Tuy nhiên Slytherin luôn tỏ thái độ khịt mũi coi thường hành động trao đổi bùa hộ mệnh của Gryffindor và Hufflepuff. Bùa hộ mệnh dùng tốt thực sự không phải có thể mua tùy tiện ven đường, chỉ có truyền lưu trong gia tộc thuần huyết cổ.
Trong đại sảnh đường, Neville biểu hiện khủng hoảng dị thường với an toàn của mình, bởi vì “Nó gần như là pháo xịt“. Nghe nói như thế, cũng không thiếu Slytherin nhìn phía Astoria đầy hiếu kỳ, hiếu kỳ phản ứng của Astoria; hoặc lo lắng Astoria sẽ sợ hãi; tuy nhiên có rất ít người cười nhạo.
Daphne kinh hoảng siết chặt tay em gái, cô bé này có khả năng bị dọa ngã rồi.
Astoria vỗ vỗ chị: “Không có chuyện gì. Đừng suy nghĩ lung tung.”
Pansy cũng tỏ ra tán thành: “Dù sao thanh tẩy huyết thống không thuần chủng trước tiên sẽ bắt đầu từ bọn Muggle kia.”
Lời an ủi phía sau hiệu quả không cao, Daphne từ chối ở lại trường học qua lễ Giáng sinh cùng Pansy, cô cảm thấy vẫn mang em gái về nhà mới an toàn. Nói đến Pansy, kì thực cô ta chỉ cần Draco là được rồi. Bởi Draco nhận được tin từ cha anh, lễ Giáng sinh anh sẽ ở lại trường học.
Tháng mười hai, một buổi chiều thứ tư, Draco nhìn trên bảng đen viết hiệu quả “Thuốc phù thũng”, lại cười mỉa mai. Đó là hồi ức khiến người ta khó chịu vô cùng. Anh từng bất hạnh dính phải loại thuốc này. Dưới con mắt trừng trừng của mọi người, mũi sưng lên cực kì mất mặt, vì vạc của anh bị nổ.
Anh gần như có thể khẳng định do Potter làm nhưng không có chứng cứ. Đây quả thực là sỉ nhục đối với Malfoy. Mặc kệ Potter bắt nguồn từ mục đích gì, anh không thể tha thứ.
Có điều lần này sẽ không giống lúc trước.
Thời điểm thuốc của tất cả mọi người sắp hoàn thành, phía sau Draco vang lên tiếng nổ lớn cùng tiếng kêu thảm thiết.
Mọi người thét chói tai liên tục, không ít người bị nước thuốc văng đến.
”Im lặng! Im lặng!” Bên trong khói thuốc lượn lờ, giáo sư Snape nỗ lực khống chế tình huống, phân phát thuốc tiêu sưng cho học sinh bị thương. Phần lớn người bị thương đều là Gryffindor phía sau, không phải cánh tay sưng, chân thô, thì là đầu sưng như quả dưa hấu.
Snape vớt vạc bị nổ của Ron Weasley từ tro cặn màu đen.
”Đây là cái gì? Lẽ nào cậu Weasley muốn dùng tự sát biểu thị không cách nào hoàn thành bài tập?”
Weasley sợ hãi vạn phần: “Không... Không phải… Không phải em....” Potter có vẻ rất thống khổ, mặt nhăn nhúm lại.
”Giáo sư.” Draco giơ tay lên.
Snape ra hiệu anh nói chuyện.
”Hình như có người muốn đánh lén em từ phía sau.” Draco lấy một sợi dây truyền từ trong cổ, “Vừa khéo cha em đã chuẩn bị một trang sức phòng ngự. Vật nguy hiểm tới gần em đều bị đánh ngược trở về.”
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Slytherin lẳng lặng xem trò vui.
Snape mím môi, dùng ánh mắt tàn bạo đục khoét Đấng Cứu Thế và bạn bè của cậu ta.
Bởi không người nhận tội, Snape phạt toàn bộ Gryffindor gấp đôi bài tập.
Draco chợt nhớ không lâu sau mình có hô một thần chú bại lộ Potter “xà khẩu“. Anh quyết định tôn trọng “lịch sử”, để Dumbledore đau đầu vì Đấng Cứu Thế Gryffindor cũng nói “xà khẩu” đi!
Câu lạc bộ Đấu tay đôi của Lockhart thành ngày Harry Potter đen đủi.
Tất cả học sinh đều chính mắt thấy cảnh tượng Đấng Cứu Thế Potter nói chuyện với con rắn.
Trong nhà Slytherin, mỗi người hiểu ý nghĩ “xà khẩu” sắc mặt nghiêm nghị.
”Không thể nào là nó.” Marcus làm đội trưởng đội bóng Quidditch, đặc biệt sau khi đại thắng Gryffindor, cũng coi có tiếng nói ở Slytherin, “Một Gryffindor làm sao có thể là hậu duệ Salazar Slytherin?”
Mọi người im lặng không nói, trong lòng ai cũng nghĩ vậy.
Nhưng sự thực xảy ra trước mắt, trước mặt bốn nhà, Harry Potter nói với con rắn “xà ngữ” không ai hiểu.
”Ai biết được có phải nó nói lung tung hay không, con rắn kia có nghe hiểu thật không đấy!” Có người nói như vậy.
Draco bình tĩnh ngồi chỗ đó, không phát biểu bất kì ý kiến gì.
Anh đã từng vì chuyện này căm giận bất công rất lâu mãi đến sau trận chiến, khi phóng viên Rita Skeeter tiết lộ chân tướng, đó là năng lực từ mảnh nhỏ linh hồn Chúa Tể Hắc Ám.
Anh sờ sờ cánh tay trái theo bản năng, cảm giác cực nóng bỏng rát phảng phất còn lưu lại sâu trong linh hồn.
”Daphne, em về phòng ngủ trước nhé...” Tiếng nói nho nhỏ truyền đến từ bên cạnh.
”Làm sao vậy? Tất cả mọi người còn ở đây mà, em...” Daphne vặn nhỏ tiếng dò hỏi.
”A.... Em... Răng em rơi mất rồi....”
”Phốc... Khụ khụ...” Draco giấu tiếng cười, giả ho khan, liếc Astoria đang nghiêng người tách tầm mắt mọi người, khẽ nhếch miệng hở ra lỗ hổng nho nhỏ.
Biết mình bị cười nhạo, Astoria tức giận cáu thẹn lườm anh một cái, nhỏ giọng quát mắng: “Chẳng lẽ anh chưa từng thay răng?!”
”Từng thay.” Draco nhịn cười, thấp giọng trả lời cô đàng hoàng trịnh trọng:“Nhưng mà thay răng và hậu duệ Slytherin quan hệ xa quá...”
Ôn lại thời kì thay răng Astoria, lần thứ hai tức giận cáu thẹn cúi đầu bưng kín mặt.
Draco vỗ vỗ đầu cô như an ủi động vật nhỏ. Cô bé phát triển chậm đáng thương, bây giờ mới thay răng bên? Cô đã 11 tuổi đấy! (tác giả: bình thường 6-7 tuổi thay răng cửa, sau đó răng bên 8-10 tuổi mới thay xong.)
Các phù thủy nhỏ bình thường đều thay hết răng sữa trước 11 tuổi nhập học, cho dù có người đang đi học thay răng, cũng chỉ là răng hàm thôi.
Draco cẩn thận nhớ lại Astoria đời trước, rối rắm lo lắng cho phu nhân Malfoy tương lai. Hình tượng không tốt có thể ném ngôi vị này nha...
Đáng thương Astoria, thiếu mất cái răng chính diện, ở quá trình chờ đợi thuốc dài răng phát huy công hiệu, từ chối mở miệng nói chuyện, đồng thời từ chối nhìn thẳng Draco Malfoy.
Một cô gái thẩm mỹ bình thường, thực sự không chịu nổi hình tượng thiếu cái răng của mình bị người khác nhìn thấy, đặc biệt nhân vật có thể trở thành chồng tương lai trong truyền thuyết của mình nhìn thấy. Càng đặc biệt là, cái răng này còn vì nhìn thấy ngài chủ nhiệm động tác quyết đấu quá mức đẹp trai mà cắn nát kẹo rồi gãy.
Mấy ngày đó Astoria chỉ cần nhìn thấy Draco, liền cảm thấy khóe miệng anh như ngậm cười, con mắt như đang nhìn miệng mình đóng chặt, trong đầu như đang tưởng tượng hình ảnh thiếu cái răng ở đó. Dưới áp lực to lớn, cô hận không thể cách Draco rất xa.
Nhưng là Justin Finch-Fletchley bị hóa đá, ngay cả ma Gryffindor đều chịu độc thủ.
Daphne sợ đến nỗi, ngày nào cũng lôi kéo cô theo bọn Draco cùng tiến cùng vào. Rất nhiều Slytherin cảm thấy, nhà Malfoy huyết thống thuần khiết, quái vật trong phòng chứa bí mật chắc chắn sẽ không tấn công anh.
”Cứ coi đây là một bùa hộ mệnh khổng lồ là được rồi!” Astoria liếm liếm cái răng mới dài ra một nửa, buồn phiền tự an ủi mình.
.............................................
Một vài năm sau, đã được định là dâu nhà Malfoy - Astoria, đang cùng mẹ Narcissa lật xem album gia tộc Malfoy, mắt nhanh lẹ chọn trúng bức ảnh Draco khi còn bé đang chơi đùa cái chổi.
”Mẹ Narcissa, tấm này Draco thật đáng yêu, nhìn vô cùng hài lòng nha!”
”Đây là cha nó mới đặt làm cho nó cái chổi đồ chơi, tốc độ có thể so cái chổi thực sự.”
”Có thể cho con lưu làm kì niệm không?”
”Đương nhiên có thể nha.”
Lại một số năm sau, chủ nhân tao nhã dòng họ Malfoy thuần huyết tôn quý cổ xưa -- ngài Draco Malfoy, nhìn thấy trước bàn trang điểm của vợ bày hai tấm hình về cậu bé tóc bạch kim đang cười vui sướng cưỡi cái chổi.
Cẩn thận nhìn lại, một tấm khi anh còn bé, một tấm là bảo bối Scorpius của anh vừa chụp hai ngày trước.
Hạnh phúc ấm áp làm lòng anh như nổi bong bóng.
Anh cúi người dịu dàng hôn vợ còn trong mộng đẹp.
Đương nhiên, anh cũng không phát hiện, hai tấm hình bé trai cười đều lộ hàm răng có lỗ hổng nho nhỏ nào đó.