Số mệnh là thứ không thể trốn khỏi.
Draco Malfoy trào phúng nhìn nửa người khổng lồ cùng bé trai nhỏ gầy xuất hiện tại lối vào cũ kĩ.
”Cha, con nghĩ con có thể tự mình thử quần áo. Cha có thể đẩy nhanh tốc độ giúp con mua sách trong danh sách.”
”Con yêu, vậy mẹ cùng con mua quần áo.” Narcissa dịu dàng cũng đồng ý phân công công việc.
Draco ngửa đầu cười: “Mẹ, mẹ có thể đi giúp con lấy đũa phép đặt trước.”
Đũa phép nhà Malfoy đương nhiên là chính mình đặt làm, cha đã sớm giúp anh chuẩn bị vật liệu. Anh có chút không thể chờ đợi muốn cầm lại đũa phép của mình rồi.
”Đây là một ý kiến hay, con yêu.” Narcissa hôn trán con trai.
Lucius cũng rất hài lòng năng lực tính toán của anh. Liền ba người phân công nhau hành động.
Đến đây đi, Đấng Cứu Thế, ta chờ mi theo ta diễn xong trò đùa này. Để tương lai của chúng ta bắt đầu từ đây.
Draco đẩy cửa tiệm áo chùng phía sau: “Thưa bà, đồng phục học sinh Hogwarts, cảm ơn.”
Không cần dẫn đường, anh trực tiếp đi vào phía sau cửa tiệm, đứng trên một chiếc ghế nhỏ.
Chuông cửa vang lên.
Một bé trai nhỏ gầy thấp thỏm bất an ngó nghiêng ở cửa. Bà Malkin nhiệt tình đến nghênh tiếp. Cậu bé có chút không được tự nhiên đứng lên ghế, tóc tai lộn xộn, thật giống như chạy mười km trong gió bão vậy.
Cậu ta hiếu kỳ nhìn này nhìn nọ, bỗng sự chú ý bị sợi thước mềm nghịch ngợm hấp dẫn, tựa hồ tò mò Draco bên cạnh, hơi ngượng ngùng đánh giá anh.
”Này.” Draco hững hờ nói: “Cũng vào Hogwarts à?”
”Đúng vậy.” Cậu bé rất căng thẳng.
”Vóc người của cậu rất thích hợp làm tầm thủ đấy.” Âm thầm nghiến răng nghiến lợi, Draco đánh giá cậu một phen, dùng giọng điệu ngạo mạn làm người ta chán ghét nói chuyện: “Chơi Quidditch sao?”
”Không có.” Bé trai kìm lòng không được co rúm lại, không được tự nhiên vò quần áo mình.
”Ồ.” Draco gật gù, quay đi vô tình. Thực ra anh không biết ngoại trừ nói những câu này còn có thể giao lưu cái gì.
Trong lòng anh cắm một cây gai, một cái gai không thể rút ra.
Bắt anh phải lấy lòng? Quên đi thôi, Malfoy không làm chuyện như vậy.
Lúc sau bầu không khí rất tẻ nhạt.
Draco chẳng ưa gì đứa bé quần áo gay go này, thế nhưng đây là chỗ đau thân thế người ta, không cần thiết mở miệng giẫm lên.
Bé trai tự hồ muốn hỏi gì, do dự nửa ngày không mở miệng được.
Mãi đến khi hình dáng khổng lồ của Hagrid xuất hiện ngoài cửa tiệm, tay cầm hai que kem.
Cậu bé cuối cùng coi như tìm được đề tài: “A, Hagrid đến rồi.”
Draco vẫn tính nể tình đáp một tiếng: “Ừm.”
”Ông ấy làm việc ở Hogwarts.”
”Ừm. Tôi biết.”
Draco liếc mắt thấy bộ quần áo bẩn thỉu chằng chịt vết vá có thể nhét vừa cả con chuột lớn, thực sự không mở miệng bình luận được gì.
Lẽ nào ca ngợi lão ta rất cường tráng? Draco cảm thấy da gà trên tay dựng hết lên rồi.
Có thể Draco im lặng khiến cậu bé hiểu lầm, vừa vặn cũng đo xong rồi, liền rời đi thật nhanh.
