• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Li Bắc Mục lạnh lùng trầm giọng nói: "Nghe không hiểu ta nói?"

Ân tổng quản bị Lý Bắc Mục làm cho sợ hãi, cả người run lên, lập tức nói: "Vâng, nô tỳ liền dẫn đường!" Nói xong, bà ta cung kính đứng dậy dẫn đường cho Lý Bắc Mục.

Bước vào phòng nghỉ của Vân Lâm Li, một không gian tối tăm thiếu ánh sáng, Ân tổng quản vội vàng thắp đèn. Lý Bắc Mục liền nhìn thấy Vân Lâm Li nằm một góc trên giường, gương mặt trắng bệch đang đắp một cái chăn bông cũ nát. Hắn nhíu chặt mày tiến lên, nhìn gương mặt hôn mê của Vân Lâm Li, hắn đưa tay sờ lên trán của nàng.

Cái trán nóng bỏng, nàng đang phát sốt rất nghiêm trọng.

Lý Bắc Mục có chút áy náy, nháy mắt liền trở nên sốt ruột hơn: "Lữ Dạ, mau truyền ngự y!"

"Vâng, điện hạ!"

Ân tổng quản nhìn biểu tình trên mặt Lý Bắc Mục, đáy lòng càm thêm sợ hãi, bất đắc dĩ bà ta cảm thấy kỳ quái - Thái Tử điện hạ sao lại có thể tự mình đến thăm một tỳ nữ, lại còn có vẻ trông rất là khẩn trương?

"Các ngươi đều ra ngoài hết đi!" Lý Bắc Mục ra lệnh cho Ân tổng quản cùng với hai nô tỳ phía sau.

"Vâng, nô tỳ cáo lui."

Sau khi tất cả đều lui ra, ánh mắt Lý Bắc Mục càng thêm lo lắng.

Hắn yên lặng nhìn nàng đang hôn mê. Khi tỉnh táo, nàng là một người kiêng cường, cứng rắn, hoàn toàn không có một chút dịu dàng của một nữ nhân nên có. Nhưng khi đang hôn mê như thế này, lại nhìn rất giống một nữ nhân bình thường. Khuôn mặt nàng nhăn nhó, nhíu chặt mày lại, tựa hồ như cảm thấy không được thoải mái.

Vân Lâm Li tuy đang nhắm chặt mắt, nhưng trong miệng lại đột nhiên kêu lên: "Tiểu ca ca.. Tiểu ca ca.."

Nàng thốt lên câu tiểu ca ca này, làm cho Lý Bắc Mục nhớ lại mười năm trước, hắn ở Li Quốc làm khách đã từng cứu một tiểu nha đầu. Lúc ấy, tiểu nha đầu đó đang hôn mê trên cành cây lớn bổng rơi xuống, dưới gốc cây toàn những con sói hung tợn đói khát, không thể chờ đợi liền gấp gáp há miệng to chờ thức ăn tới.

Nếu không phải hắn kịp dùng mũi tên bắn chết mấy con sói đó, tiểu nha đầu này đã sớm trở thành bữa ăn cho chúng.

"Tiểu ca ca, tiểu ca ca, huynh.. huynh phải đi sao? Huynh phải về nhà, phải không?" Vân Lâm Li mơ mơ màng màng lần nữa mở miệng nói.

Lý Bắc Mục nghe vậy toàn thân chấn động, vì sao lời nàng nói lại rất giống với lúc ấy khi hắn cứu lấy tiểu nha đầu kia như vậy?

Vân Lâm Li là người của Li Quốc, sau khi cứu tiểu nha đầu đó, hắn liền để nàng ở lại trong hoàng cung của Li Quốc. Hắn ở lại hoàng cung của Li Quốc một thời gian, có đi xem nàng như thế nào, hắn cũng thường hay gọi nàng là tiểu nha đầu. Chẳng lẽ, nàng chính là tiều nha đầu đáng thương lúc trước mà hắn từng cứu?

Không ngờ tới, hắn vừa dứt lời, Vân Lâm Li mơ hồ liền kêu lên: "Tiểu ca ca, tiểu ca ca.." Nàng vừa kêu, vừa một bên giơ tay lên lung tung bắt lấy trong không trung. Nàng tựa như phải bắt được tay của tiểu ca ca trong miệng nàng.

Cuối cùng, nàng bắt được tay của Lý Bắc Mục, đem tay hắn nằm chặt lại, mi tâm nàng đang nhíu lại thế nhưng đang dần dần giãn ra.

Nàng bắt được tay của tiểu ca ca nên cảm thấy vui mừng và an toàn! Cái tay kia, tựa như cũng đủ có thể giúp thân thể nàng giải bỏ những đau đơn trên người.

Đột nhiên, Lý Bắc Mục cảm nhận trong lòng mình như có thứ gì đó đang cắn xe nhau, loại cảm giác cực kỳ khó chịu, rất khó chịu!

"Bái kiến Thái Tử điện hạ!" Phía sau vang lên âm thanh của ngự y.

Lý Bắc Mục vội vàng gỡ tay đang bị nắm của Vân Lâm Li ra, nhìn ngự y nói: "Nàng ta đang sốt rất nghiệm trọng, ngươi nhanh chóng tìm ra biện pháp hạ nhiệt cho nàng ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK