Mở máy chơi game ra, Phương Hằng chui từ bên trong ra.
Hắn đói bụng quá rồi.
Rõ ràng trước đó hắn đã ăn một quả trứng luộc trong trò chơi, nhưng ở thực tế thì Phương Hằng cảm thấy ngược lại càng thêm đói bụng.
Mở tủ lạnh ra, Phương Hằng phát hiện bên trong xếp hai hàng mì ăn liền rất chỉnh tề.
Hương vị thịt bò kho tàu và thịt trâu.
"Quá may mắn."
Phương Hằng nói một câu, lặng lẽ cầm một gói mì ra.
Kiếp trước, Phương Hằng không có bệnh thích sạch sẽ, nhưng nếu ở trong căn phòng lộn xộn như vậy, hắn vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
Sau khi lấp đầy bụng, Phương Hằng vừa dọn dẹp phòng, vừa nhớ lại ký ức về chủ nhân thân thể cũ này .
Kể từ khi chia tay với bạn gái cũ và bị câu lạc bộ trò chơi đuổi ra ngoài, hắn vẫn trốn trong căn phòng nhỏ này.
Kỳ lạ thay là hắn vẫn không thể nhớ tại vì sao mà hắn lại chọn tự tử.
Ngay cả rất nhiều chuyện đã xảy ra trong câu lạc bộ trò chơi trước đây cũng nhớ có chút mơ hồ.
Và ngay cả bạn gái cũ.
Nàng tên là gì ấy nhỉ?
Phương Hằng có chút thất thần khi nhìn vào bức ảnh chụp chung trên tủ lạnh.
Người con gái ở trong bức ảnh để tóc dài, làn da trắng nõn, mang lại cho người ta cảm giác như em gái nhà bên
Phương Hằng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Quên đi, đừng suy nghĩ nữa, dù sao cũng đã chia tay rồi.
Ăn một bát mì ăn liền lấp đầy bụng, Phương Hằng cười khổ nhìn số tiền còn nợ trong điện thoại.
“Nhìn đi, lão đệ, ta cũng không uổng công lấy thân thể này của ngươi, ta sẽ khiến cho bạn gái cũ ngươi hối hận vì lúc trước đã bỏ rơi ngươi!”
Mệt mỏi một ngày, Phương Hằng mơ mơ màng màng nói, rất nhanh liền tiến vào giấc mộng đẹp.
......
Trong trò chơi, Liêu Bộ Phàm, Jimmy, ba người hai mặt nhìn nhau.
Từ ban đầu kinh ngạc, đến khiếp sợ, rồi đến không dám tin...
Bây giờ bọn họ đã hoàn toàn chết lặng.
Trong ba người, sắc mặt Liêu Bộ Phàm là đau khổ nhất.
Từ khi Phương Hằng đi, hầu như cứ vài phút là lại có một con zombie trở về, nó đứng ở trước giường của Phương Hằng, tiếp đó nó lại chất từng đống vật tư thu thập được để trên mặt đất.
Cho đến bây giờ, vật tư sinh tồn chất đống trước giường của Phương Hằng đã cao như một người trưởng thành vậy.
Liêu Bộ Phàm nhìn rõ ràng, trong đống vật tư chỉ riêng khoai tây đã có hơn năm sáu quả, còn năm sáu quả trứng chim bị zombie trong lúc vụng về đè nát hơn phân nửa.
Nhưng điều khiến cho Liêu Bộ Phàm đau lòng muốn chết là.
“Lưu Lâm, ta cảm thấy bản thân ta đã bị ngươi lừa gạt, không phải ngươi nói thức ăn rất khó lấy được sao?Và ta có thể đổi ý ngay bây giờ được không? ”
“Không thể nào, ngươi có phải là đàn ông không vậy?”
Lưu Lâm lườm hắn ta một cái, nàng cũng rất tức giận.
Rõ ràng lúc ấy nàng đã nhìn ra kỹ năng thiên phú của Phương Hằng không thích hợp, trách vì sao mình lại không chủ động một chút, trực tiếp yêu cầu hợp tác, hoặc là tặng hắn vài củ khoai tây để lấy lòng!
“Haizz!”
Liêu Bộ Phàm thở dài một hơi.
Trước đó hắn ta chỉ vì nửa củ khoai tây mà bán đi chính mình ư?
......
Chưa đầy 2 giờ sáng, chuông báo thức đã đánh thức Phương Hằng khỏi giấc ngủ.
Phương Hằng xoa xoa mặt.
Thức dậy, mặc quần áo và login trò chơi.
"Phương Hằng, cuối cùng ngươi cũng đã vào, ta đi ngủ trước đây."
Trong trò chơi, Liêu Bộ Phàm bất lực đưa tay chào hỏi Phương Hằng.
Kể từ khi Jimmy và Lưu Lâm logout, Liêu Bộ Phàm cứ vừa ngáp, vừa nhìn zombie phân thân của Phương Hằng vận chuyển vật tư qua lại.
Dẫn đến tinh thần của hắn ta bị đả kích rất lớn.
Nhìn đôi mắt sưng đỏ của Liêu Bộ Phàm, Phương Hằng theo bản năng nói: "À, được rồi, vất vả cho ngươi rồi, tiếp theo giao cho ta là được rồi. ”
Liêu Bộ Phàm lộ ra thần sắc ủy khuất, hắn ta nhếch môi một chút như thể muốn nói cái gì nhưng lại thở dài một cái, yên lặng nằm xuống giường để logout.
Có chuyện gì à? Chuyện gì đã xảy ra với hắn ta vậy?
Lúc logout còn tốt, sao bây giờ lại chưng một bộ dáng nửa sống nửa sống?
Phương Hằng nhỏ giọng thì thầm, quay đầu nhìn, cũng không khỏi ngẩn người.
Khá lắm anh bạn! Vật tư bên cạnh giường đã chất đống lên cao bằng chiều cao hai người trưởng thành rồi.
Còn khoai tây thì bị đè bẹp vài củ, trứng chim thì bị nghiền nát, trứng chảy đầy đất, chai thủy tinh cũng vỡ vụn trên mặt đất...
Được rồi.
Phương Hằng tưởng tượng một chút hình ảnh đám zombie vận chuyển vật tư.
Đầu óc zombie không dễ dùng, chúng nó chỉ có thể tiếp nhận mệnh lệnh đơn giản, sau khi thu thập vật tư căn bản không biết cách phân biệt chủng loại, nên liên tục chồng chất lên trên.
Phương Hằng gãi gãi đầu, hắn tiện tay lấy ra mấy củ khoai tây bị đè bẹp từ trong đống vật tư ra, sau đó hắn vừa xuyên nó qua cành cây để nướng, vừa mở nhật ký trò chơi ra xem xét.