Draco vẫn đứng trên ghế nhỏ -- quần áo của anh bởi yêu cầu cẩn thận, vì vậy còn cần thay đổi thật nhiều.
Ừ, anh đã lớn như vậy, làm sao còn muốn so đo với đứa bé đây?
Anh tin tưởng năm đó mình thể hiện rất thành công là một đứa trẻ kiêu ngạo muốn lôi kéo sự chú ý của bạn học, luôn làm bộ vô tình nói ra những chuyện mình tự hào nhất, ví như cha mẹ yêu thương anh nhất, như gia thế phú quý, thế nhưng bởi tuổi tác quá nhỏ, không thực sự biết nghe lời đoán ý, cũng sẽ không chỉnh chu ngôn ngữ, đến nỗi trong lúc không hay biết mà làm tổn thương oắt con Đấng Cứu Thế.
Một vị quý tộc nhỏ gia thế vượt trội, lại là con trai độc nhất trong nhà, có cha luôn yêu cầu nghiêm khắc, mẹ lại cực kì bao bọc, chưa bao giờ tiếp xúc thế giới người bình thường, làm sao anh biết đứa bé kia mất cha mẹ? Làm sao anh biết đứa bé kia ở nhà họ hàng? Làm sao anh biết đứa bé kia mặc quần áo cũ của tên nhóc mập mạp?
Anh không biết, vì lẽ đó anh đã làm như vậy, nói như vậy.
Một đứa trẻ lớn lên luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nhìn xuống tất cả. Một đứa trẻ lẻ loi hiu quạnh, lớn lên trong ánh mắt căm ghét của người nhà. Mặc kệ ai đưa tay ra trước, đối phương đều có lý do khước từ.
Đối địch nhau cả đời, kỳ thực bắt nguồn từ khác biệt tư cách địa vị lúc ban đầu.
Draco ngạo mạn ngẩng cằm lên, trong mắt có cảm xúc khó nói thành lời.
Có một số việc, không phải cứ bắt đầu lại một lần là có thể làm tốt. Bọn họ căn bản không phải người một thế giới.
Lúc trở về gặp Daphne cùng Pansycũng đang chuẩn bị cho học kì mới. Draco không quá muốn gặp Pansy.
Hắn nhớ tới cái đêm quyết chiến kia, lúc Chúa Tể Hắc Ám vang vọng Hogwarts, cô ta đứng lên chỉ vào Potter nói: “Nó ở nơi đó! Potter ở nơi đó! Mau bắt lấy nó!”
Lúc đó tất cả mọi người giơ đũa phép đối diện Slytherin, dùng ánh mắt khinh bỉ địch ý nhìn Slytherin. Cô ta đã đẩy Slytherin về phía vực sâu.
Nhà Slytherin chán ghét Potter có đủ loại lý do, nhà Slytherin muốn trêu đùa Potter cũng có đủ loại phương pháp. Thế nhưng Slytherin chân chính sẽ không hành động ngu xuẩn như vậy.
Anh có thể hiểu được một cô bé sợ hãi cùng đường, thế nhưng không có nghĩa anh vẫn nguyện ý thân cận cùng cô ta. Vì vậy, anh lựa chọn giữ một khoảng cách rồi sẽ tách ra trước khi Pansy phát hiện.
Tuy nhiên tầm mắt Draco cũng đang tìm kiếm khắp nơi một cô bé trắng trẻo như sứ.
Mấy năm tình cờ gặp phải ở các loại trường hợp, cô biểu hiện làm anh thấy thú vị. Trước mặt người lớn một bộ ngoan ngoãn mềm yếu, là hình tượng trẻ con được người ta yêu thích. Ngấm ngầm lại không phải như vậy.
Cũng không phải nói cô làm chuyện gì phá hoại quá đáng mà cảm thấy cô thông minh mà không cố ra vẻ, thận trọng mà không cứng nhắc, uyển chuyển mà không mềm yếu, như một “phụ nữ” tí hon, cái loại khí chất ngọt mà không ngấy kia thật khó để hình dung.
