không cho mượn."
Khuôn mặt của Liêu Bộ Phàm càng thêm khổ bức.
“Phương Hằng, còn ngươi thì sao? Lưu Lâm nhìn về phía Phương Hằng, nàng chớp chớp mắt với hắn: "Có muốn trao đổi vật tư với ta không? ”
"Không."
Phương Hằng nhún nhún vai, hắn cả ngày đều giết zombie, lấy đâu ra thời gian thu thập vật tư.
Nhưng hắn cũng không nóng nảy, rất nhanh, zombie phân thân treo máy bên ngoài sẽ không ngừng đưa tới vật tư sinh tồn cho hắn.
Lưu Lâm mỉm cười, hỏi: "Ngươi thấy như vậy có được không, ngày mai hai chúng ta bắt đầu tổ đội, hành động cùng nhau. Ban ngày thì ngươi bảo vệ ta, trong thời gian đó thức ăn của ngươi sẽ do ta phụ trách." ”
Hả?
Ý của nàng là gì? Muốn bao nuôi mình sao?
Phương Hằng ngẩng đầu nhìn Lưu Lâm.
Nàng không thích hợp!
"Này! Chờ một chút! ”
Liêu Bộ Phàm phát hiện ra cơ hội, xung phong hô to: "Phú bà, ta có thể… Ngày mai ta liền giúp ngươi làm việc, ta chỉ cần lấp đầy bụng là được rồi. ”
"Ngươi sao?" Lưu Lâm có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua Liêu Bộ Phàm, "Cũng có thể thử xem đi, thế nhưng là tối nay ngươi chỉ có nửa củ khoai tây. ”
"Này! Dựa vào cái gì? Tại sao ta chỉ có nửa củ khoai tây? ”
Liêu Bộ Phàm tức giận, dựa vào cái gì mà hắn ta không thể dựa vào mặt để ăn cơm? Thế giới này có thể công bằng hơn một chút được không?
Lưu Lâm cười mà không trả lời, chỉ nhìn về phía Phương Hằng: "Đề nghị của ta thế nào? Ngươi có cần suy tính một chút không? ”
Phương Hằng nhún nhún vai: "Không, ngày mai ta còn có việc khác. ”
Nghe vậy.
Lưu Lâm có chút thất vọng.
Nàng thừa nhận, nàng tìm Phương Hằng tổ đội đúng là nhìn mặt mũi, nhưng quan trọng nhất, Lưu Lâm coi trọng kỹ năng thiên phú của Phương Hằng.
Ngày đầu tiên còn tốt, theo sự tiến độ của trò chơi, khi phải đối mặt với cái chết, các quy tắc của thế giới thực trở nên vô nghĩa trong trò chơi.
Tình huống ác ý cướp đoạt vật tư sẽ càng ngày càng nhiều.
Cho nên nàng cần phải tìm một đồng bạn đáng tin cậy càng sớm càng tốt.
Trong mắt của Lưu Lâm, zombie nghe theo mệnh lệnh của Phương Hằng sẽ vô cùng hữu dụng trong hoàn cảnh tận thế.
Lui mà cầu, Lưu Lâm nhìn về phía Liêu Bộ Phàm, "Được rồi, Liêu Bộ Phàm, còn ngươi thì sao? Ngươi vừa mới nói gì nhỉ? Nửa củ khoai tây. ”
Liêu Bộ Phàm rối rắm lên.
Hắn ta hiện tại rất thống khổ, Lưu Lâm cho nửa khối khoai tây cũng không lấp đầy được bụng, cứ như vậy đáp ứng bán thân cho nàng, không khỏi cũng quá rẻ nhỉ.
Phương Hằng nhìn biểu cảm trên gương mặt Liêu Bộ Phàm có chút muốn cười.
"Được rồi! Ngày mai ta sẽ theo ngươi! Nhưng ngày mai ta phải ăn ít nhất hai củ khoai tây mỗi bữa ăn. ”
"Có thể."
Lưu Lâm nói xong, đưa nửa củ khoai tây qua.
Trên mặt Liêu Bộ Phàm lại tràn ngập tươi cười, học theo Lưu Lâm, dùng cành cây xuyên qua nửa củ khoai tây và nướng nó ở trên ngọn lửa.
Nửa khối khoai tây xuống bụng, độ no miễn cưỡng tăng thêm mười điểm, Liêu Bộ Phàm sờ sờ bụng có chút chưa thỏa mãn.
Hắn ta nhìn Phương Hằng ngồi một bên trước đống lửa có chút sững sờ, không khỏi hỏi: "Lão ca, đêm nay ngươi định nhịn đói sao? Nếu không ăn chút gì đó thì trạng thái ngày mai sẽ rất kém đấy, bằng không thì ngươi đi theo phú bà kia đi? ”
"Vì tiền mà sinh sống, không quá khó coi."
Liêu Bộ Phàm nhiệt tình khuyên bảo, hắn ta rất có loại tâm tính đều vì cuộc sống mà cúi đầu, nếu không thì ngươi cũng cùng nhau làm đi.
Phương Hằng cũng không phải đang ngây người, vừa rồi hắn đang thông qua hệ thống trò chơi kiểm tra trạng thái 'treo máy' của zombie phân thân.
Tốt lắm, thu hoạch rất khá.
Phương Hằng đóng nhật ký của hệ thống trò chơi lại, hắn vỗ vỗ bả vai Liêu Bộ Phàm, hỏi ngược lại: "Lão đệ, vừa rồi có ăn no không? ”
"Đương nhiên là không rồi, mới có nửa củ khoai tây nào đủ no."
"Vậy thì lão ca sẽ dùng một phần trứng luộc để đổi lấy tất cả tài liệu vật tư của đệ thế nào?"
"Lão ca có trứng luộc luôn à?"
"Hiện tại còn chưa có." Phương Hằng ngẩng đầu nhìn về phía cửa nhà gỗ: "Nhưng rất nhanh sẽ có. ”
"Ý của lão ca là sao?"
Liêu Bộ Phàm không hiểu lắm, hắn ta ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt của Phương Hằng, giương mắt về cánh cửa gỗ.
Ngoài cửa gỗ vang lên tiếng bước chân.