"Hừ! Tội gì? Ngươi biết rõ Vân Lâm Li đối với Thái Tử có sát tâm, nhưng lại không trình báo, người phạm vào tội lừa gạt. Hôm nay, ta chờ phụng chỉ tróc nã ngươi! Bây giờ, ngươi có la nát giọng cũng vô dụng thôi!" Một tên trong phòng giam nói.
Vân Lâm Li nhìn thấy đó là Thiên Diệp, toàn bộ cơ thể đột nhiên run lên một chút, vẫn là nàng liên luỵ đến Thiên Diệp.
Thiên Diệp là người bằng hữu tốt nhất của nàng khi mới vào Đại Quốc Hưng, cũng là bằng hữu duy nhất!
Lý Bắc Mục, hắn muốn làm gì?
"Thiên Diệp, Thiên Diệp.." Vân Lâm Li kêu Thiên Diệp.
Thiên Diệp bị đẩy vào nhà lao sát vách địa lao của Vân Lâm Li.
Nghe thấy âm thanh của Vân Lâm Li, Thiên Diệp liền bò dậy về phía Vân Lâm Li. Cách một cột gỗ, Thiên Diệp thấy Vân Lâm Li váy áo rách mướp, vết máu loang lổ, liền nhịn không được mà khóc lên.
"Li nhi, Li nhi, muội sao lại thành ra như thế này? Li nhi, muội có đau không? Hu Hu..". Trong hoàng cung của Đại Hưng Quốc, chỉ có Vân Lâm Li đối xử với nàng tốt nhất, vài lần có người khi dễ nàng, đều là Vân Lâm Li giúp đỡ nàng.
Ở cái nơi luôn cậy quyền cậy thế, một hoàng cung lãnh đạm, thân phận cung nữ như nàng bất luận bị cái gì đều không có ai đứng ra giúp nàng, chỉ có Vân Lâm Li dám giúp nàng!
Vân Lâm Li từ khe hở của cột gỗ, duỗi tay qua, gắt gao nắm lấy thay Thiên Diệp: "Muội không có việc gì, không sao hết! Muội một chút cũng không đau!"
"Muội như thế này sao lại không có việc gì? Như thế nào mà không đau? Muội nhìn muội xem, trên y phục toàn là máu, còn bị rách nát đến như vậy, đây đều là bọn họ đánh muội gây ra sao?" Thiên Diệp nghẹn ngào hỏi
"Thiên Diệp, đừng lo, muội thật sự không có việc gì"
Khi cả hai đang nói chuyện, liền thấy hai nha dịch tay cầm roi, mở cửa nhà lao của Thiên Diệp đi vào. Vân Lâm Li hoảng hốt, nói: "Ngươi, các ngươi tới đây muốn làm gì?"
Nha dịch không trả lời, trong đó có một tên, một khắc liền nắm đầu tóc của Thiên Diệp, nàng liền nằm ngã ầm xuống mặt đất. Tên nha dịch liền đem Thiên Diệp xách lên, buộc vào cột gỗ hình chữ thập dựa vào tường ở nhà lao.
"Buông ta ra.." Thiên Diệp la hét, giãy giụa, nhưng tên nha dịch lại không chút nào chần chờ, liền giơ roi lên hung hăng đánh thẳng vào người Thiên Diệp.
Nhìn roi dừng trên người Thiên Diệp, Vân Lâm Li đột nhiên run lên, tim thắt lại.
"Dừng tay, dừng tay, ta kêu ngươi dừng tay, ngươi không nghe thấy sao? Chẵng lẽ ở đây không có vương pháp sao? Có thể tuỳ tiện đánh người như thế?" Vân Lâm Li lớn tiếng quát lên. Nàng biết, đây là cố tình muốn cho nàng xem. Giờ phút này, nàng thật sự bất lực, tuy võ công của nàng rất tốt, nhưng bị nhốt ở nơi này, tay chân đều bị thô xích sắt khóa lại, công phu cao cỡ nào cũng không có nửa phần tác dụng!
Mặc dù những nha dịch đã tra tấn nàng đến tận cũng kiệt sức, dùng roi da đánh nàng, thiêu đốt mu bàn tay nàng bằng thanh sắt nung đỏ, đốt cháy lòng bàn chân nàng, dùng dao nhọn đâm vào lòng bàn tay nàng.. Nàng cũng không lần nào rên rỉ một tiếng. Cũng vì vậy, nàng làm cho Thái Tử Lý Bắc Mục vô cùng tức giận!
Nàng là một người như thế nào? Chẵng lẽ là người sắt sao? Hay là thần? Sao có thể chịu đựng những thống khổ mà người thường không thể nào chịu được, cho dù là một tráng sĩ cường tráng, nếu trải qua những khổ hình này đều khó nhịn được mà rên rỉ một tiếng!