Draco biết mình để ý cô như vậy, không riêng vì tương lai cô sẽ mang lên họ Malfoy mà là anh xưa nay chưa từng thấy “Astoria” mới mẻ như vậy.
”Tiểu thư Greengrass”, Draco rất nhanh tìm thấy cô ở quầy hàng rong. Ánh mặt trời sáng sớm làm mái tóc vàng xán lạn rất dễ nhận ra: “Rất cao hứng nhìn thấy em ở đây.”
”Ồ? ---” Astoria rất không có khí chất bị dọa đến, “Ngài Ma... Malfoy.”
”Kỳ thực, chúng ta cũng không cần khách khí như vậy. Hãy gọi anh là Draco, để có thể phân biệt với cha anh không phải sao?” Draco cố nén cười: “Anh có vinh hạnh được gọi em Astoria không?”
”Vinh hạnh của em. Draco.” Astoria kéo váy lễ phép: “ Vậy anh đến đây để mua đồ dùng à?”
”Đúng vậy. Đây là chuyện rất quan trọng. Cả nhà anh đều cho rằng không thể thất lễ dù ở chi tiết nhỏ.” Draco nhanh mắt thấy được nhân viên cửa hàng đang gói đồ lại cho Astoria, “Em đến để bổ sung thuốc màu?”
”Vâng. Chị không ở nhà. Cha đồng ý để gia tinh đưa em đi thăm quan bên ngoài. Em cũng vừa vặn nghĩ ra ngoài.”
”Ý kiến hay. Hay em có nguyện ý chia sẻ cùng anh một chút chuyện lý thú trong chuyến đi?” Draco buồn cười nhìn vẻ mặt Astoria biến hóa. Cô gái nhỏ hôm nay giật mình rất nhiều lần, “Phải nói, anh phần lớn bị nhốt tại trang viên học tập cũng không có cơ hội hưởng thụ đó đây.”
”A, đương nhiên, em rất vui lòng.” Astoria không biết làm sao đáp ứng rồi yêu cầu của Draco.
______________________________
Astoria đang rất xoắn xuýt, tại sao Draco Malfoy lại chủ động bắt chuyện?
Tại sao cậu ta chủ động yêu cầu gọi tên thánh?
Tại sao cậu ta sẽ cầu xin mình viết thư?
Đây là Draco Malfoy sao?
Lẽ nào mới mười một tuổi, nhà bọn họ đã xác định vợ tương lai rồi hả? Trong sách xưa nay không viết như thế mà!!!
Astoria hoàn toàn tiến vào trạng thái thất thần.
Cái lúc mở mắt nhìn thấy gia tinh đó, Astoria ý thức được mình đã xuyên đến thế giới Harry Potter rồi, thời kì trẻ con liền không có việc gì cô dùng để nhớ lại tình tiết trong truyện.
Bởi vì cái tên Astoria Greengrass này căn bản không có xuất hiện trong bản gốc. Mãi đến tận mấy tháng trôi qua khi cha xưng tên đầy đủ của chị gái cô mới phản ứng được.
Cô hình như nhớ tới đại thần JK sau đó nói, vợ Draco Malfoy là em gái Daphne, Astoria Greengrass!
Cô nỗ lực an ủi mình, ký ức có thể phạm sai lầm, não người không phải máy tính.
Nhưng cái chuyện mà sai lầm không có khả năng xảy ra này làm cho tâm lý cô luôn ở trạng thái phức tạp, thậm chí có giận dữ và xấu hổ không tên, đúng, giận dữ và xấu hổ.
Merlin hỡi, cô sau này phải đối mặt Draco Malfoy thế nào? Cái tên quý tộc từ thằng oắt con xấu tính biến thành lão trung niên đỉnh đầu có chút trọc!
Nếu cô hoàn toàn không có liên hệ tới nội dung tác phẩm, cô sẽ rất sung sướng xem cuộc vui, cô sẽ rất vui vẻ đi nghỉ phép ở Hogwarts bảy năm, cô sẽ rất hạnh phúc dùng pháp thuật làm quần áo tự giặt sạch.
Tuy nghiên nguyên tác làm cô ấn tượng quá sâu sắc, chương cuối cùng vẫn cứ đề cập người qua đường “Astoria” này.
