• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, Vân Châu Nhi hít một hơi, cảm thấy thân thể bỗng nhiên không không thể đứng vững. Nếu không nhờ a hoàn bên cạnh đỡ nàng, thiếu chút nữa là đã tẽ trên mặt đất.

Ở Li Quốc, Li nhi được xưng là tuyệt thế giai nhân hiếm có trên thế gian. Thái Tử coi trọng nàng thì cũng là điều bình thường, chỉ là..

"Ân Phàm, chúng ta trởi về!" Vân Châu Nhi chậm rãi xoay người, nàng vốn lo lắng cho Vân Lâm Li, định đến chuẩn bị giúp nàng để không ai ở này khi dễ nàng. Nhưng thấy được một màn vừa rồi, nàng không cần nghĩ nữa liền đi. Thái Tử điện hạ đac hạ ý chỉ, Ân tổng quản tự nhiên không dám vi phạm!

"Thái Tử Phi, ngài vì sao không đi?" Tỳ nữ Ân Phàm hỏi.

"Không cần!"

Ân Phàm cũng không dám hỏi lại.

Vân Châu Nhi nghĩ, nếu trong lòng Thái Tử thật sự coi trọng Li nhi, sau một thời gian, Thái Tử sẽ nghĩ cách đen Li nhi lần nữa trở về Liên Hoa Cung. Ngày Li nhi trở về, cũng là ngày nàng sẽ cùng Li nhi tranh sủng. Li nhi không phải là người sẽ tranh sủng với nàng, nhưng Thái Tử đã thích, hắn nhất định sẽ nghĩ cách chinh phục!

Đến lúc đó, cái chức Thái Tử Phi của nàng này, chỉ sợ là một cái hư danh thôi! Hiện giờ, nàng chỉ có đi một bước, xem một bước!

Sau khi Vân Lâm Li được Lữ Dạ kịp thời cứu, Ân tổng quản cho người mang nàng về phòng, sai người cởi quần áo Vân Lâm Li ra. Bà ta liền thấy những vết thương dữ tợn trên người Vân Lâm Li, kinh ngạc một chút, tất cả đều chưa lành, lại vựa rồi bị một trận roi hữa. Nữ nhân này, trên mặt sao còn có thể cười? Nàng ta không đau sao?

Thương thế nghiêm trọng như thế này, lại còn kiên trì giặt giũ. Trên mặt lúc nào cũng mang dáng vẻ bình tĩnh. Giờ phút này ngay cả Ân tổng quản cũng hoài nghi nữ nhân này thật là mất đi thần kinh cảm giác đau!

"Cho phép ngươi nghỉ ngơi ba ngày, ba ngày sau lại tiếp tục giặt quần áo!" Ân tổng quản ném xuống những lời này, sau đó rời đi!

Bà ta không phải đau lòng Vân Lâm Li, mà là sợ bởi vì bị thương nặng mà chết. Người chết rồi, Thái Tử điện hả hỏi trách, bà ta không đảm đương nổi trách nhiệm này.

Ba ngày sau, Lý Bắc Mục vừa mới thượng triều về, liền nghe Lữ Dạ báo cái: "Thái Tử điện hạ, nghe nói Vân Lâm Li buổi sáng đi giặt đồ bị té xỉu trên mặt đất."

Sắc mặc Lý Bắc Mục trở nên khó coi: "Cái gì? Giặt quần áo? Mấy ngày trước, ta cho ngươi đi truyền ý chỉ với Ân tổng quản, ngươi không có đi sao?"

"Bẩm điện hạ, thần đã truyền đạt lại khẩu dụ của của ngài, Ân tổng quản cũng đã cho Vân Lâm Li nghỉ ngơi ba ngày. Hôm nay mới bắt đầu làm việc lại, không nghĩ tới sẽ té xỉu!"

Lý Bắc Mục không nói gì, lập tức xoay người đi tới Tẩy Y Phòng.

"Thái Tử điện hạ giá lâm!"

Mọi người ở Tẩy Y Phòng đều kinh ngạc. Thái Tử chưng từng tới đây bao giờ. Những nữ nhân trẻ tuổi đang giặt giũ tụ lại một nhóm nói to nói nhỏ. Chỉ là nghe nói đương kim Thái Tử dung mạo anh tuấn, khí chất bất phàm. Hôm nay vừa thấy, còn quả thật là hơn như thế.

"Cung nghênh Thái Tử điện hạ!" Ân tổng quản cung kính quỳ nghênh đón.

"Vân Lâm Li đâu?" Giọng điệu Lý Bắc Mục lạnh lùng, hỏi thẳng vấn đề.

"Nàng đang ở trong phòng nghỉ ngơi, nô tỳ đã cho gọi lang y chữa trị, nói là bởi vị miệng vết thương bị nhiễm trùng nên mới bị hôn mê!" Ân tổng quản trả lời.

"Phòng nghỉ ngơi ở đâu? Mau dẫn đường, bổn cung muốn đích thân đi xem!" Lý Bắc Mục nghiêm túc nói.

"Thái Tử điện hạ, nơi này là chỗ ở của hạ nhân, điện hạ không nên đi vào, nô tỳ sợ ngài sẽ bị trúng điềm xấu!" Ân tổng quản nhẹ giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK