Bởi sự kiện tập kích mấy lần trước, học sinh không thể chờ đợi được nữa rời đi Hogwarts, vui mừng về nhà đón lễ Noel.
Pansy vốn định ở lại cùng Draco qua Giáng sinh. Hình ảnh “cô nam quả nữ”* làm cô ta huyên thuyên trước mặt Daphne rất lâu. Nhưng là không biết tại sao, đến ngày cuối cùng, cô ta vẫn phải quệt miệng theo chị em Greengrass lên tàu tốc hành.
Draco vui vẻ phất tay với các cô. Phía sau là Draco làm gì bọn họ làm đấy – Goyle và Crabbe.
Chờ đoàn tàu đi xa, trên sân ga chỉ còn lại thưa thớt vài nhóm người. Một nhóm khác náo nhiệt thấy rõ, nghịch tuyết vô dùng dễ thấy, bên trong có rất nhiều tóc đỏ.
Draco xoay người đi về lâu đài.
Anh rất lâu chưa đón Giáng sinh xa cha mẹ rồi. Ở trong lòng vợ chồng Malfoy, đây cũng là lần đầu tiên con trai bọn họ không đón Giáng sinh ở nhà.
Vì vậy mỗi ngày Draco đều có thể nhận được đồ này nọ chim cú mèo đưa hai, ba lần. Narcissa dường như rất lo lắng thức ăn Hogwarts trong kì nghỉ, bà thậm chí còn kìm lòng không được oán giận Lucius.
Này cũng tiện nghi Goyle và Crabbe. Từ khi Astoria ngồi cạnh hai người họ, tướng ăn của họ thu liễm nhiều. Trước mắt Astoria không ở đây, Draco tâm tình cũng tốt lắm, không có ý ngăn cản họ. Goyle và Crabbe thực là thoải mái nhồi nhét thức ăn rồi.
Sáng sớm ngày Giáng sinh, Goyle và Crabbe ngồi bóc quà đầy nhiệt tình, những món quà của họ cực kì đơn giản — đồ ăn, tất cả là đồ ăn: kẹo, bánh cookie, bánh ngọt, chocolate.
Chỉ có một người ngoại lệ.
“Sách? Vậy mà có người tặng sách cho các cậu?” Draco cảm thấy bản thân đã nhiều năm không rung động, lần đầu tiên giật mình.
Goyle có vẻ cũng thất vọng với món quà dày cộm như “Từ điển ma dược” này, cậu tưởng một hộp chocolate.
Crabbe chọc chọc Goyle, chỉ tên trên tấm thiệp ngoài gói hàng: “Là Astoria.”
“Khặc…” Draco bị sặc sữa bò.
Goyle tiện tay lật qua lật lại, trong miệng phát ra tiếng than thở, cùng âm thanh nuốt nước miếng.
Astoria đưa cho bọn họ theo thứ tự là một quyển “Tập tranh thế giới mỹ thực”, một quyển “Ngọt ngào cho bạn hạnh phúc- Tuyển tập toàn bộ món bánh ngọt trên thế giới”.
Draco mò lên tấm thiệp nhỏ.
“Crabbe thân mến,
Giáng sinh vui vẻ! Mình tin cậu đã nhận được tuyển tập món bánh ngọt rồi. Tại sao cậu không tham khảo tại sao chúng nó lại ngon như vậy đâu? Món ăn tinh thần cũng rất tốt đẹp!
Bạn của cậu, Astoria Greengrass.”
Cô bé thông minh! Draco âm thầm chậc lưỡi. Tất cả mọi người cảm thấy hai người chỉ có thể ăn nhưng trước nay không nghĩ qua dẫn dắt từ hướng khác — bao gồm cả anh.
Draco thậm chí có chút xấu hổ nhìn món quà anh đưa cho hai người — hộp chocolate Đức — Ở trước lễ tốt nghiệp, anh từng vẫn luôn đưa thứ này.
Goyle và Crabbe rất cho Astoria mặt mũi xem quyển sách món ăn ngon, nhìn thấy một loại đồ ăn nào có, còn có thể dùng đũa phép yểm bùa để nó xuất hiện hình ba chiều.
“Ôi, còn có mùi thơm!” Goyle hưng phấn ngửi rồi lại ngửi, sau đó liếm môi rất tiếc nuối nói, “Nếu như có thể ăn thì thật tốt biết bao!”
“Đây là nước Pháp, sau này chúng ta có thể đến nước Pháp ăn!” Crabbe tâm chí mạnh mẽ.
Hai tên người hầu đã hoàn toàn ném Draco sau ót.
Draco nhún vai, đến lượt anh đi tìm quà của Astoria trong đống quà.
Nhận quà Noel mấy chục năm, kỳ thực anh đã chẳng còn hứng thú với hoạt động này nữa. Anh thậm chí còn nhớ năm nay Blaise sẽ đưa anh bộ dụng cụ bay mới nhất.
Có điều có thể chờ mong một chút Astoria này, cô bé sẽ đưa gì đây?
Draco áng chừng khối lượng nặng nhẹ, nhếch một bên khóe miệng, thật khiến người ta chờ mong.
Hai phút sau, Draco hơi thất vọng đem đồ vật để sang bên. Đó chỉ là một cái bút lông chim bình thường thôi, đương nhiên “bình thường” không phải giá nó rẻ, anh có thể nhận ra đó là bút lông phượng hoàng Curie quý giá nhất. Thật không có gì đặc sắc, nhìn giống như món quà Pansy Parkinson sẽ tặng.
Bởi món quà duy nhất chờ mong không hợp khẩu vị của mình, Draco vung tay lên để Goyle và Crabbe mang những món quà còn lại đi hủy.
Trà bánh lễ Giáng sinh rất tuyệt, gia tinh Hogwarts cũng không vì ít người mà lười biếng, ngược lại càng nhập tâm vào, khiến cái miệng xoi mói của Draco cũng rất thỏa mãn.
Đến lúc mọi người hầu như đều ăn xong rời đi, Goyle và Crabbe vẫn cứ ở lại ăn phần bánh cuối cùng.
Mấy phút sau, bọn họ đi ra đại sảnh, sau đó Crabbe thấy hai khối bánh chocolate trôi nổi trước mặt: “Mau nhìn kìa!”
Goyle bắt đầu cười khà khà ngây ngô, Draco thật lợi hại.
—- “Nghe đây, tôi nghe nói lâu đài Hogwarts sẽ tặng thêm cho mỗi học sinh lưu giáo một phần ăn nhẹ, ngay sau bữa tối lúc rời đại sảnh đường. Vì vậy hai người nhất định phải ăn hết đồ ăn nhìn thấy ngoài đại sảnh, mặc kệ chuyện này kỳ quái cỡ nào, giống như bay trên không vậy, có nghe không? Trong đó có thuốc vui sướng.”
Hai đứa trẻ ngây thơ chộp lấy bánh ngọt, bắt đầu cắn miệng lớn.
Đón lấy, cũng không thấy vẻ mặt bọn họ có chút biến hóa, liền nghiêng người về sau, ngã trên mặt đất.
Draco đang tại phòng sinh hoạt chung không người chế biến thuốc vui sướng. Anh một bên nhìn đồng hồ trong tay, lại đeo trước ngực, một bên quấy mấy vòng nước thuốc. Lừa gạt hai tên này đi ăn gì đó Potter cung cấp, thế nào cũng phải ứng phó một hồi, để cho bọn họ hài lòng.
Lần trước, anh nhìn Goyle và Crabbe rời đi một cách kì lạ, lợi chờ đến hai người đầu óc choáng váng đến giày cũng không thấy, liền biết chắc chắn có điều quái lạ ở đây. Nghe hai người tự thuật, lại suy nghĩ một chút, ngay lập tức sẽ đoán được có người dùng thuốc đa dịch giả dạng họ. Về phần tại sao? Người giả mạo đã hỏi — phòng chứa bí mật. Sau kỳ nghỉ lại nghe Granger máu bùn nằm bệnh xá, người không ra người mèo không ra mèo, vừa nghe cũng biết hậu quả sử dụng thuốc đa dịch thất bại. Như vậy ai giả trang Goyle và Crabbe, không nói cũng biết rồi.
Tắt lửa, Draco cẩn thận nhỏ vài giọt thuốc vào bánh pudding dâu của Goyle và Crabbe, món đồ này không dùng nhiều được.
“Như vậy tiếp đó, đến lúc đi đón Đấng Cứu Thế lạc đường của chúng ta rồi!”
Draco mới rời phòng sinh hoạt chung liền nghe tiếng tranh chấp ở hành lang gần đó.
“Này, sao bọn mày lại ở đây?” Draco nhàn nhã đi hướng bọn họ, đánh giá một hồi Goyle và Crabbe, nhìn thấy mặt hai người căng thẳng, mới dùng ngữ điệu cha anh hay ứng phó thuộc hạ, kéo dài âm điệu, “Không phải bọn mày vẫn ngồi trong sảnh đường ăn uống thỏa thuê đấy chứ? Tao đi tìm mãi, muốn cho chúng mày xem thứ tốt cực kỳ.”
Sau đó anh hùng hổ quét huynh trưởng Gryffindor.
“Như vậy, mày đang ở trước cửa Slytherin làm gì, Weasley?” Anh châm chọc hỏi.
Huynh trưởng Gryffindor có vẻ cực kỳ giận dữ: “Mày cần thể hiện tôn trọng huynh trưởng đi! Tao không thích thái độ của mày!”
“Rất hân hạnh, tao cũng không thích thái độ của mày.” Draco cười lạnh một tiếng, ra hiệu “Goyle” và “Crabbe” cùng đi.
Đi qua chỗ ngoặt, anh quyết định trêu đùa hai tên nhóc phía sau: “Tên Peter Winston kia…”
“Là Percy Weasley.” “Crabbe” sửa lại không chút nghĩ ngợi.
Draco đẩy bọn họ, trên mặt lộ nụ cười châm chọc, “Quản nó tên gì. Gần đây luôn lét lút trốn quanh đây, thật giống như cứ ở chỗ này có thể bắt được một hậu duệ Slytherin vậy! Nó nhất định có thể vào Bộ pháp thuật, tích cực tiến tới như vậy mà.”
Anh dừng bước trước tường đá ẩm ướt.
“Khẩu lệnh mới là gì?” Anh hỏi “Goyle”.
Thưởng thức một hồi dáng vẻ “Goyle” hoang mang luống cuống, anh mới bừng tỉnh mở miệng: “À, đúng rồi — Huyết thống thuần khiết.”
Cửa đá chậm rãi mở ra, Draco sải bước đi vào, hai tên ngụy người hầu theo sát phía sau.
Anh đi tới trước lò sưởi điêu khác tinh xảo trong tường: “Chờ chỗ này”.
Anh ra hiệu hai người ngồi ở hai ghế tựa phía xa lò lửa. Tìm hai cái ghế cũ này thật không dễ dàng, anh bắt Goyle và Crabbe lật trong kho rất lâu.
“Goyle” và “Crabbe” có vẻ dễ dàng tự tại đánh giá xung quanh một vòng, lại quay mặt phía lò sưởi, ảnh lửa chiếu vào mặt hai người.
Một lát sau, Draco trở về, trong tay anh cầm mảnh giấy cắt từ báo, nhét dưới mũi “Crabbe” — nếu anh đoán không sai, đây là Ron Weasley, cho nó xem càng kích thích.
“Mày xem nhất định người ha ha.” Draco nói một cách đầy ý vị sâu xa.
“Crabbe” kinh ngạc trợn to hai mắt, cấp tốc đọc mảnh báo một lần, vô cùng miễn cưỡng cười khan, rồi đưa nó cho “Goyle”.
Một lúc, “Goyle” đem mảnh báo trả lại cho anh.
Draco giả vờ không nhịn được hỏi: “Thế nào? Mày không cảm thấy thú vị sao?”
“Goyle” khô cằn cười vài tiếng.
Draco khinh bỉ: “Nhìn tên Weasley không đầu óc đi, làm cha nó bỏ nhiệm vụ, lạm dụng vật phẩm Muggle. Tên con trai hư vinh khoe khoang, đem hàng cấm đến trường, không buông tha cả gốc cây liễu.”
Mặt “Crabbe” — nói chính xác là mặt Ron — tức giận vặn vẹo.
“Mày làm sao thế, Crabbe?” Draco hỏi không có ý tốt.