Chẳng lẽ người qua đường này tương lai nhất định phải làm phu nhân nhà Malfoy?
Draco Malfoy không phải nên thích cô gái cực kì thông minh, phá tan cái nhìn huyết thống của cậu ta, cả ngày giúp đỡ kè thù cũ của cậu như Hermione sao? ( cô xem đồng nhân quá nhiều rồi....)
Draco Malfoy không phải còn mập mờ với Pansy Parkinson sao?
Cậu ta kết hôn Astoria khẳng định chỉ vì quan hệ thông gia!
A, nói không chắc bởi vì màu tóc khá là xứng? Không phải Narcissa cũng tóc vàng sao? Nói không chừng Malfoy bọn họ để duy trì gien tóc vàng tốt đẹp, chưa bao giờ lựa chọn bạn đời màu tóc sẫm? ---- lo lắng màu sẫm phá hoại màu bạch kim hoàn mỹ?
Được rồi... Cô biết mình nghĩ hơi quá, nhưng khi còn bé không còn gì để làm thì không thể làm gì khác hơn là suy nghĩ lung tung!
Draco Malfoy, đây chỉ là một nhân vật trong sách. Cô không thể bởi vì tên mình liền thuận theo tự nhiên gả cho cậu ta chứ?
Xét về tình cảm mà nói, cô càng thưởng thức khí chất do thời gian mài giũa của lão Malfoy. Malfoy nhỏ vốn là đứa trẻ bị chiều hư thôi!
Nhưng tại sao cái biểu tình phục phịch lúc gặp Harry Potter của cậu ta lại không xuất hiện trong lời nói với mình? Tại sao cậu ta nhìn rất giống một quý ngài có lễ độ?
Astoria buồn rầu níu chặt đuôi tóc quăn vàng óng của mình.
Ngày nghỉ hè cuối cùng, Astoria cùng phụ thân tiễn Daphne đi học.
Sân ga chín ba phần tư ồn ào nhốn nháo, hơi nước bắt đầu xì ra ống khói, đầu xe tràn ngập màu sương khói.
Daphne không yên lòng an ủi em gái: “Nia, đừng buồn, lễ Giáng Sinh chị sẽ trở về thăm em.”
Astoria rất cảm động. Daphne thật ra là một chị gái mẫu mực, mặc dù có bệnh chung của rất nhiều bé gái, thế nhưng trong mắt cô, em gái nhỏ yếu lại hiểu chuyện, cần chăm sóc cần bảo vệ. Cô thực thương yêu em gái ruột của mình.
Bình thường, Astoria và Daphne rất hiếm khi tiến hành giao lưu tình cảm.
Chuyện này thực sự không thể chỉ trách cô, một cô gái thành niên cùng cô bé mười tuổi có thể trở thành chị em tri kỉ sao?
Đương nhiên không thể, khoảng cách khác biệt đó so rãnh biển Mariana còn sâu hơn.
Giống như phù thủy thuần huyết không hiểu được vừa chạy trên mặt đất vừa đá bóng có gì hay, Daphne không hiểu vì sao em gái lại có sự yêu thích vô hạn với đọc sách, vẽ vời, đánh đàn. Mà Astoria rất quý trọng cuộc sống mới này, cô muốn bù đắp những gì hồi bé mình ham chơi mà bỏ qua. Cô nghĩ muốn cảm nhận kỹ càng sinh mệnh được cho thêm này. Cô thực sự không làm được mỗi ngày vây quanh chị gái, nói những lời nịnh hót, làm người hầu nhỏ tôn lên vẻ đẹp của chị, liền biết điều đóng vai em gái ngoan ngoãn hướng nội cần chăm sóc.
Đây cũng là một nguyên nhân tại sao Daphne cùng Pansy Parkinson lại có quan hệ tốt như vậy. Daphne cô đơn ở Scotland đã lâu rồi, trở lại Anh Quốc cuối cùng gặp cô bạn cùng tuổi, thuận lý thành chương hai đại tiểu thư tuổi xấp xỉ dùng tốc độ tên lửa thành bạn tốt, cả ngày cùng nhau, không phải kiểu tóc chính là quần áo, không phải giày chính là mũ....
Ngay cả như vậy, cô cũng lúc nào cũng nhớ tới em gái đáng yêu của mình.
”Yên tâm, chị sẽ viết thư cho em. Sang năm em cũng có thể đi học rồi!”
Có một chị gái tuổi tác tâm lý còn bé hơn mình kỳ thực cũng không xấu mà!
Astoria nhón chân hôn lên mặt chị gái: “Em sẽ nhớ chị.”
Hai chị em chính đang thân mật.
”Ngài Greengrass.” Một giọng nói vẻ rất nam tính pha thêm chút nhàn nhã của quý tộc vang lên.
”A. Ngài Malfoy. Chào buổi sáng.”
Hai người cha hàn huyên cắt đứt cuộc giao lưu tình cảm của hai chị em.
Astoria theo chị gái ngoan ngoãn lễ phép chào một nhà Malfoy.
Đây không phải lần thứ nhất Astoria nhìn thấy cả nhà Malfoy nhưng vẫn không tránh được trầm trồ thán phục.
Người một nhà này như phát sáng, chỉ cần đứng một nơi âm thầm, không cần bất kì động tác cũng giống bị thêm một gắn cái đèn to, khiến người ta không nhịn được ngó lại.
Khả năng bởi vì... mấy lần xung quanh không có Harry Potter, Draco Malfoy xem như ngạo nghễ nhưng không mất thận trọng, vô cùng giống cha cậu ta, chẳng hề giống bé trai kiêu căng xấu tính... Cho nên mới nói, Potter là khắc tinh trong số mệnh cậu ta mà.
A, nói Potter Potter đến, cách đó không xa, mấy tên nhóc tóc đỏ tản ra, bé trai cầm bánh ngô đang mờ mịt tìm kiếm toa hành lý.
A, tìm được rồi, song sinh đến hỗ trợ, tiếp lời rồi...
”Nia, em đang nhìn gì vậy?” Người lớn đang nói chuyện phiếm, Daphne nhàm chán sờ soạng khuôn mặt em gái.
”Đầu sẹo.” Astoria đang tập trung trên người Potter, thuận miệng đáp một tiếng.
Daphne nghe không hiểu: “Cái gì?”
”A, không có gì, ở kia có thật nhiều tóc đỏ...” Astoria cũng không nghĩ tới mình sẽ thuận miệng nói cái từ này, dù sao cũng hơn gọi trực tiếp (the boy who lived), liền cười ha hả, “Nếu như thiêu cháy, khẳng định rất đẹp.”
Daphne quyết định tha thứ khả năng nói hươu nói vượn phi thường của em gái: “Nghe đây, em cũng phải viết thư cho chị đấy!”
”Được, được, em biết rồi.”
Thời gian sắp đến.
Draco đàng hoàng trịnh trọng tạm biệt người nhà xong, thuận tiện rất trịnh trọng hơi khom lưng làm một cái lễ chào Astoria.
Astoria lần thứ hai bị dọa choáng, trợn mắt há hốc mồm vài giây, mới nhắm mắt lại đáp lễ.
Draco khóe miệng cười ý tứ sâu xa lên xe.
Trên nhà ga nhất thời ít đi rất nhiều người.
Astoria nhạy cảm phát hiện mấy tầm mắt tụ tập trên người mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, con chim công trắng phát sáng - Lucius Malfoy đang đồng dạng ý tứ sâu xa nhìn cô.
”Tiểu thư Greengrass sang năm cũng đến Hogwarts chứ?”
”Đúng vậy, con bé nhỏ hơn Daphne một tuổi, sang năm mới đi được.” Antonio Greengrass cũng rất kinh ngạc con trai nhỏ Malfoy khá quan tâm con gái nhỏ của mình.
Phụ huynh hai bên trong bụng tính toán loạn thành đoàn, trên mặt cười đến hoà thuận vui vẻ.
Astoria có chút buồn bực, cô đang nghĩ có nên nuôi con chồn trắng ở nhà, sau đó đến năm bốn đưa cho Draco đây!