“Goyle” cuống quít thọc “Crabbe” một hồi.
“Đau bụng.” “Crabbe” rên rỉ.
Draco cười trộm nói: “Được rồi, vậy mày đến bệnh xá đi, thay tao đá những máu bùn kia một trận.”
Anh làm bộ cầm máy ảnh bắt đầu chụp ảnh, ác độc, nhưng mô phỏng thực chân thực Colin: “Potter, em có thể chụp cùng anh một tấm không? Potter, em có thể xin chữ ký của anh không? Van cầu anh, Potter.”
Sau đó anh buông hai tay, nhìn “Goyle” và “Crabbe”: “Chúng mày làm sao đấy?”
“Goyle” và “Crabbe” lúc này mới ép buộc chính mình cười vài tiếng.
Draco thực sự chưa thỏa mãn, hai người này diễn xuất quá kém…
Anh bĩu môi: “Thánh nhân Potter, không hổ là lớn lên trong đống Muggle.”
Khóe miệng “Goyle” co giật.
Draco phát hiện hai người này sốt sắt thái quá, cũng sẽ không mở miệng đổi đề tài, không thể làm gì khác hơn là chính mình ra tay. Anh nói chậm rì rì: “Mọi người vậy mà cho nó là người thừa kế Slytherin.”
Ồ, hai người này ngừng thở rồi.
Bọn họ cho rằng anh sẽ nói “Tao mới là người thừa kế!” sao? Potter để mắt anh quá.
“Tao thật hy vọng biết người kia là ai.” Draco nói thô bạo: “Tao có thể giúp mà.”
Ừ, “Crabbe” há to miệng so ngày thường còn ngu ngốc hơn! Sau này tuyệt đối không cho phép cậu ta làm vẻ mặt này.
Mà “Goyle” dường như không nhịn được, vội vàng hỏi: “Cậu khẳng định cũng biết chút chút, ai thao túng tất cả những thứ này…”
“Thằng ngu, đầu óc mày bị tắc con sên rồi hả?” Draco lớn tiếng: “Mày biết rõ tao không biết. Cha không chịu nói cho tao tình huống cụ thể lần phòng chứa bí mật bị mở ra trước đây. Đương nhiên rồi, đó là chuyện năm mươi năm trước. Nhưng ông vẫn chưa sinh ra mà đã biết tất cả mọi chuyện. Ông nói tất cả chuyện này đều phải bảo mật. Nếu như tao biết quá nhiều sẽ có vẻ khả nghi. Nhưng tao biết một việc, lần trước phòng chứa bí mật mở ra, một máu bùn đã chết. Bọn mày nói xem, lần này sẽ là ai chứ?”
Draco sờ cằm, nhìn “Goyle”, tựa hồ muốn cậu ta trả lời.
“Goyle” giật giật thân thể bất an: “Ạch, không phải Colin kia đã…”
“Chừng nào thì mày tốt bụng như thế?” Draco lườm một cái, cảm thấy mình diễn quá hóa nghiện rồi: “Crabbe, mày nói xem?”
“Crabbe” vụng về trợn to mắt, thật giống đang đào trong bụng một tên “máu bùn” như vậy.
“A, Greengrass, con nhỏ pháo xịt.”
“Goyle” tàn bạo gõ đầu “Crabbe”.
“Cái gì?” Draco không nghĩ tới cậu ta sẽ nói tên Astoria. Tâm tình khoái trá đùa bọn họ bỗng chốc chẳng còn tăm hơi, anh thậm chí muốn rút đũa phép, hóa đá tên giả mạo này.
“Nó nói Filch, Filch.” “Goyle” nỗ lực bóp méo, đọc tên “Filch” vang dội.
“Crabbe” cũng phối hợp gật đầu lia lịa, trong miệng còn hàm hồ tên tương tự “Filch”, như muốn biểu thị mình vừa đọc sai thôi.
Draco trừng bọn họ, dưới ánh lửa chập chờn, có thể phát hiện hai người chậm rãi biến hóa. Hừ, chơi chẳng vui chút nào, trò chơi đến hồi kết rồi.
Anh đứng lên, quay mặt về phía lò sưởi, mặc cho hai tên hàng giả lẩm bẩm kiếm cơ rời đi nhanh chóng.